← Quay lại trang sách

Chương 2230 Không Phải Điểm Mấu Chốt

Diệp Chân vẫn còn muốn Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh tiếp tục thi triển Thiên m thần thông nghe ngóng một chút nội tình, xem hai lão hồ ly Đồ Chính và Đồ Triệt đến cùng dự định đối phó hắn như thế nào?

Hoặc cấu kết với thế lực nào ở Đại Chu?

Nếu không có nghe được toàn bộ, nghe vài câu cũng đã đủ.

Đáng tiếc là, hai lão hồ ly này quá gian xảo.

Sau khi nói được hai câu, giữa hai người lại không tiếp tục nói nhảm.

Sau khi dùng truyền tin na di trận, phát ra mấy đạo ngọc giản, đã dời trọng điểm sự tình đến trên người Diệp Chân, nói hắn như thế nào thuận lợi rời đi Lưỡng Giới thành có sắp đặt thiên la địa võng do Yêu Tộc trấn thủ.

- Tam đệ, liên quan tới chuyện Diệp Chân như thế nào thông quan, tra sao rồi?

- Tộc Trưởng, dựa theo suy đoán, Diệp Chân thông quan, hẳn là chuyện trong một hai ngày, trước đó, ta triệu tập thủ vệ, cẩn thận hỏi thăm một lần cặn kẽ tất cả nhân viên thông quan trong một hai ngày nay. Chỉ phát hiện một lỗ thủng!

Truyền kỳ quân sư Đồ Triệt nói.

- Lỗ thủng, làm sao có thể có lỗ thủng?

Hai mắt của Đồ Chính, đại tộc trường Thanh Khâu Hồ Tộc sáng như ngọn đuốc!

Nghe vậy, truyền kỳ Quân Sư Đồ Triệt nở nụ cười khổ.

- Phụng mệnh lệnh triệu tập của ngươi, có hơn một trăm Đạo Cảnh tộc ta đang gấp rút tiếp viện đến đây, là một nhóm đội ngũ duy nhất không có kiểm tra vật phẩm không gian trực tiếp cho qua.

- Cái gì?

Sắc mặt của Đồ Chính đột ngột kịch biến.

- Nói như vậy, trong Đạo Cảnh tộc ta, lại có nội gián?

Vẻ mặt của Đồ Chính lại tràn ngập sát khí!

- Nội gián?

- Cũng không phải.

Đồ Triệt lắc đầu.

- Tám chín phần mười là việc cơ mật bị lộ, bị tên Diệp Cửu Tiêu thám thính được, sau đó thuận thế to gan lợi dụng.

- Ngươi nói là, trong nội bộ Thanh Khâu ta có....?

Thần sắc của Đồ Chính trở nên ngưng trọng.

- Khó mà nói.

Truyền kỳ Quân Sư Đồ Triệt lần nữa lắc đầu:.

- Bên phía Thanh Khâu đã truyền đến tin tức, trong khoảng thời gian này, không có tộc nhân mất tích và dị thường. Như vậy, ta càng có khuynh hướng tin rằng Diệp Cửu Tiêu người này đang cố gắng tiến về Thanh Khâu, tìm cơ hội hoặc chuẩn bị tính kế chúng ta, sau đó trùng hợp phát hiện thời cơ như vậy.

- Lấy thủ đoạn của hắn, chỉ cần có mấy phần vận khí, hẳn có thể làm được.

Nghe vậy, Đồ Chính, đại tộc trường Thanh Khâu Hồ Tộc trầm ngâm thật lâu, mới chậm rãi gật đầu.

- Thật sự rất có khả năng này. Nhưng chúng ta cũng không thể không xem xét.

Ngươi thay ngươi truyền lệnh cho Cạnh Cao, bảo hắn cẩn thận điều tra người nhà hơn trăm Đạo Cảnh tộc ta được triệu tập lần này và những mối quan hệ thân thiết của các tộc nhân đến đây, nhìn có dị thường hay không?

- Vâng!

....

Nghe được mệnh lệnh của Đồ Chính, Diệp Chân lại có một loại xúc động muốn cười.

Sở dĩ Diệp Chân ra lệnh cho Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh nghe đoạn đối thoại này, ban đầu có chút bận tâm quân cờ Đồ Cạnh Cao của hắn sẽ bị hoài nghi, nhìn xem có thể giúp Đồ Cạnh Cao điểm nào không.

Dù sao Đồ Cạnh Cao đại công tử Thanh Khâu Hồ Tộc, con cờ này vẫn có tác dụng rất lợi hại.

Không nghĩ tới, vô luận là Đồ Triệt hay Đồ Chính không có hoài nghi trên thân Đồ Cạnh Cao.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân lập tức đã có ý tưởng.

Quân cờ Đồ Cạnh Cao này, phải lợi dụng thật tốt, nếu không rất có lỗi với lão hồ ly Đồ Chính kia.

Nếu một ngày, Đồ Chính biết nhi tử thân sinh Đồ Cạnh Cao mà hắn coi trọng là quân cờ của Diệp Chân ta, vẫn luôn mật báo cho Diệp Chân, sẽ có cảm giác như thế nào?

Khuôn mặt đó có thể xanh lét hay không?

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

....

Không bao lâu, trong ngoài Thanh Khâu Đồ Sơn vô cùng trấn định, an tâm xử lý vô số tộc vụ, nhưng đại công tử Đồ Cạnh Cao lén lút, tâm thần bất an, rất nhanh đã thu được ngọc giản của Diệp Chân.

- Yên tâm, sự tình lần này, vô luận là phụ thân ngươi hay Đồ triệt, đều không có nghĩ đến trên người ngươi, cho rằng đây là năng lực của ta.

Phong ngọc giản này làm cho thần kinh của Đồ Cạnh Cao buông lỏng, cũng không có lập tức khiến cho Đồ Cạnh Cao trầm tĩnh lại.

- Diệp tiên sinh, ngươi làm sao biết được?

Đồ Cạnh Cao vẫn hoài nghi tính chân thực của tin tức này.

- Một hồi ngươi sẽ biết, chắc sẽ không lâu, tam thúc ngươi, cũng chính là Đồ Triệt sẽ bảo ngươi âm thầm điều tra quan hệ nhân mạch của hơn trăm Đạo Cảnh lần này phái đi Lưỡng Giới thành.

- Thật? Làm sao ngươi biết?

Diệp Chân đương nhiên sẽ không nói cho Đồ Cạnh Cao biết đáp án, nhưng, Đồ Triệt sẽ mang đến đáp án cho Đồ Cạnh Cao.

Mấy hơi sau, Tổng Quản Hồ Tộc cao tầng chủ quản công vụ thông báo đầu mối, đã đến đây cầu kiến Đồ Cạnh Cao, đưa lên công văn ngọc giản của Thái Thượng Tam Trưởng Lão Đồ Triệt phát cho Đồ Cạnh Cao.

Đồ Cạnh Cao chỉ nhìn một chút, lại lần nữa thất thần.

Nội dung trong công văn rất nhiều, nhưng chủ yếu chỉ giao phó một mệnh lệnh, mà mệnh lệnh này giống như đúc với lời Diệp Chân nói.

Đồ Cạnh Cao phát hiện điều này, lại tiếp tục vô cùng âm thầm kinh hãi.

Mỗi một hành động của phụ thân hắn và tam thúc truyền kỳ Quân Sư Đồ Triệt của hắn, tại sao Diệp Chân điều biết tất cả?

Gia hỏa này làm sao có thể khủng bố như thế?

Đột nhiên, Đồ Cạnh Cao lại cảm thấy có một tia may mắn vì hắn đã lựa chọn chính xác.

Nếu không, hắn không thân bại danh liệt thì cũng là Nguyên Linh bị nát vỡ, hồn phi phách tán.

- Giúp ta làm một chuyện.

Rất nhanh, Diệp Chân lại truyền đến một yêu cầu mới.

- Cái này....

Đồ Cạnh Cao rất khó xử, chuyện trước đó, hắn làm xong đã nơm nớp lo sợ, hiện tại còn muốn tiếp tục, để hắn có chút....

- Chủ yếu là phụ thân ngươi muốn tiếp tục đối phó ta, còn muốn làm cho khuê nữ Xích Linh Nhi của ta không cha không mẹ, không cho ta một cơ hội phản kháng. Cũng không phải để ngươi làm chuyện gì, chủ yếu là để ngươi nghe ngóng một số tin tức.

Đồ Cạnh Cao trầm mặc một chút, đã đáp lại tin tức của Diệp Chân.

- Muốn ta làm cái gì?

Khi Diệp Chân nhìn thấy phong ngọc giản hồi âm này, khóe miệng đã kéo lên cao, cười cười.

Trong lòng của Đồ Cạnh Cao thật ra rất trung thành với Hồ Tộc, nhưng những chuyện hiện tại hắn làm đã không còn như vậy.

Hơn nữa, sự tình mà Diệp Chân muốn hắn làm, nói thật ra, cũng không có thương tổn đến lợi ích của Hồ Tộc, hoàn toàn là Diệp Chân tự vệ.

Cho nên, Đồ Cạnh Cao đang do dự, sau đó vì bị uy hiếp đến tính, vẫn lựa chọn xuất thủ.

Mà lần này, Diệp Chân cố ý đề cập hai chữ “tự vệ”, chính là vì muốn Đồ Cạnh Cao giúp hắn lần nữa.

Đồ Cạnh Cao thân là người thừa kế Tộc Trưởng Thanh Khâu Hồ Tộc, vẫn có một ít ranh giới cuối cùng.

Nhưng, món đồ chơi ranh giới cuối cùng này, chỉ cần vượt qua lần một lần hai, thì sẽ lần lượt vượt qua được.

Đến sau cùng sẽ trở thành không có điểm mấu chốt.

Diệp Chân rất tình nguyện từ từ huấn luyện Đồ Cạnh Cao, sau cùng biến hắn thành một quân cờ không có ranh giới cuối cùng.

- Ta muốn biết phụ thân ngươi, Đồ Triệt, hoặc Thanh Khâu Hồ Tộc các ngươi, có lui tới lại hoặc quan hệ mật thiết với thế lực Đại Chu nào không?

Diệp Chân hỏi.

- Rất nhiều!

Đồ Cạnh Cao trả lời rất nhanh.

- Cụ thể một chút.

- Thanh Khâu Hồ Tộc ta làm ăn rất nhiều, đều lấy từ trong tay những quý tộc hàng đầu của Đại Chu các ngươi, chúng ta đều có giao tiếp, theo ta được biết, trong bát đại ngự chính Thân Vương, thường xuyên có giao dịch với năm vị, còn có giao dịch qua lại với hơn ngàn vị Vương Tước, Công Tước khác.

- Mặt khác, đều có thường xuyên lui tới với một bộ phận Điện Chủ và Đại Nhật Tế Ti Tổ Thần điện, còn có đại bộ phận Phong Chủ, Điện Chủ của Thiên Miếu.

Đáp án này, làm cho Diệp Chân lườm nguýt một cái, còn không bằng không có.

Nhưng cũng làm cho Diệp Chân bị kinh ngạc.

Không hỏi không biết, hỏi một chút, mới biết được quan hệ của Thanh Khâu Hồ Tộc lại trải rộng như thế, thường xuyên lui tới mật thiết với các quý tộc hàng đầu ở Đại Chu.

Hơn nữa, loại làm ăn quan hệ giao dịch này dính đến rất nhiều lợi ích, có đôi khi, càng thêm mật thiết so với các quan hệ khác.

Trong các ngự chính Thân Vương thì có tới năm vị thường xuyên giao dịch qua lại với nhau.

Thanh Khâu Hồ Tộc cụ thể hợp tác với người nào để đối phó hắn, Diệp Chân không cách nào đoán ra được.

Nhưng, tin tức này lại làm cho lòng cảnh giác của Diệp Chân mạnh thêm rất nhiều.

Đồ Chính dùng đại giới mời tới người đối phó Diệp Chân, rất có thể là nhân vật có cấp bậc như các Thân Vương có quyền lên tiếng việc nước, kém nhất cũng không phải Vương Tước.

Nếu không, những người khác cũng không có tư cách này.