← Quay lại trang sách

Chương 2243 Một Con Đường Đi Đến Đen

Rất nhanh, Diệp Chân đã xuất hiện trên bầu trời bến cảng Hải Nguyên, hơn ngàn tên võ sĩ mặc xích bào giống như Đỗ Đồng đang ra vào ở bến cảng Hải Nguyên, kê biên tài sản lấy khẩu sổ sách, khố phòng của Hải Nguyên cảng.

Thấy thế, Diệp Chân cũng không nói gì, thần niệm khẽ động, vô số dây leo lập tức từ lòng đất chui ra, nhào về phía những võ sĩ xích bào đó.

Hôm nay, Diệp Chân phải vì người đã tính toán hắn mà chuẩn bị một vở kịch thật hay!

Đối với bến tàu Hải Nguyên, Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân chỉ có quyền tuần tra, nhưng lại không có quyền thu thuế và quyền khống chế.

Diệp Chân vẫn luôn tuân thủ ước định với Quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương, bến cảng Hải Nguyên trên pháp lý là thuộc về Hải Nguyên hầu quốc, Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân không thể nhúng tay.

Trên thực tế, Tuần Phong Sứ đường thứ hai Diệp Chân đúng là không nhúng tay vào lợi ích thu thuế của bến cảng Hải Nguyên là bao.

Nhưng người của Tuần Tra Ti tự do cắt lượng quyền cực lớn, hơn nữa chiêu bài cũng vô cùng dọa người.

Được Diệp Chân ngầm đồng ý, Liễu Phong tận lực thao tác vẫn sẽ có đại lượng chất béo.

Đương nhiên, bộ phận chất béo này cũng không thuộc về Hải Nguyên hầu quốc, mà dựa vào uy danh của Tuần Tra Ti gõ tới.

Liễu Phong cũng nắm chắc rất tốt chừng mực.

Càng quan trọng là, có Tuần Tra Ti Tuần Phong Sứ đường thứ hai làm hậu trường, Bắc Hải quận Bắc Hải thương hội, chưa nói đến việc sớm vào ở chiếm trước rất nhiều địa bàn, càng dựa vào Tuần Phong Sứ đường thứ hai ủng hộ nhanh chóng phát triển an toàn.

Không nói cái khác, nhiều hơn phân nửa nhà kho và cửa hàng của bến cảng Hải Nguyên đều thuộc về Bắc Hải thương hội, đây chính là chứng cứ rõ ràng.

Bây giờ, sớm đã trở thành thương hội tập kết hàng quy mô lớn nhất của bến cảng Hải Nguyên, dù sao chuyện các thương hội khác không giải quyết được thì Bắc Hải thương hội nhất định có thể giải quyết.

Trong ngắn ngủi mấy năm, Bắc Hải thương hội đã cống hiến cho Bắc Hải quận cao hơn trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm, đây là nguyên nhân Bắc Hải thương hội nhanh chóng khuếch trương.

Mà trước đó, thương hội bị kê biên tài sản và nhà kho chính là nhà kho và sổ sách của Bắc Hải thương hội.

Không chỉ như thế, tất cả chưởng quỹ và tiểu nhị của Bắc Hải thương hội, còn có năm trăm người của Tuần Tra Ti trước đó tuần kiểm cảng khẩu Hải Nguyên đều bị đánh gãy chân ném ở ngoài bến cảng.

Nhìn một màn này, nộ khí trong trái tim của Diệp Chân càng đậm.

Đây là đang đoạn căn cơ của Diệp Chân hắn.

Cho Bắc Hải thương hội rơi đài, lại cho Hải Nguyên hầu quốc lưỡng giới na di trận rơi đài, như vậy thu nhập của Bắc Hải quận, ít nhất giảm mạnh nhiều hơn phân nửa.

Thu nhập giảm mạnh một nửa, nuôi sống hơn trăm vạn quân đội sẽ biến thành vô cùng khó khăn, chớ nói chi mưu bàn phát triển khác.

Thần niệm khẽ động, dây leo lục sắc vừa khống chế ngàn tên võ sĩ lần nữa từ mặt đất chui ra, thật nhanh chui vào trong cơ thể những đội ngũ Tuần Tra Ti kia và chưởng quỹ tiểu nhị của Bắc Hải quận kia.

Một màn này hù những chưởng quỹ và tiểu nhị kêu to lên.

Nhưng rất nhanh, có người kinh hô lên.

- Chân của ta tốt rồi, thương thế của ta tốt lên rồi!

Ất Mộc Linh Lực của Tiểu Yêu, gây tổn thương cho người khác vô cùng lăng lệ, nhưng dùng để chữa thương cũng là dược liệu cao cấp nhất.

- Thương thế tốt lên thì một lần nữa khống chế bến tàu, duy trì trật tự bến tàu!

m thanh của Diệp Chân vang lên, lúc này, những Tuần Thiên Vệ đã từng gặp Diệp Chân mới kinh hô lên, nhao nhao hướng về phía Diệp Chân hành đại lễ.

Tùy ý giao phó vài tiếng, Diệp Chân cũng không nhàn rỗi, một đạo lại một đạo mệnh lệnh thông qua truyền tin na di trận cỡ nhỏ, phát ra bốn phương tám hướng.

Sau đó, hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Mà lúc này, trong vương cung của Hải Nguyên hầu quốc đã là một hồi náo loạn, âm thanh Quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương giơ chân chửi mẹ vang vọng toàn bộ vương cung.

- Các ngươi hại bản hầu quân!

- Các ngươi hại, là các ngươi, là các ngươi nói hắn đã chết rồi, ta mới hợp tác với các ngươi. Thế nhưng bây giờ, cái tai hoạ này vẫn còn sống thật tốt.

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

....

Quốc quân Hải Nguyên hầu quốc Quách Chương không biết là, hắn giơ chân giận mắng, một chữ cũng không thiếu, toàn bộ đều lọt vào lỗ tai của Diệp Chân.

Có Tiểu Yêu hỗ trợ, Diệp Chân thậm chí ngay cả Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh cũng không cần thì toàn bộ gió thổi cỏ lay trong Hải Nguyên thành đã không chạy khỏi tai mắt của hắn.

Vẫn chưa tới nửa canh giờ, Liễu Phong đã mang theo người vội vàng chạy đến, sắc mặt có chút ngưng trọng.

- Đại nhân, điều tra rõ ràng, chủ tử sau lưng những người này là Đại hoàng tử, Hoàn Vương Cơ Ngao! Hơn nữa, đối với hành động lần này, Hoàn Vương Cơ Ngao cũng không quá che giấu, theo lời khai của Đỗ Đồng, bọn hắn chỉ tới đây để đón nhận, tiếp quản mà thôi.

Liễu Phong hồi báo.

- Hoàn Vương Cơ Ngao! Quả nhiên là hắn, cũng chỉ có hắn mới nhớ mãi chút tài sản này của ta, xem ra, người tính toán ta, hẳn là Hoàn Vương Cơ Ngao!

Đáp án này, thật ra cũng làm cho Diệp Chân có chút ngoài ý muốn. Trước đó, đối tượng Diệp Chân hoài nghi lớn nhất thật ra là Tổng đốc Nhân Ma Chiến Trường Đại đô đốc Đại đô đốc phủ Ly Thân Vương Cơ Nguyên.

Cũng chỉ có hắn mới có thể thần không biết quỷ không hay ở Lưỡng Giới Thành ám toán Diệp Chân.

Nhưng không ngờ, người này lại là Hoàn Vương Cơ Ngao.

Trước mắt, chuyện duy nhất Diệp Chân không rõ ràng chính là Hoàn Vương này Cơ Ngao, đến cùng có cấu kết với Thanh Khâu Hồ tộc hay không.

Đây là hợp mưu?

Hay là Hoàn Vương Cơ Ngao thuần túy vì hoàng kim thương đạo này đối phó và trả thù Diệp Chân.

Nhưng mặc kệ là loại nào, lần này, Diệp Chân đều không sẽ nuốt giận vào bụng.

- Hoàn Vương Cơ Ngao, hắn ở bên phía Hải Nguyên hầu quốc, cũng có thương hào và thương đội, thậm chí còn có đóng quân và nhân viên tình báo?

Diệp Chân đột nhiên hỏi câu này.

Nghe vậy, con ngươi Liễu Phong đột ngột co rụt lại, hắn đã ý thức được cái gì.

- Bẩm đại nhân, có, hơn nữa, tin tức những người này toàn bộ ở trong lòng bàn tay Tuần Tra Ti chúng ta. Nhưng đại nhân, còn xin nghĩ lại!

- Mặc dù Hoàn Vương Cơ Ngao không phải ngự chính thân vương, nhưng địa vị lại không kém ngự chính thân vương bao nhiêu. Hơn nữa, tương lai, cho dù không phải tân quân.... thì một vị trí ngự chính thân vương vẫn chạy không được, còn xin đại nhân nghĩ lại.

Liễu Phong đau khổ khuyên cam.

- Ngươi nói là hắn có thể sẽ trở thành tân quân sao?

Diệp Chân khóe miệng, đột ngột che kín sát khí:

- Hắn đều đã sắp đưa ta vào chỗ chết, ta còn nghĩ lại cái rắm! Yên tâm đi, hắn tuyệt đối không có khả năng trở thành tân quân, cho dù có thì ta cũng sẽ kéo hắn xuống!

Câu nói này, trước kia Diệp Chân có thể sẽ không có tư cách nói, nhưng bây giờ lại không nhất định.

- Chuyện này....

Con ngươi Liễu Phong lần nữa co rụt lại, gan to bằng trời như thế, hắn thật đúng là lần đầu tiên nghe được.

- Nếu dám thì ngươi đi bắt sống toàn bộ người của Hoàn Vương Cơ Ngao ở Hải Nguyên thành tới đây cho ta. Nếu không dám, ta cũng hiểu khó xử của ngươi, đổi người khác làm, ta sẽ an bài ngươi đến những vị trí khác, hơn nữa, chúng ta vẫn là huynh đệ!

Diệp Chân lần này nói, nói cực kì ngưng trọng, cũng câu câu phát ra từ chân tình.

Hoàn Vương Cơ Ngao là ai, có thể trở thành tân quân tương lai, mà lại là ngự chính thân vương ván đã đóng thuyền trong tương lai.

Người như vậy, người bình thường ai dám gây?

Ai dám đi theo Diệp Chân điên?

Không cẩn thận, chính là đại họa mấy chục trên trăm năm hoặc mấy trăm năm sau khám nhà diệt tộc.

Cho nên, Diệp Chân thật rất hiểu trong lòng của Liễu Phong lúc này.

Không chỉ là Liễu Phong, bao gồm cả Cổ Thiết Kỳ thì Diệp Chân cũng sẽ tôn trọng mong muốn của bọn hắn.

Bây giờ, Diệp Chân đã không có đường lui, Hoàn Vương Cơ Ngao đã giơ đồ đao lên, Diệp Chân không nguyện ý thúc thủ chịu trói, cũng chỉ có thể phản kháng.

Nhưng Cổ Thiết Kỳ và Liễu Phong lại có càng nhiều lựa chọn.

Nghe vậy, Liễu Phong lại nở nụ cười khổ.

- Đại nhân nói gì vậy.

- Nói thật, ta đúng rất sợ. Thế nhưng, ta đã đi cùng đại nhân lâu như vậy, cho dù điều ra ngoài, nhưng ai cũng biết ta là người của đại nhân, trên người ta đã có lạc ấn của đại nhân.

- Trừ đi một con đường với đại nhân ngươi đến đen, ta không còn bất luận lựa chọn nào khác!

Liễu Phong cười khổ.

Diệp Chân không nói nhẹ gật đầu, nặng nề đập bả vai Liễu Phong một cái.

- Yên tâm đi, nếu có một ngày đó, thuyền này của ta hỏng sắp để lọt chìm, trước khi chìm, ta chắc chắn sẽ ổn định thỏa đáng cho ngươi!