Chương 2152 Cha Và Con Gái Nhận Nhau
Hắc Hổ Vương đối với Hắc Vân Đại Thánh cũng không hề hoàn toàn thất vọng.
Chỉ cần bắt Hắc Vân Đại Thánh sung quân năm ngàn năm cũng đầy đủ.
Năm ngàn năm, hắn cũng không tin đến lúc đó, Hắc Vân Đại Thánh lấy cái gì tranh cùng hắn?
- Hổ Mạc không khuyên can, uổng công bản vương coi trọng, ban cho ngươi cái chết.
Chữ 'Chết' từ khóe miệng Hắc Hổ Vương vang lên, Hắc Hổ Vương chỉ vung tay nhẹ nhàng, vô số Huyền Quang Thủy Sắc cuốn tới thân thể quân sư thứ nhất của Hắc Vân Đại Thánh.
Thần quang trong mắt Hổ Mạc đột nhiên địa biến mất, vỡ vụn thành tro, không có một tia khí tức.
Đau nhức không cách nào hình dung trong lòng Hắc Vân Đại Thánh hiện lên, Hổ Mạc là gia thần trung thành nhất và cường đại nhất mà mẫu thân tặng cho hắn.
- Tất cả đám người làm loạn trở thành tội nô, để Tu nhi đến xử trí. Huyết Ảnh, tự lĩnh ba ngàn roi.
Hắc Hổ Vương nói câu sau cùng, khiến gánh nặng trong lòng Huyết Ảnh Đại Thánh được giải khai, hắn bỗng nhiên quỳ xuống đất hướng về phía Hắc Hổ Vương khấu đầu một cái, cả người thở kịch liệt hổn hển từng ngụm.
Cùng thời khắc đó, vô số tiếng thở dài vây xem trước đó vang lên bốn phương tám hướng.
- Ai, Hắc Hổ đi ra quá sớm, một trận đặc sắc kết thúc sớm như vậy.
- Đáng tiếc, chút tổn thất này không thể khiến Hắc Hổ thương cân động cốt.
Một trận nội loạn vẫn lạc hơn mười Đạo cảnh, mấy ngàn Yêu Soái, mấy vạn Yêu Tướng, cũng coi như khiến Hắc Hổ chịu thiệt thòi nhỏ.
Mà cùng một giây, nhìn thấy Hắc Hổ Vương xử trí xong một đám thuộc hạ làm loạn, ánh mắt Hồ tộc Thái Thượng Tam trưởng lão Đồ Triệt lại hữu ý vô tình nhìn về phía Đông Bắc.
Phương hướng kia là con đường Diệp Chân bỏ chạy.
Ăn huyết nhục cốt cách ẩn chứa vô số năng lượng kinh người của Yêu tộc Đạo cảnh trên đường đi, Tiểu Miêu nhanh chóng tăng lên tu vi.
Tiểu Miêu phi hành thong thả.
Một ngày một đêm, Tiểu Miêu đã mang theo Diệp Chân bay ra ít nhất năm triệu dặm.
Rời xa Bạch Hổ thành năm triệu dặm, trái tim Diệp Chân cũng trở nên nhẹ nhõm.
Trước đó, Hắc Hổ Vương biểu hiện thực lực thật sự quá mức dọa người.
Nói thật, Diệp Chân có chút may mắn khi giao dịch cùng Hắc Hổ Vương.
Nếu không phải lúc ấy Diệp Chân chuẩn bị chu toàn, đụng tay chân lên Long Tiên Bàn Đào uy hiếp Hắc Hổ Vương, bằng không lúc ấy Diệp Chân có thể thuận lợi rời khỏi hay không vẫn còn khó nói.
Vừa nghĩ tới Hắc Hổ Vương vung tay lên, quân sư Hổ Mạc dưới trướng Hắc Vân Đại Thánh lặng yên không một tiếng động vỡ vụn thành tro, hồn phi phách tán tại chỗ.
Mặc dù tiểu Yêu lưu lại một đạo phân thần ở Bạch Hổ Sơn cũng chỉ có thể nhìn mà không có cách nào nghe, nhưng khoảnh khắc Hổ Mạc bị Hắc Hổ Vương phất tay đánh cho hồn phi phách tán thật sự hù doạ Diệp Chân.
Lần đầu tiên, Diệp Chân nhìn thấy tồn tại bị vây trước Tạo Hóa Cảnh vô số năm trong miệng Đại Tế Ti Nạp Cáp Nhĩ lại kinh khủng như thế.
Phải biết Hổ Mạc là Đạo cảnh trung kỳ đỉnh phong, Hổ Mạc đột phá đến Đạo cảnh hậu kỳ, Đại Thánh phong hào là chuyện ván đóng thành thuyền.
Dưới tình huống bình thường, Đại Thánh phong hào muốn xử lý Hổ Mạc cũng rất khó.
Nhưng Hắc Hổ Vương nhẹ nhàng vung tay lên, thân thể Hổ Mạc bị biến thành tro, hồn phi phách tán.
Điều này khiến Diệp Chân vô cùng hoảng sợ.
Diệp Chân không biết nếu bị Hắc Hổ Vương đánh như thế, hắn có thể hồn phi phách tán hay không.
Đáp án này, không tao ngộ là không cách nào biết được.
Bời vì trong tay Diệp Chân có Chúng Sinh Nguyện Lực cực độ khan hiếm, cho dù Tạo Hóa Thần Nhân cũng phải đỏ mắt.
Có lẽ thời khắc nguy cơ, Diệp Chân có thể dùng Chúng Sinh Nguyện Lực bảo mệnh.
Nhưng Hồ Thanh Đồng thì sao?
Xích Linh Nhi thì sao?
Tôn Bá, Chu Hồng, Huyền Hổ, Tiểu Miêu thì sao?
Diệp Chân dám xác định, nếu mấy người bọn họ bị Hắc Hổ Vương để mắt đến, vậy trăm phần trăm giống như Hổ Mạc, thân thể vỡ vụn, hồn phi phách tán.
Loại tình huống đó đừng nói xuất hiện, cho dù chỉ tưởng tượng, trong lòng Diệp Chân như có mấy vạn đao cứa qua cứa lại, đau nhức không thể thở nổi.
Đó là một loại thống khổ không thể thừa nhận.
Cho nên ngay lúc đó Diệp Chân đã trốn xa vạn lý.
Trốn xa vạn lý không nói, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tồn tại như Hắc Hổ Vương, nếu như không cần thiết, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không trêu chọc.
Cùng lúc đó, Hắc Hổ Vương xuất hiện cũng cho Diệp Chân một tiếng chuông cảnh báo.
Đạo cảnh phổ thông, Diệp Chân đã sớm không sợ, nhưng giữa những Đạo cảnh cũng có khác biệt, Đạo cảnh hậu kỳ cùng Đạo cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng có chỗ khác biệt.
Chênh lệch khác biệt giữa hai thực lực này là gấp trăm ngàn lần.
Như lúc trước, nửa bước tạo hóa Huyễn Thánh của Thiên Miếu, tuy thật sự lợi hại, nhưng lúc ở Y Trĩ Sa Hải đuổi theo Diệp Chân, hắn vẫn có thể nhẹ nhõm đào mệnh.
Nhưng nếu đổi thành Hắc Hổ Vương đuổi giết Diệp Chân, hắn không có lòng tin có thể đào mệnh.
Cho nên Diệp Chân ngựa không dừng vó điên cuồng chạy năm triệu dặm.
Bên ngoài năm triệu dặm, cuối cùng Diệp Chân cũng tìm được cảm giác an toàn, nhưng Tiểu Miêu cũng không thả chậm tốc độ, mà càng ngày càng nhanh.
Huyền Hổ đã được cứu, Hồ Thanh Đồng cùng Xích Linh Nhi cũng mang ra, Diệp Chân dự định về Hồng Hoang Đại Lục trước, trở lại địa bàn của mình.
Ngắn ngủi hai ba tháng, Ngũ đại yêu tộc thống trị Yêu giới, Diệp Chân đã đắc tội hơn ba cái.
Đông Thanh Long Đế, Bạch Hổ Yêu Đế, Hùng tộc Khôn Đế, đắc tội ba phe nhân mã, lại thêm một Phong Lôi Cổ Hầu Vương.
Mặc dù Diệp Chân chỉ đắc tội một nhóm nhân mã dưới trướng mấy vị Yêu Đế, nhưng chung quy vẫn trở thành địch nhân bọn họ.
Có thể nói hơn phân nửa Yêu tộc Yêu giới trời sinh đối lập bọn họ.
Diệp Chân cảm giác nơi này quá nguy hiểm, mau chóng rời khỏi.
Về phần tìm kiếm Thải Y chỉ có thể kéo dài, Diệp Chân cũng rất bất đắc dĩ.
Nói thật trước kia, Diệp Chân cũng không sợ.
Cho dù Mãn Thiên Thần Phật đều là địch nhân, lão tử Diệp Chân chỉ có một mạng, liều mạng xông tới, không sống thì chết mà thôi.
Nhưng bây giờ khác biệt, vận mệnh của Xích Linh Nhi hay Hồ Thanh Đồng đều đã họa phúc tương liên cùng Diệp Chân hắn.
Nếu Diệp Chân chết, Xích Linh Nhi cùng Hồ Thanh Đồng tuyệt đối không có đường sống.
Cho dù Diệp Chân nhớ Thải Y đến cỡ nào cũng chỉ có thể buông xuống trước.
Đây là trách nhiệm, đảm đương của nam nhân.
- Tiểu Miêu, nếu cảm giác mệt mỏi có thể thả chậm tốc độ một chút.
- Không mệt mỏi chút nào, ta tràn đầy tinh thần! Tuy bắp đùi Đạo cảnh Hùng tộc khó gặm nhưng ăn vẫn rất ngon!
Tiểu Miêu mơ hồ nói.
Đang nói chuyện, khí tức trong cơ thể Tiểu Miêu xuất hiện một cơn chấn động, tu vi không chút dấu hiệu báo trước từ Giới Vương cảnh lục trọng đột phá đến Giới Vương cảnh thất trọng.
Mà khí tức tu vi vẫn còn tăng lên.
- Tùy ngươi, bay cao một chút, miễn cho Yêu tộc đui mù quấy rầy.
- Được.
Sau khi tùy ý giao phó vài câu, thần niệm Diệp Chân trực tiếp chìm vào không gian bên trong Thận Long châu giao lưu cùng mọi người.
Sau khi thu hoạch được bí pháp khống chế Thận Long châu từ sư tôn Lục Ly, Diệp Chân chưởng khống Thận Long châu càng thêm thuận buồm xuôi gió.
- Ta nói này mấy ca, các ngươi có ngốc hay không, tại sao không ra ngoài hít thở không khí?
m thanh Diệp Chân vang lên trong không gian Thận Long châu.
Hai người Huyền Hổ, Tôn Bá đều nhắm chặt hai mắt liệu thương, chỉ có Chu Hồng lớn nhất tự tại.
Lúc này, Chu Hồng trực tiếp xem không gian Thận Long châu như nhà bếp.
Một cái nồi vô cùng to lớn, đường kính chừng trăm trượng, trong nồi tràn đầy thịt xương tinh huyết những Đạo cảnh đã hiện ra nguyên hình mà Diệp Chân ném vào trước đó, trừ cái đó ra còn đủ loại Thiên Tài địa bảo mà Diệp Chân không biết.
Xích Hỏa diễm từ trong lòng bàn tay Chu Hồng phun ra ngoài, nguyên liệu nấu ăn sôi trào như rồng, mỗi loại nguyên liệu nấu ăn không biết tên không ngừng từ lòng bàn tay Chu Hồng bay ra rơi vào nồi.
Một nồi canh thịt vô cùng tanh hôi bốc lên, cương quyết bị Chu Hồng gia nhập các loại nguyên liệu nấu ăn đốt thành màu trắng sữa, mùi hương đậm đặc cuồn cuộn, khiến cổ họng người ta dựng thẳng đứng.
- Ha ha, nồi Thú Linh Tinh Nguyên Canh thế nào?
Chu Hồng mặt mày hớn hở đứng lên khoe khoang với Diệp Chân.
- Đây chính là phương pháp nấu ăn mà ta nhớ được giấu từ chỗ sâu trong huyết mạch, hiệu quả tuyệt đối không kém Đạo cảnh Linh Đan, mà lại thơm vô cùng. Ngươi muốn ăn không?
Diệp Chân âm thầm nuốt nước miếng, mùi vị kia thật đúng là mê người.
- Ngươi đoán xem?
- Ha ha, chờ một chút, lập tức xong ngay, còn kém một trăm bảy mươi ba vị linh dược, chỉ cần nửa khắc đồng hồ, đúng, nửa khắc đồng hồ bên ngoài. Ngoại giới một ngày, bên trong mười ngày, ta đã nấu nồi nước này trọn vẹn mười ngày!
Chu Hồng nói ra.
- Nửa canh giờ, tốt.
Nói xong, Diệp Chân nhìn về phía Hồ Thanh Đồng.
- Thanh Đồng, nàng có muốn ra ngoài hóng gió không?