← Quay lại trang sách

Chương 2221 Cự Linh Đại Thánh tuyệt vọng

Nhìn Thanh Nhãn Đại Thánh thất kinh, Diệp Chân cười lạnh nói.

- Tôn Bá, Tôn Bá hắn hắn hắn....

Nhìn Thanh Nhãn Đại Thánh như khỉ bối rối, Diệp Chân đột nhiên mất đi hứng thú trêu đùa hắn trút cơn giận cho Hầu ca Tôn Bá.

Mấy đạo Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi đánh cho hắn toàn thân điện quang lấp lóe, ánh sáng lục sắc được Tiểu Yêu gia trì Tạo Hóa linh lực lần nữa lặng yên không một tiếng động đâm vào sau đầu Thanh Nhãn Đại Thánh.

Trong chớp mắt, vẻ mặt của Thanh Nhãn Đại Thánh cứng đờ, thần quang trong mắt lập tức tiêu tán.

Ánh mắt của Diệp Chân nhìn về phía ngoài mấy trăm dặm, tiếp theo, chỉ còn lại Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành đã Cuồng Hóa!

Trong Chính Diệu giới, Thạch Hầu đại thánh đang lo lắng như con kiến bò loạn trên chảo nóng thì đột nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác đau đớn khó có thể giải thích.

Loại đau đớn khó hiểu này làm cho sắc mặt của Thạch Hầu đại thánh trắng bệch trong nháy mắt, dường như đã nghĩ tới điều gì.

Vội vàng lấy ra một khối ngọc được chạm khắc vô cùng tinh xảo từ trong Giới tử không gian tùy thân.

Trước đây, khối ngọc từng lấp lánh linh quang, giờ phút này lại trở nên ảm đạm, bên trên có vô số vết nứt rất nhỏ.

Hai đầu gối mềm nhũn, Thạch Hầu đại thánh đột nhiên đổ gục xuống trên mặt đất, kêu lên, thảm thiết:

- Thanh Nhãn!

Yêu tộc bọn họ tu luyện, trước khi đạt tới Đạo Cảnh, nhờ có thiên phú huyết mạch hỗ trợ nên luôn làm ít công to, dễ dàng tăng lên lực lượng, nhưng nếu muốn mở ra linh trí, lại gặp rất nhiều khó khăn.

Trước kia, Thạch hầu và Thanh Nhãn đều là khỉ hoang trên núi, từ khi còn nhỏ, chưa khai mở linh trí đã luôn làm bạn, nương tựa vào nhau, về sau, khai hóa linh trí trở thành Yêu tu thì vẫn duy trì tình bằng hữu sâu sắc.

Vẫn luôn cùng nhau tu luyện đến bây giờ, tuy rằng mỗi người đều có cơ duyên khác nhau nhưng tình cảm giữa hai người đã sâu đậm khó hình dung.

Mà khối ngọc khắc trong tay hắn, chính là một vật nhỏ được chính tay Thanh Nhãn Đại Thánh điêu khắc và luyện chế từ mấy ngàn năm trước, khi hai người ước hẹn bế tử quan đột phá đến Đạo Cảnh.

Nhưng bên trong lại có ấn ký Nguyên Linh của Thanh Nhãn Đại Thánh, nếu bế quan thất bại, bỏ mình, ấn ký Nguyên Linh sẽ vỡ nát, thì vật này sẽ tự động vỡ vụn.

Sau đó, bọn hắn bế quan thành công ở mấy ngàn năm trước, đã tặng cho nhau hai vật này vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng hiện tại, khối ngọc của Thanh Nhãn Đại Thánh lại vứt vỡ.

Đại tộc trưởng Đồ Chính của Thanh Khâu Hồ tộc, truyền kỳ quân sư Đồ Triệt, còn cả các vị Đạo Cảnh xung quanh nhìn thấy dáng vẻ đó của Thạch Hầu đại thánh, ngay lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó vô cùng khiếp sợ, tất cả đều không ngừng thổn thức.

Đại thánh!

Dù sao Thanh Nhãn Đại Thánh vẫn là đại thánh nổi tiếng cường hãn trong Yêu tộc, lại cứ chết như thế trong thế giới do Diệp Chân mở ra.

Nói cách khác, suy đoán của truyền kỳ quân sư Đồ Triệt đã hoàn toàn chính xác.

Vừa nghĩ đến đây, một đám Đạo Cảnh Hồ tộc đều không nhịn được rùng mình, Thanh Nhãn Đại Thánh còn không thoát nguy hiểm, nếu bọn họ đuổi theo vào, vậy...

Ngay lúc này, Đại tộc trưởng Đồ Chính cũng vô cùng chấn động, dưới sự kinh hãi hoảng sợ, không kềm chế được nhìn về phía Đồ Triệt, vị quân sư trong truyền thuyết.

- Chẳng lẽ ngay cả Cự Linh Đại Thánh cũng...

- Khó nói chắc...

Vẻ mặt của Đồ Triệt rất nặng nề.

Từ cái chết của Thanh Nhãn Đại Thánh, hắn có thể kết luận, trong tay Diệp Chân chắc chắn có Khống giới Linh bảo, mà một khi có Khống giới Linh bảo thì biến số sẽ rất lớn, chỉ có thể nói, mọi thứ đều có khả năng xảy ra.

Trong Ma Hồn giới, Diệp Chân đứng trong hư không, nhìn Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành nổi giận điên cuồng ở phía xa, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Ban đầu Cự Linh Đại Thánh Hùng Thành vì tìm không thấy Diệp Chân nên rất phẫn nộ, liên tiếp tấn công vào bình chướng không gian của Ma Hồn giới, trong khoảng khắc Diệp Chân xuất hiện thì hắn lại ngay lập tức nghĩ ra điều gì đó.

Gầm lên một tiếng đầy giận dữ, nhanh chóng phát ra đủ loại sát chiêu, tấn công Diệp Chân một cách điên cuồng.

Những nơi các đạo công kích đi qua, không gian đều sụp đổ, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Mỗi một đạo công kích, dường như đều đánh về hướng Diệp Chân.

Nhưng, lần nào cũng vậy, đều cần thêm một chút mới có thể oanh kích được Diệp Chân.

Một mỗi lần sắp được lại khiến cho sát chiêu của Cự Linh Đại Thánh có uy lực cường đại luôn tốn công vô ích.

Đây là sự mạnh mẽ của Khống giới Linh bảo.

Chỉ cần Diệp Chân có một ý niệm trong đầu, ngay lập tức, hắn có thể thoát khỏi phạm vi công kích của Cự Linh Đại Thánh, nhất là khi Cự Linh Đại Thánh không có loại thần thông hạn chế không gian hoặc Hậu Thiên Linh Bảo.

Hơn nữa, cho dù có, ở trước mặt Khống giới Linh bảo của Diệp Chân thì uy lực cũng sẽ giảm mạnh.

Sau khi cuồng hóa, Cự Linh Đại Thánh có được lực sát thương vô hạn tiếp cận cảnh giới Tạo Hóa Thần Nhân, quả thật kinh người.

Thuận tay ra quyền, đều có thể đánh vỡ bình chướng không gian của Ma Hồn giới, dù cho có Chiến Hồn Huyết Kỳ trợ giúp cũng không chống đỡ được.

Càng nguy hiểm hơn là, sau khi cuồng hóa, Cự Linh Đại Thánh không chỉ có lực sát thương tăng gấp nhiều lần, mà năng lực phòng ngự cũng cao hơn gấp bội.

Đương nhiên, có sự trợ giúp của Khống giới Linh bảo, bất kể như thế nào, Diệp Chân đều có thể tiêu diệt Cự Linh Đại Thánh.

Nhưng, muốn giải quyết Cự Linh Đại Thánh ở trong khoảng thời gian ngắn thì cần phải trả giá đắt, đoán chừng phải sử dụng hết toàn bộ mấy trăm giọt Chúng Sinh Nguyện Lực còn sót lại trong Chúng Sinh Nguyện Lực trì mới có khả năng.

Cái thứ đồ chơi Chúng Sinh Nguyện Lực này, nếu Diệp Chân dùng hoang phí cũng chắc chắn không đau lòng chút nào.

Nhưng, khi có thể không cần lãng phí, cũng sẽ cố gắng không lãng phí, ở thời khắc mấu chốt, thứ này thật sự có thể giữ mạng đó, càng nhiều càng tốt!

Bởi vì Diệp Chân biết rất rõ, cho dù Cự Linh Đại Thánh là Đạo Cảnh, muốn cuồng hóa, thì cũng cần tiêu hao bản nguyên tinh huyết và nguyên linh lực lượng, hơn nữa không thể duy trì trong thời gian dài.

Hơn nữa sa khi cuồng hóa biến mất, thực lực của Cự Linh Đại Thánh cũng sẽ lập tức suy yếu một khoảng thời gian.

Mặc dù đối với cảnh giới Đạo Cảnh, loại suy yếu này có thể chỉ khiến thực lực của Cự Linh Đại Thánh hạ thấp khoảng chừng hai phần, nhưng, như vậy cũng đủ rồi.

Khi đó mới là lúc Diệp Chân tốn ít sức nhất tiêu diệt Cự Linh Đại Thánh.

Hơn nữa, trong mắt Diệp Chân, toàn thân Cự Linh Đại Thánh đều là chí bảo.

Có thể giữ nguyên vẹn không tổn hao gì thì cố gắng hết sức bảo lưu vẹn toàn.

Cho nên, giờ phút này Diệp Chân mới kiên nhẫn chờ đợi Cự Linh Đại Thánh liên tục tiêu hao uy lực của bản thân, chờ trạng thái cuồng hóa của hắn biến mất, sẽ là thời khắc Diệp Chân ra đòn giết người.

Chỉ có điều, tuy rằng nói đầu óc của Hùng tộc hơi không thông minh nhanh nhẹn, nhưng Cự Linh Đại Thánh cũng là lão quái vật sống mấy vạn năm, kinh nghiệm và kiến thức sẽ không quá kém.

Sau khi, liên tiếp mấy trăm đạo công kích đều không thể chạm đến góc áo của Diệp Chân mà Diệp Chân vẫn nghênh ngang lượn lờ trước mặt hắn, Cự Linh Đại Thánh đã nhận ra rằng, Diệp Chân đang muốn tiêu hao lực lượng của hắn.

Nhận ra sự tính toán này, Cự Linh Đại Thánh lại càng kinh sợ hơn, thổ linh lực trong một vùng thiên địa mà hắn đang đứng đã bị suy giảm tới cực điểm.

Khi vừa tới Ma Hồn giới, Cự Linh Đại Thánh đã từng cảm ứng được, tuy rằng Ma Hồn giới tràn ngập sát khí, chiến ý và các loại năng lượng tiêu cực, nhưng thổ, thủy, phong, hỏa vẫn không có gì bất thường, thổ linh lực trong thiên địa nguyên khí không quá nồng đậm, nhưng không ít, ít nhất cũng chiếm một phần rưỡi tổng số lượng.

Nhưng hiện tại, hắn có thể cảm ứng được số lượng thổ linh lực chiếm một phần rưỡi đó, giờ phút này lại không đến nửa phần, ít đến thảm thương.

Mỗi vị Đạo Cảnh như bọn họ đều có thể tự nhận pháp lực vô biên, nhưng ít ra là ở trong vùng không gian tràn ngập thiên địa nguyên khí.

Nếu không, dù có nhiều pháp lực hơn nữa, cũng không thể bổ sung kịp thời, thì sẽ tiêu hao sạch sẽ.

Trong thời gian ngắn, Cự Linh Đại Thánh ngay lập tức hiểu được ý đồ của Diệp Chân.

Lập tức, Cự Linh Đại Thánh dừng lại những đòn tấn công vô dụng này, thay vào đó bóp nát cực phẩm linh thạch, khôi phục lại một bộ phận lực lượng đã mất, cẩn thận từng li từng tí tản ra nguyên linh thần niệm, lẳng lặng chờ đợi chuyển biến, bắt lấy thời cơ thích hợp ra tay.

Thấy thế, Diệp Chân không nhịn được cười, chuyện này mới là chuyện bình thường.

Nếu không, Cự Linh Đại Thánh còn có thể sống đến bây giờ, sợ rằng là chuyện kỳ tích.

Khoảnh khắc tiếp theo, tay của Diệp Chân nhanh chóng vung lên, bảy cái đầu trâu màu xanh sẫm, có lớn có nhỏ và mật gấu còn đang chảy máu đầm đìa hiện ra trước mặt Diệp Chân.