← Quay lại trang sách

Chương 2270 Kỳ Hạn Mười Ngày, Đã Tới

Hầu gia, các tướng sĩ phía dưới cũng không muốn buông tha cơ hội phát tài thế này, chừng mười ngày đã lời được hai phần, hơn nữa còn có đảm bảo, cái này, chả khác gì so với nhặt được tiền.

- Cho nên, số lượng sĩ quan vay nóng cho Hầu gia, thậm chí đã có hơn tiêu chuẩn mà Hầu gia quyết định.

- Hơn nữa, còn có sĩ tốt, vừa nghe được tin tức, cũng muốn cho vay nóng, chỉ là mức của bọn hắn tương đối nhỏ, người lại tương đối nhiều, cuối cùng vẫn là lão nô đi chuẩn định tiêu chuẩn cho vay nóng thấp nhất là một trăm viên linh thạch thượng phẩm, bằng không, sĩ tốt bình thường muốn cho vay nóng sẽ lại càng nhiều.

Đại quản gia Hà Tấn nói.

- Sĩ tốt bình thường cũng tham gia, có bao nhiêu người?

Vẻ mặt Diệp Chân càng thêm ngoài ý muốn.

Diệp Chân vốn còn đang đoán, đối tượng cho chuyện vay nóng này, có lẽ là Đô Úy sĩ quan trở lên, cũng không muốn gieo họa lên binh lính bình thường, những binh lính bình thường kia đều đã khổ, Diệp Chân cũng không muốn gieo họa bọn họ, nhưng không ngờ, lại vẫn có binh lính bình thường tham gia vào.

Thấy vẻ mặt Diệp Chân thay đổi, đại quản gia Hà Tấn cũng hơi hoảng loạn.

- Nếu là Hầu gia ngại nhiều, lão nô sẽ đi đem dư thừa lui, còn có, tổng số sĩ tốt bình thường tham gia, cũng không nhiều, phần lớn đều là sĩ quan và kiêu binh, hoặc là gia cảnh không tệ, khoảng một vạn người, bình quân mỗi người vay nóng ba bốn trăm viên linh thạch thượng phẩm.

- Không cần!

Chỗ tốt tới tay, ngu mới không cầm.

Nếu lúc này, Diệp Chân còn nhẹ dạ lùi lại thì chắc chắn sẽ phá hư chuyện lớn.

Dù sao đại ấn ở trấn thủ sứ, hơn nữa còn dính đến hơn vạn quan binh, đến lúc đó, nếu Khai Nguyên Hầu Cơ Quản muốn trốn nợ, cũng lại không được.

Nhận lấy trữ vật giới chỉ chứa gần hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm này, đại quản gia Hà Tấn lại đưa lên một trữ vật giới chỉ khác, thêm một cả danh sách ngọc giản.

- Hầu gia, đây là quản sự trong Hầu, chấp sự, quản gia các loại gom góp linh thạch, tổng cộng sáu mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm.

- Tất cả mọi người nói, Hầu gia thưởng bát cơm, nếu Hầu gia có gặp khó xử, mọi người giúp Hầu gia là đương nhiên, tiền lời đó không cần cũng được.

Diệp Chân cười tủm tỉm nhận lấy trữ vật giới chỉ.

- Bản hầu nhất ngôn cửu đỉnh, sao lại ham chút tiện nghi nhỏ này của các ngươi. Nói cho bọn hắn, bọn họ tốt, bản hầu nhớ kỹ đây, mười ngày sau, tất cả trả lại vốn lẫn lãi, không thể thiếu của bọn họ.

- Hầu gia cao thượng!

Đại quản gia Hà Tấn thích hợp xoay người đập một mông ngựa.

- Hầu gia, đây là thượng hào thương hộ mấy trăm nhà tính ra trong thành, tổng cộng vay nóng tới ba trăm hai mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm!

- Được!

Diệp Chân lần nữa cười tủm tỉm nhận lấy.

Sau đó, đại quản gia Hà Tấn ra ngoài, hai vị quân soái Kim Tuấn và Hoa Tố kia lại cùng nhau tới gặp.

So với đại quản gia Hà Tấn đang rất vui vẻ, hai vị quân soái này, dù chuyện đã làm thành. Nhưng lúc này, trong hai mắt vẫn che kín vẻ lo lắng nồng đậm như cũ.

Dù sao chuyện này nếu chọc ra, thứ liên lụy vào, thật rất lớn.

- Đại nhân, tổng cộng thu được đến ba mươi bốn ngàn bộ áo giáp vũ khí chế tạo các cấp từ trên người sĩ tốt, một vạn sáu ngàn cái nỏ, hai trăm khung Phá Thiên Tru Long Nổ, các loại nỏ tiễn hơn tám mươi vạn cái, bốn vạn khiên chắn đủ loại, ba mươi chiếc phi chu nhiều đẳng cấp.

Kim Tuấn và Hoa Tố do dự đưa lên bốn trữ vật giới chỉ.

Ánh mắt Diệp Chân lại hơi kinh ngạc, không ngờ, hai vị này thậm chí ngay cả phi chu và Phá Thiên Tru Long Nổ cũng lấy được cho hắn, đây chính là bảo bối nha.

Nhất là, trang bị trong quân đội chiến trường Nhân Ma đã tân tiến như vậy, trang bị của quân đội thủ hạ Khai Nguyên Hầu Cơ Quản, bởi vì quan hệ thân phận bối cảnh, càng đầy đủ hơn không nói, tất cả toàn còn đều là trang bị quân bộ kiểu mới nhất.

Diệp Chân chậm rãi lướt thần niệm qua một cái đã phát hiện, những trang bị này so với trang bị quân bộ cho quân giới Bắc Hải Thiên Lãng quân, ít nhất còn tiên tiến hơn ba đời trở lên, chỉ kém hơn một đời so với trang bị cấm quân Đại Chu hiện nay thôi, có thể nói, vô cùng vô cùng tiên tiến.

- Việc này, các ngươi xử lý rất tốt.

Diệp Chân giữ im lặng nhận lấy mấy trữ vật giới chỉ, trong lại âm thầm mừng rỡ không thôi.

Năm trăm tám mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, đây đã là khoản tài sản cực kì to lớn, dù là với Diệp Chân, hay với Khai Nguyên Hầu Cơ Quản.

Lại thêm nhóm quân giới cực kỳ tiên tiến, thậm chí có linh thạch cũng không chắc có thể mua kia, Diệp Chân đã tưởng tượng đến vô số tình huống, sau khi tên Khai Nguyên Hầu Cơ Quản đó trở về sẽ bể đầu sứt trán thế nào.

- Xin hỏi đại nhân, mười ngày, thật có thể chứ?

Hai vị quân soái Hoa Tố và Kim Tuấn, vẫn cực kỳ lo lắng.

- Yên tâm đi!

Diệp Chân vung tay lên, nói cực kỳ khẳng định, dù sao lời hứa hẹn này là Khai Nguyên Hầu Cơ Quản làm ra, cũng chẳng liên quan gì đến Diệp Chân hắn.

- Vậy là tốt rồi.

Kim Tuấn lần nữa bổ sung.

- Đại nhân, đề phòng tiết lộ phong thanh để chuyện lan ra ngoài, chúng ta đã hạ lệnh, tất cả binh lính quân giới bị thu tiền, trong mười ngày, cấm tuyệt bước ra khỏi quân doanh nửa bước.

- Nếu là quân giới vừa đến, còn xin đại nhân nhanh chóng trả đại quân về, miễn cho xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào.

- Được rồi, bản sứ biết, các ngươi lui ra đi.

Sau khi Kim Tuấn và Hoa Tố rời khỏi, Diệp Chân bởi vì cố nén vui vẻ, đã sắp kìm nén đến làm cả mặt móp méo rồi.

Khai Nguyên Hầu Cơ Quản có nằm mơ cũng chẳng ngờ, hắn chủ động rời khỏi tránh họa, vậy mà lại tránh ra phiền toái lớn tới thế này.

Nếu hắn không rời khỏi, nhiều lắm, cũng chỉ chịu chút dằn vặt, ăn chút khổ da thịt, tội dám giết người trong Hoàng tộc, dưới tình huống tất cả mọi người có thể hoài nghi lên Diệp Chân, Diệp Chân còn thật không dám.

Nhưng bây giờ thì...

Sau khi đến hừng đông, Diệp Chân huyễn hóa Khai Nguyên Hầu Cơ Quản lại giao phó một tiếng, nghênh ngang rời khỏi từ cửa chính phủ đệ trấn thủ sứ, sau đó phóng lên tận trời, biến mất không thấy nữa.

Làm cho đại quản gia Hà Tấn đứng ngoài cửa phủ, thấy bóng lưng 'Hầu gia' kia của Diệp Chân, luôn thấy hình như cứ có nơi nào không đúng, nhưng vẫn nghĩ mãi không ra.

Cuối cùng, đại quản gia Hà Tấn dùng sức lắc đầu, cười trở về trong phủ.

Lần này, tổng cộng hắn đã cho Hầu gia vay nóng, số lượng cao tới hai mươi vạn viên linh thạch thượng phẩm, hai phần lợi tức, đến lúc đó trở lại, vậy cũng là bốn vạn viên linh thạch thượng phẩm, cũng lãi ròng.

Số lượng này, thậm chí đủ cho hắn sử dụng một thời gian dài.

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

....

Sau năm ngày, khung xe của Khai Nguyên Hầu Cơ Quản từ trên trời rơi xuống.

Lấy được tin tức, thật sớm đại quản gia Hà Tấn đã đến đó đón Hầu gia, cũng cho đến lúc này, Hà Tấn mới nhớ tới vì sao, cứ luôn cảm giác hôm đó Hầu gia có gì không đúng.

Ra là khung xe.

Mỗi khi Khai Nguyên Hầu Cơ Quản lên đường đều sẽ luôn có giá xe và hàng loạt các tùy tùng, khí thế trông có chút khoe mẽ, nhưng hôm nay, Hầu gia lại chỉ lẻ loi một mình.

Có điều, lúc này, đại quản gia Hà Tấn đã sớm không suy nghĩ nhiều vậy nữa, có lẽ là Hầu gia có chuyện gấp phải tòng quyền đây.

- Hầu gia, chuyến này có thuận lợi không?

Đại quản gia Hà Tấn nhanh chóng hỏi lên một câu.

Khai Nguyên Hầu Cơ Quản từ chối cho ý kiến hừ lạnh một tiếng, trước mắt lão sát tài này, thật ngày càng không mắt phân biệt.

Lần này hắn đã nhận được tin tức tên Diệp Chân kia muốn tới, mới sớm ra ngoài tránh họa, thuận lợi cái cọng lông.

Khai Nguyên Hầu Cơ Quản có nằm mơ cũng chẳng ngờ, quản gia Hà Tấn của mình hỏi lại là chuyện khác.

Nhưng trong vài ngày sau đó, vừa trở về, Khai Nguyên Hầu Cơ Quản lại phát hiện có gì không đúng, tất cả quản sự, chấp sự, còn có một đám sĩ quan trong phủ, ánh mắt nhìn về phía hắn, từng cái đều mang vẻ cực kỳ chờ mong, thậm chí còn có chút phấn khởi.

Nhất là mấy sĩ tốt và sĩ quan bình thường, ánh mắt nhìn về phía hắn thật chính là sùng bái từ đáy lòng nha.

Cái này, thật khiến cho Khai Nguyên Hầu Cơ Quản rất kinh ngạc, cũng âm thầm ngạc nhiên, cho rằng mình trị quân có đạo.

Rất nhanh, kỳ hạn mười ngày đã đến.