Chương 2254 Kinh thiên thập tam tru!
Nhưng kiếm quang bắn ra từ hai mắt của vị giáo úy lĩnh quân trước mắt, lại làm cho toàn bộ hàng rào hư không run rẩy lên, có thể thấy được sức mạnh kinh khủng trong thần thông này của hắn.
Hơn nữa, tốc độ đôi mắt bắn ra kiếm quang cũng nhanh đến cực điểm.
Trong chớp mắt, nó đã xuất hiện ở sau lưng Diệp Chân.
Có vẻ, ngay lập tức sẽ đánh vào trên cơ thể Diệp Chân, thì ánh sáng màu xanh lục bỗng dưng lại nổ tung ở phía sau Diệp Chân, trong nháy mắt, bao quanh và ngưng kết thành trăm ngàn tầng linh thuẫn xanh mơn mởn.
Dưới sự công kích của kiếm quang như đao bắn ra từ mắt của tên lĩnh quân giáo úy, Ất Mộc Linh thuẫn mà Tiểu Yêu ngưng tụ trong chốc lát, đã bắt đầu nhanh chóng bị xuyên thủng.
Sau một hơi thở, kiếm quang đã hoàn toàn xuyên thủng Ất Mộc Linh thuẫn.
Nhưng, ngay tại khoảnh khắc này, Diệp Chân đã xuất hiện ở bên ngoài mười mấy dặm, đến gần hoàng thành Lạc Ấp Đại Chu.
Khi thấy Diệp Chân đã sắp lao tới cửa thành của hoành thành Lạc Ấp, một đám cấm quân, Hư Không Liệp Vương và Tuần Tra Thần Tướng đang nhanh chóng truy đuổi cũng bắt đầu sợ hãi.
Mặc dù nói, hoàng cung cũng có vô số cấm quân và rất nhiều cao thủ trấn giữ, Diệp Chân chắc chắn không thể xông vào được.
Nhưng, chỉ cần Diệp Chân này lao vào trong cửa cung hoành thành, thì đã coi như làm trái cung quy, những người như bọn họ cũng phạm tội không làm tròn bổn phận.
Không làm tròn chức trách, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Vậy chính tội là rơi đầu.
Cùng một khoảnh khắc, cấm quân bảo vệ hoàng thành cũng phát hiện Diệp Chân, nên bọn hắn đang vội vã xông đến, ra lệnh một tiếng, toàn bộ cấm quân ở cửa hoàng thành đều dâng lên sát khí kinh người.
Hơn trăm cây Nỗ Tiễn có hình dáng kỳ dị trong chớp mắt xuất hiện trên tay cấm quân, bên trên mỗi một cây Nỗ Tiễn đều tản ra sát khí kinh khủng có thể làm cho cường giả Đạo cảnh cũng phải vô cùng kiêng kỵ.
Trong nháy mắt đó, hơn trăm Nỗ Tiễn có hình dáng kỳ dị đều tập trung nhắm vào hình dáng của Diệp Chân.
Gần như là hành động theo bản năng, giáo úy bảo vệ cửa hoàng thành đang muốn hạ lệnh bắn, nhưng cũng trong nháy mắt, thân hình như khói nhẹ của Diệp Chân vụt qua, không ngờ lại vô cùng ngoài ý muốn xuất hiện trước cái trống khổng lồ màu đỏ dựng trước cổng hoành thành, đang tỏa ra màu đỏ máu nhàn nhạt.
Trống kia được gọi là Kinh Thiên!
Ngay khoảnh khắc bước vào bên trong phạm vi của Kinh Thiên Huyết Cổ tán ra huyết quang, khí tức của Diệp Chân đột ngột biến đổi, trở nên mơ hồ không rõ.
Ngay khi đó, thần sắc của giáo úy cấm cung canh giữ hoàng thành đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm trọng, chậm rãi nuốt lại chữ 'Giết' trong miệng.
Hư Không Liệp Vương ở trong thành và ngoài cửa thành, một đám Tuần Tra Thần Tướng, còn có Lĩnh quân Giáo úy từng bị Diệp Chân gài bẫy, có vẻ trở nên yên tâm hơn, thần sắc trên mặt cũng thoải mái hơn.
Hoàng thành Đại Chu cực kỳ sâm nghiêm, bất kỳ người nào vô cớ đến gần hoàng thành trong phạm vi mười mét, đều sẽ chết!
Người kinh động cấm địa hoàng thành, sẽ bị diệt tộc!
Nhưng, ở cửa ra vào hoàng thành lại có một địa phương an toàn duy nhất, chính là ở bên dưới Kinh Thiên Cổ!
Nếu đi vào bên dưới Kinh Thiên Cổ trong khoảng một trăm hơi thở, bất kì ai đều sẽ không bị một chút tổn thương nào, hơn nữa khí tức do Kinh Thiên Cổ tỏa ra, còn có thể chủ động giúp người đi vào ẩn nấp hơi thở, chủ động bảo hộ cho người đi vào.
Mà Kinh Thiên Cổ này, chính là mục tiêu của Diệp Chân trong chuyến này.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân giơ lên Quân giới ti Thiếu ti chính Nhậm Tâm Tố vẫn luôn xách trong tay, rồi không cần đến dùi trống, ngay lập tức đem đầu của Nhậm Tâm Tố nhắm ngay vào Kinh Thiên Cổ, trực tiếp dùng Nhậm Tâm Tố làm dùi trống, hung hăng đánh về phía Kinh Thiên Cổ.
- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?
Hành động của Diệp Chân, khiến sắc mặt hồng hào của Nhậm Tâm Tố nháy mắt thay đổi, không những trắng bệch như tờ giấy, ngữ khí và toàn bộ thân thể, cũng không thể khống chế, bắt đầu run lẩy bẩy.
Nhậm Tâm Tố đã đoán được Diệp Chân muốn làm gì.
- Tên điên! Ngươi chính là một người điên!
Trong nháy mắt tiếp theo, đầu của Nhậm Tâm Tố là Quân giới ti Thiếu ti chính đã đâm vào trên mặt trống của Kinh Thiên Cổ một cách tàn nhẫn.
Ầm!
m thanh ngột ngạt vang lên chói tai, như tiếng sấm rền, truyền hướng về nơi sâu nhất trong hoàng thành.
Đột nhiên nghe được tiếng trống này, trong hoàng thành, bọn thái giám đang cẩn thận phục vụ hầu hạ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó thần sắc ngay lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc.
Kinh Thiên Cổ!
Rất nhiều năm, lại có người gõ vang Kinh Thiên Cổ!
Ở Đại Chu, mỗi một lần Kinh Thiên Cổ vang lên, đều sẽ khơi dậy vô số gió tanh mưa máu.
Đại Chu nội giám, Đại tổng quản Ngư Triêu n đang bận rộn răn dạy một đám thái giám mặc mãng bào, sau khi nghe được tiếng trống kia, đầu tiên là ngẩn người, sau đó như một con rắn bị đạp trúng cái đuôi, hét lên một tiếng, lướt như bay về phía Mai Ảnh cung, nơi nghỉ ngơi của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long của Đại Chu!
Bên trong Mai Ảnh cung, Mai Phi vừa mới lột sạch vỏ nho, đưa vào trong miệng Đại Chu Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, nghe được tiếng trống như tiếng sấm rền này.
Bỗng nhiên ngẩn người, miếng nho vừa mới cho vào miệng lại rơi xuống đất.
Trong nháy mắt tiếp theo, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt trở nên u ám như mưa.
Đối với bất kỳ một bậc Đế Vương nào, Kinh Thiên Cổ bị vang lên vốn cũng không gây ra thiệt hại gì, nhưng ý nghĩa phía sau, đối với một vị Đế Vương cũng không phải chuyện tốt.
m thanh của Kinh Thiên Cổ vang lên, đại biểu cho, có nỗi oan khuất nghiêm trọng đã phát sinh dưới sự trị vì của vị vua đó, hơn nữa còn là nỗi oan khó có thể minh giải.
Điều này đối với một vị Đế vương theo đuổi thanh danh minh quân có ý nghĩa như thế nào thì không cần nói cũng biết!
Gần như là đồng thời, trong Lạc Ấp thành, trong Thượng thư phủ Thượng thư các bộ, Nghị Chính Thân Vương phủ đều nghe được tiếng trống trầm nặng, đều vội vàng đứng dậy, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Không chú ý tới đang có tổng quản vội vàng bẩm báo, thần sắc trong chớp mắt ngưng trọng như núi.
Trong lúc nhất thời, bởi vì tiếng trống rung trời của Kinh Thiên Cổ, bầu không khí trong toàn bộ Lạc Ấp trở nên cực kỳ ngột ngạt!
Tất cả mọi người, đều nhìn về hướng hoàng cung.
Kinh Thiên Cổ vang, tất có việc lớn kinh người xảy ra!
Trống gọi là Kinh Thiên.
Còn được gọi là Kinh Thiên Huyết Cổ!
Đại Chu, chỉ có một vị Thiên tử Nhân Tộc là Cơ Long!
Cho dù kẻ nào, chỉ cần có thể gõ vang Kinh Thiên Cổ, ngay lập tức có thể khiến cho Nhân tộc Thiên tử Đại Chu, Cơ Long nghe được.
Theo tổ chế của Đại Chu, khi Kinh Thiên Cổ vang, Thiên tử đang trị vì nhất định phải buông xuống mọi việc trong tay, tiếp kiến người đã gõ vang trống Kinh Thiên.
Nhưng, đồng thời lại có rất nhiều quy củ.
Người không lí do gõ vang Kinh Thiên Cổ, phạt!
Người không có nỗi oan khuất khó giải mà gõ Kinh Thiên Cổ, phạt!
Người không có chuyện hệ trọng, liên quan sống chết mà gõ vang Kinh Thiên Cổ, phạt!
Nhiều vô số quy củ, tổng cộng có mười ba cái, được gọi Kinh Thiên thập tam tru.
Dù sao ý tứ chính là, Kinh Thiên Cổ không phải thứ có thể tùy tiện gõ, nhiều quy củ như thế, một là để tránh Hoàng đế bị quấy rầy, thứ hai cũng vì thể diện của Đại Chu đế quốc.
Kinh Thiên Cổ chính là biện pháp cuối cùng để con dân của Đại Chu được giải nỗi oan khuất, nhưng cũng là thể diện của đế quốc Đại Chu.
Nếu là Kinh Thiên Cổ thường xuyên bị gõ vang, sẽ đại biểu cho Đại Chu hoặc dân sinh bại hoại suy đồi, hoặc sự trị vì của vua quá tầm thường, điều đó sẽ làm cho nhà vua và quan lại đại thần của Đại Chu mất hết mặt mũi.
Cho nên, mới có Kinh Thiên thập tam tru.
Cũng chính vì Kinh Thiên thập tam tru này, mà Kinh Thiên Cổ hiếm khi vang lên.
Lần trước bị gõ vang là việc xảy ra ở một trăm hai mươi năm trước.
Sau khi Kinh Thiên Cổ bị Diệp Chân gõ vang nửa khắc đồng hồ, Hình bộ thượng thư Phùng Đình Cơ vội vàng đi vào ngự thư phòng trong hoàng cung, ngay lập tức nhìn thấy Thiên tử Nhân Tộc Đại Chu Hoàng Cơ Long, vẻ mặt của hắn âm trầm như nước, nhanh chóng quỳ rạp trên đất, hai tay lấy xuống mũ quan của bản thân giơ lên cao cao.
- Bệ hạ, Kinh Thiên Cổ vang lên, thần có tội! Xin bệ hạ trước hết trị thần tội sơ xuất trong việc giám sát!