Chương 2229 Nhân Yêu Cấu Kết (2)
Gần như là ngay khi Diệp Chân đi tới, khí tức Đạo Cảnh vô cùng bàng bạc của Đồ Chính đột ngột dâng lên, chính muốn có cảm giác đập vào mặt Diệp Chân.
Diệp Chân lại bất vi sở động, tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía Đồ Chính.
Một màn này làm cho Đồ Chính cười lên ha hả, hướng về Diệp Chân giơ ngón tay cái lên.
- Nghe đồn Bắc Hải Bá Tước Diệp Chân chính là chân nam nhi, chân hào kiệt, trước đó nhìn thấy chỉ là cảm giác Diệp Bá Tước thận trọng từng bước, xảo trá vô song.
- Nhưng hôm nay gặp mặt, quả nhiên là chân hào kiệt!
- Có thể được Thanh Khâu Hồ tộc đại tộc trưởng tán thưởng một tiếng xảo trá vô song, Diệp mỗ cực kỳ vinh hạnh.
Diệp Chân chắp tay, đi đến bên cạnh Đồ Chính.
- Còn xin đại tộc trưởng dẫn đường, nơi này ta không quen.
- Ha ha, tốt!
Trong tiếng cười của Đồ Chính, Tử Linh Tiên Kiếm của Diệp Chân vô thanh vô tức từ sau đầu bay ra, một vòng kiếm ý đột nhiên khóa chặt lại Đồ Chính.
Đồng thời, Tiểu Yêu của biến thành trâm gài tóc màu xanh sẫm sau đầu Diệp Chân, cũng lần nữa vô thanh vô tức lan tràn ra, dây leo tinh tế trong nháy mắt đã điểm đầy trường bào của Diệp Chân.
Chợt nhìn, giống như vô số tinh minh văn tú hoa văn ở ngoài cơ thể Diệp Chân, nhưng gần trong một cảm ứng, ba động Đạo Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mịt mờ tán phát lại có thể làm cho tất cả mọi người vì đó nghiêm nghị.
Thấy thế, ánh mắt của Đồ Chính lẫm liệt nhìn chằm chằm Tử Linh Tiên Kiếm dùng kiếm ý khóa chặt hắn,
- Diệp Bá Tước làm vậy có ý gì?
- Không có gì.
Diệp Chân hời hợt cười nói.
- Mặc dù Diệp mỗ hào khí, nhưng cũng không ngu ngốc.
- Đồ đại tộc trưởng chính nửa bước Tạo Hóa, mà Diệp mỗ chỉ là một sâu kiến Giới Vương Cảnh cửu trọng nho nhỏ, nếu không làm chút chuẩn bị, vài phút sẽ hóa thành tro tàn dưới tay Đồ đại tộc trưởng, vẫn nên làm chút chuẩn bị, miễn cho uống rượu cũng không an lòng.
- Nếu là dưới gầm trời này, sâu kiến nào cũng giống như Diệp Bá Tước, vậy sâu kiến này sẽ phải nghịch thiên rồi.
Nói xong, Đồ Chính lần nữa đưa tay ra, cười nói.
- Mời!
Nhanh chân mang theo Diệp Chân tiến về tửu lâu gọi là Tam Hồi Đầu.
Nguyên bản trấn thủ thành chủ Chính Diệu Thành phân phó một đám Đạo Cảnh cẩn thận đề phòng nhìn thấy một màn này thì trợn mắt hốc mồm.
Theo tình báo, không phải như nước với lửa sao, sao đột nhiên lại mời nhau uống rượu ngôn hoan rồi?
Chuyện đời chính là kỳ diệu như vậy.
Một khắc trước, Đồ Chính hận không thể chém Diệp Chân thành tám mảnh, nhưng giờ phút này lại chỉ có thể miễn cưỡng vui cười, mời uống rượu.
Lúc trước, Diệp Chân thấy Đồ Chính cũng có tránh bao xa thì tránh bao xa, nhưng giờ phút này lại sóng vai tiến lên, ngồi cùng bàn uống rượu.
Lần gặp gỡ này thật không thể tưởng tượng.
Nếu đổi lại một thời gian trước đó, có người dám nói với Diệp Chân rằng hắn sẽ ngồi cùng một chỗ uống rượu với Đồ Chính, thì Diệp Chân nhất định sẽ to mồm hầu hạ hắn.
Nhưng bây giờ, chuyện lại xảy ra như vậy.
Đồ ăn của Tam Hồi Đầu ở Chính Diệu Thành quả thật rất ngon.
Có lẽ là vì rời xa Đại Chu đã lâu, giờ đột nhiên nếm đến mùi vị thức ăn của Đại Chu, nên cảm thấy ăn rất ngon.
Diệp Chân và Đồ Chính ngồi đối diện nhau, không nói gì trong khi ăn, khi thì nâng bát, hơi cụng một cái, uống một hơi cạn sạch.
Nếu không phải kiếm ý nghiêm nghị của Tử Linh Tiên Kiếm treo trên trán Diệp Chân phá hư bầu không khí, thì quả thật, hai người Diệp Chân và Đồ Chính giống như lão bằng hữu nhiều năm chưa gặp.
Chưa tới nửa giờ sau, chén bàn hỗn độn một mảnh, sau khi cơm nước no nê, Diệp Chân mới thoải mái ợ no nê một cái, thoải mái nhìn Đồ Chính.
- Đại tộc trưởng mời ta tới đây, không biết chính là vì mời ta uống cái này, thật sự uống không quá sảng khoái?
Diệp Chân chợt hỏi thăm.
- Không quá sảng khoái?
Trường mi của Đồ Chính giương lên, vừa rồi hắn nhìn thấy Diệp Chân ăn uống rất thoải mái.
- Đương nhiên, cho dù ai treo lấy một thanh kiếm trên đỉnh đầu thì đều sẽ cảm thấy không quá tốt.
Diệp Chân nhướng mày.
- Diệp Bá Tước sảng khoái, lão phu cũng không già mồm.
Nói đến đây, sắc mặt của Đồ Chính cũng đột ngột thu hồi lại, trịnh trọng nói.
- Có lẽ lão phu nói cái gì thì Diệp Bá Tước cũng sẽ không tin. Nhưng lão phu vẫn muốn khuyên Diệp Bá Tước một câu. Chuyện trên thế gian này so với trong tưởng tượng của Diệp Bá Tước còn phức tạp hơn nhiều.
- Vì tiền đồ của Diệp Bá Tước, vì tương lai của Xích Linh Nhi, tốt nhất Diệp Bá Tước vẫn nên giao Thanh Đồng cho lão phu. Chờ Thanh Đồng giúp lão làm xong việc, lão phu sẽ tự động trả về chủ cũ.
- Trả về chủ cũ?
Diệp Chân cười lạnh.
- Để tránh tương lai Xích Linh Nhi không cha không mẹ nhận hết đau khổ thế gian, Diệp Bá Tước vẫn nên suy nghĩ thật kỹ chuyện này đi.
Trong đôi mắt của Đồ Chính không có bất kỳ biểu lộ nào.
- Đây có được coi là uy hiếp?
Thân thể Diệp Chân bỗng nhiên ngồi thẳng.
- Cả đời Diệp mỗ không nhận nhất chính là uy hiếp! Nữ nhân của ta, ta tự sẽ bảo hộ thật tốt, nữ nhi của ta, ta cũng sẽ nuôi dưỡng lớn lên, sẽ không để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào.
Nói xong, bỗng nhiên Diệp Chân nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Đồ Chính, nói ra từng chữ tràn đầy sát khí.
- Nếu ai dám làm cho nữ nhi của ta chịu một tổn thương, cho dù chân trời góc biển thì ta nhất định cũng sẽ giết chết kẻ đó! Thậm chí không tiếc, không từ thủ đoạn diệt toàn tộc của hắn, đoạn huyết mạch của hắn!
Mấy câu nói đó, Diệp Chân nói sát khí ngút trời, thế nhưng Đồ Chính lại bất vi sở động.
- Cả đời này, lão phu đã nghe qua như vậy, không dưới mấy vạn lần. Nhưng lại không có một người nào có thể làm được.
- Ta là ngoại lệ!
- Như vậy lời lão phu vừa khuyên, cũng nghiêm túc. Diệp Bá Tước chớ đến tương lai hối hận không kịp.
Đồ Chính nói.
- Tương lai?
Ánh mắt của Diệp Chân hơi động một chút, trong chớp mắt đã nghĩ đến cái gì.
Nghĩ đến, tám chín phần mười là bên phía Hồ tộc đã có kế hoạch đối phó Diệp Chân nên mới có thể nói như vậy.
Hơn nữa, Diệp Chân đoán, kế hoạch này có thể phải cần Thanh Khâu Hồ tộc trả một cái giá thật lớn. Cho nên lúc này Đồ Chính mới đặc biệt đến tìm Diệp Chân nhắc lại chuyện này.
Nhưng nghĩ ngược lại, kế hoạch làm cho Thanh Khâu Hồ tộc đại tộc trưởng Đồ Chính phải trả một giá thật lớn mới có thể đối phó được Diệp Chân, vậy kế hoạch này phải lợi hại cỡ nào?
Hơn nữa, người trong Hồ tộc giỏi nhất chính là mưu đồ, nghĩ đến sau chuyện này nhất định có bóng dáng của truyền kỳ quân sư Đồ Triệt.
Vừa nghĩ đến đây, trái tim của Diệp Chân không khỏi run lên, âm thầm khuyên bảo mình, từ hôm nay trở đi, làm việc nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Bởi vì Diệp Chân đã không còn đơn độc một người nữa.
- Diệp mỗ làm việc không biết hối hận. Nếu Đồ đại tộc trưởng không có chuyện gì khác, vẫn là mời đi!
Diệp Chân bưng bát trà lên.
Nghe vậy, Đồ Chính thở dài một hơi.
- Lúc đến, Đồ Triệt đã nói lần này lão phu đến chỉ vô ích, nhưng lão phu vẫn còn muốn tranh thủ một chút cho Xích Linh Nhi, dù sao Xích Linh Nhi cũng coi là thành viên của Hồ tộc ta, không ngờ....
- Nếu đã như vậy, lão phu xin cáo từ!
Nói xong, Đồ Chính lập tức đứng dậy, ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, bước chân thoáng dừng lại, thấy Diệp Chân không có bất kỳ động tác gì mới không chút dừng lại, nhanh chóng rời khỏi.
Thần niệm của Diệp Chân theo dõi, Đồ Chính thuận lợi rời khỏi Chính Diệu Thành, bay về phương hướng Lưỡng Giới Thành của Yêu Tộc trấn thủ.
Tâm niệm vừa động, sau khi Diệp Chân đánh ra mấy đạo kết giới cách âm, lập tức đưa Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đang tiềm tu trong Thận Long Châu ra.
- Tiếp cận theo hướng đó, âm thanh của Thanh Khâu Hồ tộc đại tộc trưởng Đồ Chính, ngươi nhớ được chứ?
Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh nhẹ gật đầu.
Bây giờ, phạm vi nghe lén Thiên m Thần Thông của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đã cao tới năm vạn dặm, mà giữa Lưỡng Giới Thành của Yêu Tộc trấn thủ và Chính Diệu Thành Đại Chu trấn thủ chỉ cách khoảng một vạn dặm mà thôi.
Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh ở đây có thể nghe rất rõ ràng.
Rất nhanh, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh đã bắt được âm thanh phá không của Đồ Chính, một đường theo dõi qua, cũng không lâu lắm, âm thanh Đồ Chính giao lưu với Đồ Triệt đã bị Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh nghe tới.
- Tam đệ, Diệp Cửu Tiêu này xảo quyệt không nói, làm việc càng rất cẩn thận, trực tiếp vận dụng một món Hậu Thiên Linh Bảo và Mộc Yêu Đạo Cảnh sơ kỳ lúc trước thời khắc phòng bị ta, làm cho ta không có cơ hội một kích bắt được. Trong Chính Diệu Thành lại có trên trăm khí tức Đạo Cảnh nhìn chằm chằm nơi đó, cuối cùng, ta chỉ có thể từ bỏ!
Đây là âm thanh của Đồ Chính. Sau khi nghe tới đây, Diệp Chân đột ngột đổ mồ hôi lạnh, không ngờ Đồ Chính này lại đánh chủ ý này.
Nếu như bắt hắn thành công, nói không chừng sẽ có bí pháp thần thông gì đó có thể trong chớp mắt rời khỏi Chính Diệu Thành.
May mắn Diệp Chân lưu thêm một chút tâm cơ.
- Như vậy, thuyết phục sau đó của ngươi cũng vô dụng rồi?
Đồ Triệt nói.
- Không có bất kỳ hiệu quả nào!
- Xem ra, chúng ta chỉ có thể đồng ý điều kiện bên phía Đại Chu, để bọn hắn xuất thủ.
Đồ Triệt thản nhiên nói.
- Đồng ý đi.
m thanh của Đồ Chính vô cùng kiên định.
Nghe được đoạn đối thoại này, con mắt của Diệp Chân đột ngột trừng lớn, điều kiện bên phía Đại Chu?
Đây là?
Nhân Yêu cấu kết!
Có Nhân Tộc cấu kết với Yêu Tộc để đối phó hắn?