← Quay lại trang sách

Chương 2219 Ba mươi năm Hà Tây (2)

Nói xong, Thạch Hầu Đại Thánh lại liếc nhìn con đường giữa hai thế giới còn chưa tiêu tan.

- Sắp xếp cái gì đều vô dụng?

Truyền kỳ quân sư Đồ Triệt lạnh lùng lườm Thạch Hầu Đại Thánh một cái.

- Vậy nếu hắn có được Khống Giới Linh Bảo của thế giới sau đường hầm kia thì sao?

- Khống Giới Linh Bảo!

Trong nháy mắt, bốn chữ này khiến cho sắc mặt của Thạch Hầu Đại Thánh vô cùng khó coi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng xuống.

- Chẳng lẽ…

- Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng xem như thế này thôi sao?

Nói xong lời này, Thạch Hầu Đại Thánh không thể nói thêm nổi một chữ nào nữa.

Nếu phỏng đoán của quân sư Đồ Triệt đúng, như vậy các Đạo Cảnh vừa mới vào trong..

- Vậy ngươi còn có thể làm gì?

- Nếu đối phương thực sự có được Khống Giới Linh Bảo, thì đừng nói mấy người đã đi vào kia, ngay cả toàn bộ chúng ta vọt vào trong, chỉ sợ cũng không có kết cục tốt đẹp gì!

Đồ Triệt nói.

- Nhưng, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn mọi thứ như vậy?

Vẻ mặt của Thạch Hầu Đại Thánh vô cùng rối rắm, hắn không lo cho Đạo Cảnh Hùng tộc, hắn chỉ quan tâm đến Thanh Nhãn Đại Thánh, đây là một trong số ít những người bằng hữu của hắn.

- Vậy còn có thể như thế nào?

- Ngươi dám đánh cuộc, ngươi dám đuổi theo vào trong không?

Khi nói xong, ngón tay của Đồ Triệt chỉ về phía sau Thạch Hầu Đại Thánh và nói.

- Hoặc là, ngươi đi tìm Đại Thánh đang trấn giữ Lưỡng Giới thành, bảo hắn phái ra hơn trăm tên Đạo Cảnh vọt vào trong với chúng ta, có lẽ còn có thể.

Sau khi Thạch Hầu Đại Thánh nhìn thấy đại quân Yêu tộc đang đối đầu với quân đội Đại Chu, thì há hốc mồm, vẻ mặt chua xót.

Nhưng cũng vào ngay lúc này, vòng xoáy màu máu vốn vẫn không đóng lại khẽ chấn động, thu lại ánh sáng màu đỏ máu rồi nhanh chóng biến mất.

Vẻ mặt của Thạch Hầu Đại Thánh đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, về phần Đại tộc trưởng Đồ Chính của Thanh Khâu Hồ tộc và Đạo Cảnh thuộc Hồ tộc xung quanh thì trên trán đồng thời xuất hiện mồ hôi lạnh.

Trong trường hợp này, ai cũng có thể thấy rằng có vấn đề xảy ra.

Thanh Khâu Hồ tộc Đại tộc trưởng Đồ Chính lại đang liên tục cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh, phải nhẫn nhịn.

Trí tuệ và mưu tính của hắn cũng không thua kém so với quân sư Đồ Triệt, nhưng hôm nay hắn suýt nữa phạm sai lầm, cũng là do lúc đầu hắn đã quá quan tâm suy tính thiệt hơn, sau đó, Hậu Thiên Linh Bảo thuộc tính không gian vô cùng trân quý bị Diệp Chân phá hủy, nên dưới cơn tức giận mới không phát hiện ra có bẫy, chút nữa thì để cho Diệp Chân thực hiện được mưu kế.

Cùng lúc đó, Diệp Chân đã trốn vào trong Ma Hồn giới lại có chút thất vọng.

Không ngờ cuối cùng chỉ có một nửa số người trong đội ngũ đuổi theo vào, ít hơn nhiều so với những gì Diệp Chân đã tính toán.

Trong suy tính của Diệp Chân, Thanh Khâu Hồ tộc Đại tộc trưởng Đồ Chính chắc chắn sẽ đi vào.

Nếu Đồ Chính tiến vào thì Diệp Chân sẽ thu được rất nhiều lợi ích, ít nhất biết được vì sao bọn họ muốn có được Hồ Thanh Đồng, và cả bí mật của Hồ Thanh Đồng.

Nhưng hiện tại, chỉ có Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành, Thanh Nhãn Đại Thánh và bảy vị Đạo Cảnh Hùng tộc.

Người trong Hồ tộc thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Chân.

Trong nháy mắt bỏ trốn vào Ma Hồn giới, ánh mắt của Diệp Chân lập tức thay đổi.

Chỉ cần tiến vào Ma Hồn giới, tình thế sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ở trong Chính Diệu giới, Diệp Chân bị một nhóm người có thực lực Đạo Cảnh cao gấp mười lần, gần trăm lần so với mình đuổi giết, phải chật vật chạy thục mạng, không có cách nào khác chỉ có thể sử dụng lượng lớn Chúng Sinh Nguyện Lực quý giá để bảo vệ mạng sống.

Nhưng, sau khi tiến vào Ma Hồn giới, chủ và khách sẽ bị biến đổi ngay lập tức.

Ở trong Ma Hồn giới, Diệp Chân gần như là một vị thần chân chính.

Ngay trong khoảnh khắc Diệp Chân tiến vào Ma Hồn Giới, ý niệm của hắn khẽ động một chút, sau đó, hắn đã xuất hiện ngay ở ngoài lối vào mấy nghìn dặm.

Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành và Thanh Nhãn Đại Thánh còn có Đạo Cảnh Hùng tộc đã đánh mất dấu vết của Diệp Chân, nhưng bọn họ cũng không vội vã đuổi theo mà phóng xuất thần niệm, bắt đầu cẩn thận cảm nhận tình hình của Ma Hồn Giới.

- Tiểu Thế Giới này có chút kỳ quái!

Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành nhíu mày.

- Đúng!

Thanh Nhãn Đại Thánh khẽ gật đầu, đôi mắt lóe lên những tia sáng màu xanh, đột nhiên giơ ngón tay chỉ về phía mấy nghìn dặm ở ngoài.

- Ở phương hướng kia?

Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành hơi suy nghĩ một chút đã gật đầu, nhưng vẫn nhấn mạnh.

- Đây là nơi hoàn toàn xa lạ, các ngươi không được chủ quan, cần phải cẩn thận hơn!

Trong khoảng thời gian ngắn, trên người của bảy tên Đạo Cảnh Hùng tộc phía sau Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành đều bay lên tia sáng màu vàng đất vô cùng nồng đậm, trên da gấu cứng rắn, xuất hiện vô số đạo văn.

Đây là biểu hiện khi bọn họ dùng toàn bộ sức lực để phòng ngự, khi Đạo Cảnh Hùng tộc đã toàn lực phòng thủ thì có thể dễ dàng đón đỡ đòn tấn công của cảnh giới cao hơn bọn hắn mà không bị chút tổn thương nào.

- Đuổi theo!

- Không nên tách nhau ra!

Cũng ngay khoảnh khắc các Đạo Cảnh bắt đầu hành động thì sắc mặt của một đám người cũng nhanh chóng trở nên vô cùng kỳ lạ.

Lúc này, ngay lập tức không khí như dính chặt lại với nhau.

Như bọn họ đã không còn ở trong không gian nữa mà ở trong một vũng bùn lầy đặc quánh, muốn đi một bước đều phải dùng lực thật mạnh.

Tốc độ của bảy vị Đạo Cảnh Hùng tộc ngay lập tức chậm như rùa bò.

Tốc độ của Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành và Thanh Nhãn Đại Thánh tuy có nhanh hơn một chút nhưng vẫn vô cùng chậm.

Di chuyển với tốc độ này, cả đám bọn họ chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu sống!

Cự Linh Đại Thánh và Thanh Nhãn Đại Thánh liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hãi từ trong mắt của đối phương.

- Tại sao lại có thể như vậy?

- Tại sao lại có thể như vậy? Các ngươi nói đi?

Tiếng cười lạnh của Diệp Chân đột ngột vang lên từ trong hư không, thân hình hắn bất ngờ hiện ra ở phía trước Cự Linh Đại Thánh và đám người phía trước.

- Người ta nói ba mươi năm đông, ba mươi năm hà tây, lúc trước ta bị các ngươi đuổi giết đến không có đường sống, hiện tại, nên đến lượt ta!

- Diệp Cửu Tiêu?

Cự Linh Đại Thánh trừng to mắt, ngay lập tức xoay người, mạnh mẽ đánh ra một ấn ký hình nắm tay, trong nắm đấm tràn ngập đạo văn núi non hùng tráng.

Trong một nắm tay này ẩn chứa vô số lực lượng của Đại Địa Sơn Xuyên, có thể nói, đây là toàn bộ lực lượng công kích của Cự Linh Đại Thánh, uy lực của nó chỉ hơi yếu hơn so với Hậu Thiên Linh Bảo Vạn Sơn Ấn trước khi dánh ra toàn lực.

- Đền lại mạng cho bảo bối của ta!

Cự Linh Đại Thánh gầm lên giận dữ, một điểm ánh sáng xanh đột ngột tăng lên thành một cây côn lớn hàng vạn thước, nó giống như một đạo sấm sét màu xanh, đánh về phía đỉnh đầu Diệp Chân.

Đối với hai đòn tấn công mạnh mẽ tới mức có thể dễ dàng hủy diệt những tên Đạo Cảnh thông thường, Diệp Chân vẫn chỉ cười nhạt, không có một chút ý định né tránh hay sử dụng linh lực để phòng hộ.

Chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn hai kẻ đang hùng hổ giết người.

Khoảnh khắc tiếp theo, Cự Linh Đại Thánh và Thanh Nhãn Đại Thánh đều đột ngột thay đổi sắc mặt, ngay khi sát chiêu của bọn họ dội vào đầu Diệp Chân thì thân thể hắn lại biến mất không thấy.

Không có một chút tia lực lượng dao động nào.

Không hề có dấu hiệu nào, Diệp Chân biến mất hoàn toàn không để lại khí tức mỏng manh nào.

Giống như hắn vốn không hề xuất hiện.

Tình huống này khiến cho hai người Cự Linh Đại Thánh và Thạch Hầu Đại Thánh hiểu nhiều biết rộng, phải hô lên kinh hãi.

- Khống giới Linh Bảo!

- Xem như các ngươi còn có chút kiến thức!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng đột nhiên vang lên từ phía sau Cự Linh Đại Thánh và Thạch Hầu Đại Thánh, khiến hai người giật mình xoay người lại.

Cự Linh Đại Thánh và Thạch Hầu Đại Thánh đã không thể che dấu được sự kinh hãi, lại toàn lực tấn công về phía Diệp Chân.

Nhưng vào lúc này, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từ trong miệng của bảy tên Đạo Cảnh Hùng tộc.