Chương 2256 Bất ngờ, kinh ngạc
Phùng Đình Cơ nói một câu, ngay lập tức đã chối bỏ sạch sẽ chuyện này.
Sắc mặt của Hình bộ hữu thị lang Uông Tử Trinh đột nhiên trầm xuống.
Diệp Chân lại hỏi ngược lại Uông Tử Trinh.
- Không ở trong phạm vi xử lí của Hình bộ, vậy mời Uông đại nhân dạy ta, khiếu nại như thế nào?
- Đôn đốc viện của Đại Chu ta giám thị quan lại trong thiên hạ, nếu ngươi có bất mãn đối với Nhâm Tâm Tố Nhâm Thiếu ti chính, có thể lên Đôn đốc viện cáo trạng chuyện Nhâm Tâm Tố phạm pháp.
Uông Tử Trinh lại chỉ ra cho Diệp Chân một biện pháp.
Nhưng còn không đợi Diệp Chân phản bác lại, Đôn đốc viện Phó Đô Ngự sử sợ bị người khác gài bẫy, ngay lập tức lo lắng nói.
- Uông thị lang, theo lời nói của Diệp bá tước, Nhâm thiếu ti chính làm mọi việc đều tuân theo quy củ của Binh bộ, Đôn đốc viện của ta đã không thể tìm ra một chút khuyết điểm. Cho nên, việc này, chúng ta không thể kết tội được Nhâm Thiếu ti chính.
Nghe vậy, sắc mặt của Binh bộ hữu thị lang Uông Tử Trinh tối sầm lại, hai bên Tam pháp ti đều chối đến cùng, bên cuối cùng chắc chắn sẽ cũng không quản.
Lúc này, Binh bộ thượng thư Ban Lệ vẫn luôn nghiêm mặt, lại đột nhiên bước ra khỏi hàng, quát.
- Binh bộ ta, cũng không phải thiên hạ của Nhâm Tâm Tố hắn, vẫn còn lão phu, vẫn còn công lý! Nếu đã chịu bất công, vì sao ngươi không tìm đến lão phu, ngược lại gõ vang Kinh Thiên Cổ, kinh động thánh giá?
Người cầm đầu Binh bộ Ban Lệ cuối cùng không nhịn được nữa.
Nói thật, Diệp Chân đối với câu chất vấn này, có chút khó đáp trả.
Bởi vì ai cũng biết, nếu Diệp Chân đi tìm Binh bộ thượng thư Ban Lệ đòi một lời giải thích, thì chắc chắn sẽ không thu được bất kỳ sự công bằng nào.
Những người đang ngồi ở đây lại không ngốc, Thiếu ti Quân giới ti cố ý cản trở, không muốn Thiên Lãng quân Bắc Hải hoàn thành chức trách đúng thời hạn, nếu nói sau lưng của hắn không có người chỉ đạo, kẻ ngu mới có thể tin.
Loại tình huống này, tìm Binh bộ thượng thư ngươi tranh luận, sẽ có cái rắm hiệu quả?
Nhưng vấn đề là, ý nghĩ này, ngươi có thể thầm phỏng đoán, suy nghĩ một chút, nhưng không thể nói toạc ra.
Bởi vì, đó chính là đang nghi ngờ nhân phẩm và quan phẩm của Binh bộ thượng thư, là chuyện vô cùng cấm kỵ.
Thời điểm Diệp Chân đang suy nghĩ phải đối phó thế nào, đột nhiên nghe được một giọng nói nặng nề của cây gậy bị quẳng xuống đất, đó là do Đại Nhật tế ti của Tổ Thần Điện Bách Tướng giận dữ ném Nhật quyền trượng, ra khỏi hàng.
- Ban lão thất phu, đừng cậy già lên mặt, dùng lời nói đường hoàng như này để lấy lệ với chúng ta! Binh bộ của ngươi có đức tính gì, ngươi không biết sao?
- Diệp tiểu tử tìm ngươi đòi một lời giải thích, ngươi sẽ phân xử cho hắn sao? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây mới có thể! Ngươi ở trước mặt bệ hạ nói lời này, lừa gạt kẻ ngu sao?
Nước miếng của Bách Tướng văng khắp nơi, nổi giận mắng to.
- Bách lão thất phu, ngươi!
Quân bộ thượng thư Ban Lệ bị Bách Tướng mắng mấy câu đã đỏ mặt tía tai, tức giận, định mắng lại.
Ngồi trên ghế rồng, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hừ lạnh một tiếng, vô cùng bất mãn.
Không có một Đế Vương nào không nhìn thấy lòng người, cho nên nguyên nhân hậu quả của chuyện này, từ sớm hắn đã hiểu rất rõ, nhưng vẫn luôn nhịn, không nổi giận mà thôi.
Nhưng, nếu tiếp tục náo loạn thì ném mất thể diện rồi.
Tức thời, nội giám Đại tổng quản Ngư Triêu n đang hầu hạ bên dưới ngự tọa, liếc Diệp Chân một cái.
Nhanh chóng hiểu ra, Diệp Chân vội vàng tiến lên quỳ tấu, nói.
- Xin bệ hạ phân xử cho hơn một ngàn tám trăm quan viên từ trên xuống dưới của Bắc Hải quận ta và mười hai vạn Thiên Lãng quân Bắc Hải thề liều mạng chiến đấu với Ma tộc!
- Theo quân pháp, nhỡ thời hạn, đó có thể là tội chết, diệt tộc!
- Binh sĩ Thiên Lãng quân của Bắc Hải ta, mỗi người đều là nam tử nhiệt huyết, tình nguyện liều mạng với Ma tộc, tận trung vì nước, nhưng tuyệt đối không nguyện ý bị tiểu nhân hãm hại đến nỗi bị quân pháp xử phạt, lúc này mới gõ Kinh Thiên Cổ, còn xin bệ hạ vì thần, vì binh sĩ Thiên Lãng quân của Bắc Hải ta mà phân minh!
Diệp Chân vừa nói, mặt của Thiếu ti chính Quân giới ti Nhâm Tâm Tố ngay lập tức trắng bệch.
Ai là tiểu nhân?
Hắn chính là tiểu nhân!
Thanh âm của Diệp Chân tấu xin Thánh thượng vừa vang lên, khiến cho sắc mặt của một đám quan viên Binh bộ do Binh bộ thượng thư Ban Lệ cầm đầu kịch biến.
Bình thường, đa số việc nghị sự trên điện đều do triều thần tranh luận đưa ra kết quả, sau lại để cho Hoàng đế xem xét, chỉnh sửa một chút rồi đóng dấu thông qua, nên có thể nói, kết quả cuối cùng và phương hướng, vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của triều thần.
Nhưng chuyện hôm nay được đưa ra bàn luận trước hoàng đế quá đột ngột.
Mà điều khó khăn chính là, hiện nay các trọng thần còn chưa đưa ra một ý kiến thống nhất, nếu để cho thánh thượng phán xét và đưa ra kết luận, thì biến số quá lớn.
Vừa nghĩ đến đây, Binh bộ thượng thư Ban Lệ lại lần nữa bước ra khỏi hàng.
- Bệ hạ, nguyên nhân của tất cả những việc này, đều là lời nói của một mình Diệp Chân, nên phái trọng quan triều đình điều tra một lần nữa…
- Thượng Thư đại nhân là đang muốn thực hiện chiến lược kéo dài ư?
Điện chủ của Man Linh điện, Trường Nhạc công chúa vẫn luôn chưa mở miệng, đột nhiên lên tiếng.
- Bây giờ Thiên Lãng quân Bắc Hải đã tiếp nhận lệnh tiến tới Nhân Ma chiến trường tăng cường phòng vệ, nhưng vì binh bộ các ngươi cản trở ở giữa nên nhỡ thời hạn tiến quân, phải chịu tội chết, nên Diệp tả chủ tế mới gõ Kinh Thiên Cổ. Nếu đợi Thượng Thư đại nhân phái quan viên điều tra một lần nữa, chờ điều tra có kết quả, Thiên Lãng quân của Bắc Hải có thể lại không hoàn thành trách nhiệm đúng thời hạn. Đến lúc đó, quân pháp xét xử, quan viên Bắc Hải và Thiên Lãng quân vẫn phải chịu tử tội, đáng chém. Mánh khóe này của Thượng Thư đại nhân cũng không khác gì Quân giới ti Nhâm thiếu ti chính!
Quân bộ thượng thư Ban Lệ bị lời nói của Trường Nhạc công chúa chọc giận đến mức muốn hộc máu, ngực kịch liệt phập phồng.
Đề nghị mà hắn vừa mới nói chỉ là muốn tạm thời áp chế việc xuống một chút, sau đó sẽ xử lí ổn thỏa, nhưng không nghĩ tới, chỉ một câu nói của Trường Nhạc công chúa, đã ẩn ý chỉ ra hắn chính là người ra lệnh phía sau Nhâm Tâm Tố.
Càng nguy hiểm chính là, thân phận của Trường Nhạc công chúa đặc biệt, hắn lại không thể tùy tiện mắng công chúa giống như mắng những triều thần khác như thế.
- Công chúa điện hạ, lão phu chưa từng nghĩ như vậy....
Đáng tiếc, Trường Nhạc công chúa lại không cho Binh bộ thượng thư Ban Lệ cơ hội giải thích, mà trực tiếp tâu với Hoàng Cơ Long bên trên ngự tọa.
- Phụ hoàng, việc làm lần này của Binh bộ, có thể có kế hoạch thâm độc! Không dối gạt phụ hoàng, một đám tế ti trong Man Linh điện của nhi thần cũng đã gia nhập Thiên Lãng quân của Bắc Hải, cùng Bắc Hải Bá tước tiến tới Nhân Ma chiến trường, ra sức vì nước. Mặt khác, nhi thần cũng đã muốn noi theo Quân tế ti, gia nhập Thiên Lãng quân Bắc Hải, đi tới Nhân Ma chiến trường, tận trung với nước.
- Nhưng hôm nay, Binh bộ lại có thể ra sức làm khó dễ Thiên Lãng quân Bắc Hải, muốn khiến cho Thiên Lãng quân Bắc Hải bị lỡ thời hạn quân pháp, chắc chắn chịu tội chết.
Dưới quân pháp Đại Chu ta, Hoàng tộc, quý tộc, huân thần, trọng thần, tướng lĩnh đều được đối xử như nhau, đáng phạt sẽ phạt. Cho nên, thần hoài nghi, đây là có người muốn mượn quân pháp sát hại nhi thần, muốn mượn quân pháp tiêu diệt sạch một đám tế ti nòng cốt của Man Linh điện ta, để phá hủy Man Linh điện đang quật khởi gần đây. Ý đồ vô cùng ác độc và cực kỳ âm độc.
Nói đến đây, Trường Nhạc công chúa nhanh chóng tiến lên, quỳ ở bên cạnh Diệp Chân.
- Vì hòa bình của quốc gia, để tránh quân pháp trở thành thanh đao cho một ít người có dã tâm đối phó với kẻ địch, vì để sự ra đi của các binh sĩ nhiệt huyết của Đại Chu ta có ý nghĩa, nhi thần đặc biệt tấu xin phụ hoàng phân xử!
Không đợi mọi người phản ứng lại, Đại Nhật tế ti của Tổ Thần Điện, Bách Tướng lại lần nữa đập mạnh Đại Nhật quyền trượng trong tay, tiến lên phía trước nói.
- Lão thần cũng tấu xin bệ hạ minh xét, Tổ Thần Điện ta suy yếu đã bao năm, Man Linh điện chỉ vừa mới phát triển mạnh mẽ, vậy mà đã có người muốn tranh thủ diệt trừ tận gốc, dao động căn cơ quốc gia, lão thần tấu xin điện hạ minh xét!
Một già một trẻ này kẻ xướng người hát, khiến cho không chỉ có một đám trọng thần ngẩn ra, trợn tròn mắt, mà ngay cả Binh bộ thượng thư Ban Lệ và một đám trọng thần, bên trong đó có cả Diệp Chân cũng đều ngẩn người.