Chương 2189 Bách Huyền Kim Linh Dịch
Đuổi sát đến, vẻ mặt của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân trở nên cực kỳ ngạc nhiên.
Bò....ò...!
Tiếng kêu mênh mông như sấm vang lên, lực lượng nguyên lực bàng bạc đột ngột giống như vòi vươn hướng bầu trời, tụ tập vô số lôi vân.
Lôi vân xuyên qua, vô số lôi quang đồng loạt nổ vang, từ không trung như thiểm điện đánh về phía Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đang nhanh chóng đuổi theo đến.
Số lượng lôi đình đánh xuống trong một khắc này, đâu chỉ trăm vạn đạo!
Trong thời gian chốc lát, toàn bộ bầu trời đã biến thành lôi đoàn chói mắt, cho nên cường giả đang giao chiến trên bầu trời đều vang lên tiếng thét chói tai, sau đó lập tức phát tán bốn phương tám hướng.
Lôi quang đánh xuống dày đặc như thế, cho dù Đạo Cảnh cũng không gánh được!
Lôi đoàn chói mắt, trong chớp mắt đã bao vây quanh người Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân.
Tiếng sấm dày đặc như mưa không ngừng vang lên, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân tức giận mang theo vài tiếng rống giận dữ thê lương vang dội tới.
- Một Nhân Tộc sao có thể hóa thân thành Thiên Địa Lôi Thú?
- Thiên Địa Lôi Thú...
Mắt trần có thể thấy, thiết quyền của Ma Hoàng Thất Thái Tử trong hư không bị lôi đình bao trùm lấy, thật nhanh biến đỏ lên, rồi đến trong suốt, giống như sắp hòa tan.
Nhưng cũng vào lúc này, vô số ánh sáng từ trong cơ thể Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân phóng lên tận trời, hóa thành từng đạo linh quang bích lũy gắt gao bảo hộ quanh người hắn.
Một đạo nát còn có một đạo khác.
Làm Ma Hoàng Thất Thái Tử, đồ vật bảo mệnh tuyệt đối sẽ không thiếu!
Diệp Chân không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đang tức giận giãy giụa giữa vô số lôi quang, sau đó lấy ra một nắm lớn đan dược, trực tiếp một ngụm nuốt vào bụng.
Một kích vừa rồi đã hao hết tất cả Linh Lực trong cơ thể Diệp Chân và gần như chín thành lực lượng Nguyên Linh!
Đại lượng đan dược bổ sung linh lực rơi vào trong cơ thể Diệp Chân, Linh Lực bắt đầu nhanh chóng khôi phục, nhưng lực lượng Nguyên Linh vừa tiêu hao quá độ, muốn bổ sung lại có chút phiền phức.
Một giọt Bách Huyền Kim Linh Dịch trên ngàn cân Sa Hải Kim Liên Trà có được từ Y Trĩ Thần Điện Đại Thần tế Nạp Cáp Nhĩ làm vật liệu chính, lại dựa vào hơn ngàn loại thiên địa tài địa bảo trong Y Trĩ Sa Hải tỉ mỉ luyện chế, cuối cùng thêm vào đó một phần mười giọt Chúng Sinh Nguyện Lực, bị Diệp Chân nuốt vào trong miệng.
Đây là lúc Diệp Chân rời khỏi Thần Điện Y Trĩ, một trong rất nhiều bảo bối bảo mệnh Đại Thần tế Nạp Cáp Nhĩ cho hắn giữ theo bên mình.
Cũng là một trong mấy thứ đồ trân quý nhất, trên thị trường căn bản mua không được.
Một giọt là có thể khôi phục đại lượng lực lượng Nguyên Linh.
Một giọt Bách Huyền Kim Linh Dịch này vừa vào trong miệng đã hóa thành một luồng lực lượng thanh lương bay thẳng vào Huyền Cung của Diệp Chân, gần như chỉ trong thời gian chớp mắt, lực lượng Nguyên Linh chỉ còn lại không đến một thành của Diệp Chân đã nhanh chóng khôi phục.
Gần như là trong nháy mắt, lực lượng Nguyên Linh của Diệp Chân đã khôi phục lại trở lên năm thành, Nguyên Linh trong Huyền Cung nhìn qua có chút khô héo, cũng lần nữa tươi mới trở lại.
Vừa rồi, Diệp Chân hóa thân thành Quỳ Ngưu có thể trong chớp mắt dẫn động mấy trăm vạn lôi đình, mặc dù Diệp Chân tiêu hao rất lớn, Linh Lực trong cơ thể hắn cũng gần như bị rút khô toàn bộ, tiêu hao hơn chín thành lực lượng Nguyên Linh.
Nhưng trên thực tế, đừng nói là rút khô tất cả Linh Lực hiện tại của Diệp Chân cho dù rút khô một trăm cái Diệp Chân cũng không cách nào trong nháy mắt dẫn phát mấy trăm vạn đạo lôi đình.
Lúc ở Y Trĩ Sa Hải, Diệp Chân từ sư tôn Lục Ly tàn hồn nơi đó, thu hoạch được phương pháp sử dụng Thận Long Châu chân chính.
Thần Thông bí thuật đầu tiên Diệp Chân mượn nhờ Tinh Hồn Châu trong Thận Long Châu để lĩnh hội chính là địa từ lực trường - thần thông của Ngân Giác Tê Vương.
Để Địa Từ Lực Trường thần thông này biến thành thần thông vốn có của Diệp Chân, có thể nói là vô cùng diệu dụng.
Sau đó, Diệp Chân cân nhắc rất nhiều mới bắt đầu lợi dụng Thận Long Châu lĩnh hội học tập lôi hệ thần thông của Quỳ Ngưu Tinh Hồn Châu.
Nhưng, so với Địa Từ Lực Trường của Ngân Giác Tê Vương, Quỳ Ngưu Tinh Hồn Châu ẩn chứa đồ vật, rất rất nhiều.
Từ tu luyện lực lượng lôi đình cơ bản nhất đến cảm ứng dẫn động lực lượng lôi đình trong thiên địa, lại đến các loại lôi pháp, Quỳ Ngưu Tinh Hồn Châu này có quan hệ lạc ấn lực lượng lôi đình có thể xưng nhiều vô số kể.
Nếu nói học tập Địa Từ Lực Trường giống như học tập một cộng một bằng hai, như vậy Diệp Chân lĩnh hội học tập lôi đình lạc ấn ẩn chứa trong Quỳ Ngưu Tinh Hồn Châu, tương đương với thành hệ thống cửu chương toán thuật.
Cho nên, dù là đã thời gian dài như vậy, Diệp Chân vẫn như cũ chỉ lĩnh hội học tập được từ trong đó cũng chỉ một bộ phận không nhiều.
Nhưng, tạo nghệ của Diệp Chân trên lực lượng lôi đình lại tinh tiến hơn so với trước đó gấp mấy trăm lần, nhất là dẫn động lực lượng lôi đình trong thiên địa để tấn công địch, hắn có đại thu hoạch.
Cũng chính là như vậy, Diệp Chân hôm nay hóa thân Quỳ Ngưu, mới có thể trong chớp mắt tụ đến vô số lôi vân, đánh xuống mấy trăm vạn đạo lôi đình.
Bằng không, cho dù có rút khô Diệp Chân thì cũng không thể đánh xuống một lần hơn mấy ngàn vạn đạo lôi đình như vậy được.
Đương nhiên, Diệp Chân còn mượn nhờ bản nguyên lực lượng của Quỳ Ngưu châu, đúng như Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân nói, Quỳ Ngưu chính là Thiên Địa Lôi Thú.
Nơi nó xuất hiện sẽ tự động tụ đến lôi vân ngập trời.
Nếu không phải hóa thân Quỳ Ngưu, cho dù Diệp Chân có thể đồng thời dẫn động mấy trăm vạn đạo lôi đình, nhưng cũng tuyệt đối không cách nào tụ thành lôi vân đầy trời được.
Cảm nhận được Linh Lực và lực lượng Nguyên Linh trong cơ thể nhanh chóng khôi phục, trong con ngươi của Diệp Chân lần nữa mơ hồ có lôi quang lấp lóe.
Cùng lúc đó, rất nhiều Đạo Cảnh phương xa, nhất là nhóm Đạo Cảnh bị Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân thu phục, bao gồm cả Cốt Ma Ma Tôn Bạch Phan, bao gồm Kê Hoa ở trong đó đều vô cùng khẩn trương nhìn một đoàn lôi vân này.
Bọn hắn và Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân tranh đấu, không nghe quân lệnh là một chuyện, nhưng nếu Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân bị thiên vẫn này đánh trúng thì sẽ là thiên đại tai hoạ.
Mỗi người trong bọn họ, sau khi trở về đều phải chịu xử phạt nghiêm khắc nhất, thậm chí còn có thể gây họa tới người nhà.
Nhưng sốt ruột thì sốt ruột, dưới tình hình như thế, ai cũng bất lực, chỉ có thể cầu nguyện Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân sẽ không dễ treo như vậy.
Trong nháy mắt tiếp theo, trên mặt Cốt Ma Ma Tôn Bạch Phan đột ngột xuất hiện một tia kinh hỉ.
Bởi vì trong lôi vân dần dần tiêu tán, thiết quyền của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đã sắp bị lôi đình oanh luyện thành lưu ly trong suốt, vẫn còn đang chật vật giãy dụa.
Đừng nhìn Cốt Ma Ma Tôn Bạch Phan vừa đấu với Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân vui sướng, nhưng nếu Thất Thái Tử Tòng Vân treo ở nơi này, hắn cũng khó thoát đại nạn!
Ngay khi một tia chớp cuối cùng biến mất, một mắt to lớn ở giữa trán của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân vô cùng mỏi mệt lấp lóe hai lần.
Lúc này, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân không còn bộ dáng oai hùng như trước đó, toàn thân trên dưới đều rách rưới, trừ đầu, yếu hại ở vùng cổ và ngực coi như hoàn chỉnh, nhưng xương cốt nơi khác đều đã bị luyện thành hơi trong suốt, mỗi khi cử động một chút, đều vô cùng gian nan.
Nhưng ngay khi lôi đình biến mất, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân như thiểm điện lập tức nuốt mấy viên đan dược lớn nhỏ cỡ nắm tay, khí tức suy yếu vừa rồi lập tức bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Kinh mạch, mạch máu, cơ bắp, xương cốt lưu ly hóa đều lấy tốc độ mà mắt thường thấy được, cực nhanh khôi phục, khí tức lại một lần nữa lớn mạnh trở lại.
- Không tệ, phi thường không tệ!
Vừa khôi phục, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân vừa phát ra một tiếng cười to khiến người ta run sợ.
- Thật rất không tệ, từ khi bản thái tử diện thế đến nay còn chưa bao giờ từng gặp qua hiểm cảnh như hôm nay.
- Có thể hao hết hơn phân nửa bảo mệnh chi bảo tiêu tùy thân của bản thái tử, cũng đủ để ngươi tự ngạo. Nhưng bản thái tử rất hiếu kì, loại công kích trình độ này, ngươi còn có thể phát động mấy lần?
Nếu nói hắn không khiếp sợ, đó là giả.
Vừa rồi, khi mấy trăm vạn đạo lôi đình tập trung đánh xuống, đừng nói là một võ giả Giới Vương Cảnh cửu trọng, cho dù là Đạo Cảnh sơ kỳ đến Đạo Cảnh trung kỳ cũng phải bị oanh sát hoặc thoi thóp.
Nhưng Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân này lại ngạnh kháng đi qua, còn trong chớp mắt trở nên sinh long hoạt hổ.