← Quay lại trang sách

Chương 2257 Kẻ xấu loạn quyền

Sự tình phát triển quá nhanh, quá kinh khủng.

Sự việc không phải như thế.

Thiếu ti chính Quân giới ti Nhâm Tâm Tố suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ, không đứng vững nổi.

Hắn chỉ là làm khó dễ Thiên Lãng quân Bắc Hải mà thôi, mà sao trong nháy mắt đã bị gán cho tội có ý đồ sát hại Hoàng tộc, tiêu diệt Man Linh điện, dao động nền tảng quốc gia, tội lớn ngập trời.

Cái tội danh này chính là tội đủ để diệt cửu tộc nhà hắn, cũng quá nghiêm trọng rồi.

Diệp Chân cũng kinh ngạc, cảm thán không ngừng.

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, bản lĩnh trên triều của Trường Nhạc công chúa đã tăng đến một mức độ đáng kinh ngạc.

Nói mấy câu ngắn gọn, đã có thể kéo một đám quan lại binh bộ có liên quan vào một vòng xoáy lớn hơn nữa, một cái vòng xoáy cấm kỵ.

m mưu thương tổn Hoàng tộc, Binh bộ các ngươi muốn làm gì?

Diệp Chân làm như vậy là đã làm lớn sự tình, vốn chỉ là hành động phòng ngự để tự cứu, nhưng mấy lời của Trường Nhạc công chúa đã biến chuyện này thành đòn tấn công bén nhọn nhất.

Vẻ mặt của hai người Binh bộ thượng thư Ban Lệ và Binh bộ hữu thị lang Uông Tử Trinh đã đen đến không thể lại đen hơn.

Điều nguy hiểm nhất chính là bị liên lụy vào vòng xoáy cấm kỵ, có nghi ngờ mang tội giết hại Hoàng tộc, dao động căn cơ quốc gia, nếu Binh bộ thượng thư Ban Lệ còn dám tiếp tục đổ trách nhiệm cho nhau, vậy sẽ thật có vấn đề.

Binh bộ thượng thư là một lão hồ ly trong triều đình, cực kỳ rõ ràng, cách làm chính xác nhất lúc này là cái gì.

Dù biện pháp này có chút uất ức và bất đắc dĩ, nhưng vì không để cho tình hình tiếp tục chuyển biến xấu, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.

- Bệ hạ, binh bộ cũng không nhận được thông báo rằng một đám Man Linh điện tế ti và Trường Nhạc công chúa gia nhập vào Thiên Lãng quân Bắc Hải. Binh bộ ta luôn lấy trách nhiệm bảo vệ Đại Chu, giữ vững nền tảng quốc gia làm mục đích chính, tuyệt không hai lòng. Đối với suy đoán này, lão thần không có lời giải thích nào thêm, xin bệ hạ minh xét!

Nói xong, nhiều năm như vậy, Binh bộ thượng thư Ban Lệ vốn đã không cần quỳ xuống khi vào triều, lại bước ra khỏi hàng, đi đến chính giữa ngự thư phòng, ngay lập tức quỳ lạy Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.

- Xin bệ hạ minh xét!

Sau đó, Binh bộ tả hữu thị lang và một đám trọng thần trong binh bộ cũng cùng nhau ra khỏi hàng, quỳ xin Nhân Tôn Hoàng Cơ Long minh xét!

Từ trên mặt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bên trên ngự tọa, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có ngón tay gõ đánh nhẹ nhàng vào ngự án, phát ra chuỗi âm thanh nhỏ có quy luật.

Tuy nhiên, Thiếu ti chính Quân giới ti Nhâm Tâm Tố Cái nghe vào tai những âm thanh gõ nhịp nhàng này, lại không khác gì ma âm đuổi hồn, sợ muốn ngất đi.

Bên trong ánh mắt, ngoại trừ tuyệt vọng vẫn chỉ có tuyệt vọng.

Với tư cách là một quần thần có thể tham dự vào việc nghị sự trên triều, nếu Nhâm Tâm Tố vẫn không hiểu rõ lắm tình hình bây giờ, vậy thì thật mất công bao năm lăn lộn chốn quan trường.

Ánh mắt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lướt nhanh trên từng người một, từ Diệp Chân, Trường Nhạc công chúa, Bách Tướng, Nhâm Tâm Tố, Binh bộ thượng thư Ban Lệ.

Trước mặt hắn, đã có hơn mười khối ngọc giản xuất hiện im hơi lặng tiếng.

Ngay trong thời điểm triều thần còn đang tranh luận đến nước miếng tung bay, thì tổ chức tình báo lớn nhất Đại Chu là Tuần Tra ti và Nội giám đều không có nhàn rỗi, đem tình báo điều tra được từ mọi nơi dâng lên trên bàn hắn, không mang theo một chút tình cảm, chính xác và đầy đủ.

Từ tình báo khắp nơi và hai mắt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long sáng suốt, thấy rõ lòng người, đã giúp Nhân Tôn Hoàng thấy rõ ràng chuyện này từ đầu đến cuối.

Thanh âm gõ bàn có quy luật dừng lại, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mở miệng.

- Nhâm khanh, đối với mọi việc trong lời nói của Diệp ái khanh, ngươi có giải thích như thế nào?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mở miệng dò hỏi, nhưng trong một câu nói ngắn ngủi đó, lại có hai cách xưng hô khác biệt, đã biểu hiện ra thái độ khác biệt đối với từng người trong sự việc, một đám trọng thần nhoáng cái đã hiểu rõ, lập trường cơ bản của Nhân Tôn Hoàng đối với chuyện này.

Nhâm Tâm Tố có thể cảm giác được đại nạn sắp đến trước mặt, lời nói đã trở nên rối loạn, không mạch lạc.

- Bệ hạ, thần... Thần.... Thần... Qủa thật, ta đã làm việc dựa theo luật lệ của quân giới ti, nhưng Diệp bá tước tuân lệnh chậm chạp....

- Im ngay!

Đột nhiên, Hoàng Cơ Long gầm lên một tiếng chói tai như một tiếng sấm nổ, khiến cho không chỉ có một đám trọng thần thuộc Binh bộ quỳ trên mặt đất trắng bệch cả mặt, cả một đám trọng thần khác, cũng nhanh chóng bước ra khỏi hàng, đứng chỉnh tề, đồng thanh nói.

- Bệ hạ bớt giận!

- Luật lệ?

- Luật lệ của binh bộ các ngươi, chính là muốn đưa mười hai vạn binh sĩ Bắc Hải vừa mới nhận được lệnh tiến tới Nhân Ma chiến trường tăng cường phòng ngự lên đoạn đầu đài?

- Trong thiên hạ, đều là đất của vua, các nơi xung quanh, chính là vương thần! Trẫm muốn biết, mười hai vạn binh sĩ Bắc Hải này phạm tội gì, mà khi một bầu nhiệt huyết không kịp cháy trên chiến trường đã vì luật lệ được binh bộ tỉ mỉ chế định mà toàn bộ bị đưa lên máy chém.

- Luân phiên phòng thủ Nhân Ma chiến trường, chính là quốc sách chưa bao giờ thay đổi của Đại Chu ta trong vô số năm qua, càng có vô số quân pháp có thể để cho quốc sách này được thi hành nghiêm chỉnh. Nhưng điều quan trọng nhất là các bộ trong Đại Chu ta cần hết sức bảo hộ chính sách luân phiên phòng thủ Nhân Ma chiến trường được thi hành lâu dài.

- Chư vị quan lại đều biết, tỉ lệ tử vong trên Nhân Ma chiến trường, cao tới trên hai phần, có thể nói, mỗi một nam nhi Đại Chu đi tới Nhân Ma chiến trường, đều mang đầu của mình ra trận. Nhưng ngược lại, các ngươi làm rất tốt, đầu của bọn hắn còn không đến chiến trường, đã bị luật lệ làm khó dễ này của các ngươi chém trước tiên.

- Luật lệ này đang muốn làm gì?

- Luật lệ này đang làm lung lay nền tảng quốc gia Đại Chu ta!

- Đây là đang hủy diệt căn cơ Đại Chu ta!

Nói đến đây, trong giọng nói Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã tràn đầy tức giận.

- Ban ái khanh, trẫm muốn biết, có phải khi các ngươi lập ra luật lệ này, đã có ý đồ muốn làm dao động căn cơ của đất nước này hay không?

Bên trong giọng nói của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tràn ngập sát khí!

Một đám quan lại binh bộ hoàn toàn trợn tròn mắt.

Có Binh bộ thượng thư Ban Lệ làm gương, trên trán một đám trọng thần bên binh bộ đã tuôn mồ hôi lạnh như mưa, trong mấy hơi thở ngắn ngủi, nền gạch trước mặt bọn hắn đã tích tụ một bãi mồ hôi.

Trường Nhạc công chúa, không nghĩ tới Nhân Tôn Hoàng Cơ Long còn ác hơn mình, trực tiếp gán cho tội danh dao động căn cơ quốc gia.

Nếu truy cứu cái này rõ ràng, toàn bộ binh bộ đều phải tổ chức lại, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long còn có đầy đủ lí do.

Nguyên bản, lời giải thích đã được tính toán kỹ cả nửa ngày, lại bị Binh bộ thượng thư Ban Lệ nuốt toàn bộ trở lại trong bụng.

- Thần có tội!

- Lão thần quản lý quân bộ không nghiêm, khiến kẻ xấu đảo loạn chính quyền, xin bệ hạ trị tội!

Nói xong, Binh bộ thượng thư đập đầu chạm đất, quỳ mãi không dậy, cũng không tiếp tục nói chữ nào.

Nhân Tôn Hoàng đã kéo tình hình sang tới lung lay căn cơ quốc gia, nếu hắn vẫn không thức thời, vậy hậu quả sẽ thật khó lường.

Tả hữu thị lang binh bộ và một đám trọng thần khác cũng tới tấp học theo, quỳ gối nhận tội.

- Kẻ xấu loạn quyền?

Nghe được bốn chữ này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long phát ra tiếng cười lạnh khiến cho trong lòng mọi người đều bất an.

Giờ phút này, Thiếu ti chính Quân giới ti Nhâm Tâm Tố đã sắp suy sụp hoàn toàn.

Kẻ xấu loạn quyền trong miệng Thượng thư Ban Lệ là ai?

Đó chính là Nhâm Tâm Tố hắn.

Nói cách khác, tất cả trách nhiệm đã bị đẩy hết lên trên người hắn, kết cục hắn sắp gặp phải thì không cần nói cũng biết.

Nhưng, hắn vẫn chưa muốn chết!

Hắn không muốn trở thành dê chết thay, hắn cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi!

Trong nỗi sợ hãi to lớn, Thiếu ti chính Quân giới ti Nhâm Tâm Tố gào lên điên cuồng:

- Bệ hạ, thần oan uổng quá, chuyện này, là....

Thế nhưng, vào lúc này, Đại tổng quản Nội giám Ngư Triêu n giơ một tay lên, trong chớp mắt, mấy đạo ánh sang ngay lập tức đánh vào trong cơ thể Nhâm Tâm Tố.

Sau đó, miệng Nhâm Tâm Tố mở lên, cố gắng hết sức, cũng không phát ra được một chút âm thanh nào.

Trong đôi mắt Nhâm Tâm Tố, trong chớp mắt, đã chứa đựng sự tuyệt vọng và hối tiếc vô hạn!