← Quay lại trang sách

Chương 2242 Vở Kịch

Nếu ngươi dám bước tới một bước, ta sẽ làm thịt hắn, làm thịt hắn!

Võ sĩ đầu lĩnh Đỗ Đồng thật bị dọa sợ, hắn bị thủ đoạn Diệp Chân dọa cho phát sợ.

Ba vị Đạo Cảnh cao cao tại thượng, ngay cả tổng quản phía sau bọn hắn cũng phải cung kính có thừa cung phụng, nhưng trong ngắn ngủi mấy hơi thở đã bị Diệp Chân xử lý.

Thực lực của Diệp Chân này, phải mạnh đến mức nào?

Phải khủng bố cỡ nào?

Loại rất rung động này làm cho Đỗ Đồng thậm chí còn không có một chút lòng tin phản kháng.

Trực tiếp đặt hi vọng cầu sinh vào trên người con tin trong tay.

Hắn cảm giác, Liễu Phong làm thân tín của Diệp Chân, chắc là sẽ rất có giá trị, chắc là có thể đổi một mạng của hắn?

Không sai, ý nghĩ của Đỗ Đồng rất đáng tin cậy.

Ở trong mắt của Diệp Chân, Liễu Phong có thể xưng là vô giá.

Đừng nói là một Đỗ Đồng, cho dù mười hay một trăm mạng của Đỗ Đồng cũng không đổi được một mạng của Liễu Phong.

Nhưng đối với Diệp Chân mà nói, loại uy hiếp này của Đỗ Đồng....

- Ai...

Nhìn võ sĩ đầu lĩnh Đỗ Đồng ngay cả tay cũng đang run rẩy, còn có một đám võ sĩ học theo Đỗ Đồng, Diệp Chân phát ra một tiếng thở dài không hiểu.

Tiện tay, Diệp Chân dùng tay chỉ một đám võ sĩ Đỗ Đồng mắng lên:

- Ngươi xem một chút, nhiều võ giả Giới Vương Cảnh như vậy, tu vi thấp nhất cũng là võ giả Huyền Cung Cảnh hậu kỳ, lại dùng loại phương thức này để bảo mệnh?

- Các ngươi không mất mặt, ta cũng mất mặt thay chủ tử sau lưng các ngươi!

- Thực sự là....

Diệp Chân một mặt khinh bỉ.

Nhìn thấy Diệp Chân mắng bọn hắn, một đám võ sĩ Đỗ Đồng càng thêm yên tâm. Thái độ của Diệp Chân giúp bọn hắn càng thêm chắc chắn, chắc chắn loại phương pháp này hữu dụng, con tin trong tay hắn rất có giá trị.

- Thả chúng ta rời khỏi, chúng ta đảm bảo sẽ không thương tổn một sợi lông của bọn hắn!

Đỗ Đồng cả gan đưa ra điều kiện.

- Thả các ngươi rời khỏi?

Diệp Chân cười lạnh:

- Ngươi cảm thấy có khả năng sao?

Thấy Diệp Chân không đáp ứng, bọn người Đỗ Đồng hoảng loạn lên, đao phong trong tay đột ngột xiết chặt, rống to nói:

- Không nên ép chúng ta!

- Ép các ngươi, các ngươi xứng sao?

Trong tiếng cười lạnh, đột nhiên xảy ra dị biến.

Vô số dây leo lục sắc, không chút dấu hiệu nào từ lòng đất dưới chân cả đám người Đỗ Đồng đột ngột phóng lên, lấy tu vi Đạo Cảnh sơ kỳ đỉnh phong trước mắt của Tiểu Yêu, những dây leo lục sắc này chính là xuyên phá giấy cửa sổ, không trở ngại chút nào, vô cùng nhẹ nhõm đâm vào yếu hại quanh thân bọn người Đỗ Đồng.

Một bộ phận dây leo lục sắc đã trực tiếp quấn ở trên trường đao của bọn hắn, dù bọn hắn có kịp phản ứng thì cũng không cách nào tổn thương đến bọn người Liễu Phong.

Gần như là trong chớp mắt, hơn bốn trăm võ sĩ mặc xích bào, bao gồm cả đầu lĩnh Đỗ Đồng ở trong đều bị Tiểu Yêu bắt sống.

Nhất là những nơi bị Tiểu Yêu thúc giục dây leo đâm, tất cả đều là yếu huyệt kinh mạch của bọn hắn, trực tiếp phong cấm Linh Lực của bọn hắn làm cho bọn hắn muốn phản kháng cũng không phản kháng được.

Ngay cả miệng cũng bị lít nha lít nhít dây leo bịt lại, chỉ có thể lắc lư cái đầu kêu ngô ngô, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Vừa mới thoát khốn Liễu Phong còn tốt, Quân Soái Trịnh Đương Thì thoáng qua thi thể đầy đất, trừng con mắt con mắt đỏ ngầu, nhấc trường đao lên, một đao liền chặt rơi đầu một võ sĩ Huyền Cung Cảnh.

- Cho các ngươi giết huynh đệ của ta!

- Cho các ngươi giết bộ hạ của ta!

Trịnh Đương Thì giống như trút giận, liên tiếp chém đứt hơn mười đầu của tù binh, ngay khi đang muốn một đao chém đứt đầu của võ sĩ đầu lĩnh Đỗ Đồng lại bị Tiểu Yêu dây leo chặn lại.

Sát tính nổi lên đầy trong đầu đều là cừu hận, Quân Soái Trịnh Đương Thì bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng về phía Diệp Chân buồn hống:

- Đại soái, năm ngàn huynh đệ, hơn ba ngàn không còn, ba ngàn....

Trong đôi mắt tràn đầy nước mắt.

- Ta biết!

Diệp Chân nặng nề gật đầu.

- Nhưng cho bọn hắn chết như vậy chẳng phải quá lợi cho bọn hắn sao? Yên tâm đi, bọn hắn một người cũng không sống được. Đến lúc đó, bản soái cho các ngươi cơ hội tự mình hành hình!

Đạt được lời hứa của Diệp Chân, Trịnh Đương Thì quỳ một chân trên đất, ôm quyền rống to.

- Tạ đại soái!

- Liễu Phong, những người này tạm thời giao cho ngươi, cho ngươi một canh giờ, đủ sao?

Diệp Chân nói.

- Đại nhân yên tâm!

- Một canh giờ, đủ đủ rồi, ta sẽ để bọn gia hỏa này đem chuyện bọn hắn khi còn bé tiểu ra quần mấy lần cũng phải nỏi ra toàn bộ!

Ánh mắt của Liễu Phong tràn đầy âm lãnh, làm cho một đám võ sĩ Đỗ Đồng bỗng nhiên rùng mình.

Đột nhiên, bọn hắn cảm giác, hình như trước đó để Quân Soái Trịnh Đương Thì kia tức giận chém giết sẽ khá hơn một chút.

Thủ đoạn của Tuần Tra Ti, cho dù trước kia bọn hắn chưa trải qua nhưng cũng nghe qua vô số lần.

- Ghi nhớ, ta muốn bọn hắn toàn cần toàn đuôi còn sống, cũng không thể để bọn hắn chết như thế!

Diệp Chân nói.

- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!

Ánh mắt của Diệp Chân lần nữa nhìn về phía Quân Soái Trịnh Đương Thì.

- Ngươi và huynh đệ dưới trướng, còn có thể giết người sao?

- Bẩm đại soái, có thể!

Quân Soái Trịnh Đương Thì máu me khắp người, lúc này, nhìn hắn giống như một ác quỷ!

- Có thể giết là được! An bài năm trăm huynh đệ, thu thập thi cốt của các huynh đệ chiến tử. Sau đó, ngươi dẫn người đi bắt tên kia cho ta!

Ánh mắt của Diệp Chân chuyển một cái, chỉ tay về phía Cấm Quân Tả Thống lĩnh Hải Nguyên hầu quốc Tang Quan cách đó không xa còn đang run lẩy bẩy.

Chỉ nhìn thoáng qua, Trịnh Đương Thì đã nổi giận gầm lên một tiếng tuân lệnh, chỉ có một người, nhanh chân đạp về Cấm Quân Tả Thống lĩnh Hải Nguyên hầu quốc Tang Quan.

Dù là Tang Quan này có tu vi Giới Vương Cảnh lục trọng, nhưng Trịnh Đương Thì lại không sợ chút nào.

Có đại soái trong mấy hơi thở liên trảm ba vị Đạo Cảnh ở đây, Trịnh Đương Thì có gì phải sợ.

Ngược lại là Cấm Quân Tả Thống lĩnh Hải Nguyên hầu quốc Tang Quan kia lại bị câu nói này của Diệp Chân dọa sợ.

Không chút do dự, Tang Quan đã ném đại quân tinh nhuệ ra sau lưng, xoay người bỏ chạy.

Vừa vặn hình còn không động, sát khí như thực chất, có Nguyên Linh uy áp bàng bạc như biển gắt gao khóa chặt Tang Quan, làm cho Tang Quan không dám nhúc nhích chút nào.

Trong khí cơ của Tang Quan cảm ứng, nếu hắn dám động một cái, vậy thì sát khí và lực lượng Nguyên Linh của Diệp Chân đang khóa chặt hắn sẽ trong nháy mắt đánh giết hắn.

Hơn nữa, hắn rất tin tưởng, Diệp Chân có thể làm được chuyện này.

Cho nên, Tang Quan không dám động, động cũng không dám động.

Mãi cho đến khi Quân Soái Trịnh Đương Thì đến trước mặt hắn, tháo bỏ hết khớp nối của hắn, trói gô hắn lại.

Về phần đại quân sau lưng Tang Quan cũng không một ai dám động. Hôm nay, hình ảnh Diệp Chân đồ sát ba vị Đạo Cản đã như Chiến Thần khắc sâu ở trong đầu của bọn họ.

Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, quân đội Hải Nguyên hầu quốc được huấn luyện cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng Tang Quan này, về điểm này lại không bằng Trịnh Đương Thì và Liễu Phong, không huyết tính, không dám buông tay đánh cược một lần.

- Liễu Phong, phái người đi thông báo cho quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương Quách quân hầu, nói hắn trong vòng nửa canh giờ, mang theo tất cả văn võ đại thần Lục Phẩm trở lên, xuất hiện ở bến cảng Hải Nguyên cho bản sứ.

- Đến lúc đó, ai không đến, hoặc là thiếu vị nào, người của Tuần Tra Ti sẽ tự thân tới cửa từng nhà 'Mời'!

Diệp Chân cố ý tăng thêm một chữ 'Mời' này.

- Còn có, nói cho Quách quân hầu, nếu như hắn không muốn Hải Nguyên hầu quốc bị cài lên công kích thân binh của Thánh Thiên tử, tội danh phản loạn mưu phản, vậy thì cũng đưa vị quý khách hắn đang yến thỉnh trong cung kia đến đây cho bản sứ!

- Hiểu chưa?

- Thuộc hạ lĩnh mệnh!

- Trịnh Đương Thì quan bế thượng cổ na di trận nơi này, sau đó mang theo nhân mã của ngươi, đi theo bản soái tiến về bến cảng Hải Nguyên bắt người! Người ở đó, còn không ít đâu.

- Vâng, thuộc hạ cẩn tuân quân lệnh của đại soái!

Trịnh Đương Thì ưỡn lồng ngực lên thẳng tắp.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân đã phóng lên tận trời, bay về phương hướng bến cảng Hải Nguyên.

Ngay khi Tiểu Yêu độn xuống mặt đất, toàn bộ hoa cỏ cây cối của Hải Nguyên hầu quốc đã biến thành tai của Diệp Chân, mắt của Diệp Chân.

Tất cả chuyện đang xảy ra, trong chớp mắt, Diệp Chân đã nắm giữ nhất thanh nhị sở.

Cho nên, Diệp Chân biết, trong vương cung của Quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương có một vị quý khách, quý khách mà ngay cả Quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương cũng phải bồi, hơn nữa còn là một vị công công.

Diệp Chân biết, vị công công này tuyệt đối có quan hệ với chuyện trước mắt.