← Quay lại trang sách

Chương 2302 Đồ Thành?

Người trong giang hồ, sao có thể không bị chém.

Tướng Quân khó tránh khỏi bỏ mình!

Đã làm binh, chiến trường thì tất cả mọi người có thể đoán trước đến tử vong của mình.

Bao gồm cả Diệp Chân là nguyên soái của Bắc Hải Thiên lãng quân này. Hắn cũng vô cùng rõ ràng, hắn không cách nào mang về toàn bộ Bắc Hải Thiên lãng quân dưới trướng mình.

Có lẽ, chờ lúc hiệp phòng kết thúc, Diệp Chân chỉ có thể mang về tám thành chiến sĩ, thậm chí sáu thành, thậm chí là một nửa!

Những này, cho dù Diệp Chân hay những sĩ quan khác, thậm chí binh lính bình thường của Bắc Hải Thiên lãng quân sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

Đây là trách nhiệm và đảm đương của một nam nhân!

Không có máu của ngươi, phụ mẫu thê nhi ở hậu phương không thể nào có được một yên ổn cuộc sống hòa bình.

Bọn hắn có thể làm là dốc hết toàn lực sống sót, hoặc là trước khi chết giết nhiều mấy Ma Tộc ác ma!

Nếu như binh lính dưới quyền Diệp Chân chết ở trên chiến trường chém giết Ma Tộc, thậm chí dù chỉ cần là chiến trường, cho dù lại bi thương thì Diệp Chân cũng có thể tiếp nhận.

Nam nhi chết có ý nghĩa!

Sau đó, Diệp Chân sẽ thay bọn hắn giết trở lại.

Nhưng kiểu chết của binh sĩ hai vệ đội tuần tra biến mất lại làm cho mỗi một cây xương cốt cả người Diệp Chân đều đang run rẩy!

Đây là đãi ngộ khuất nhục nhất đối với một nam nhân, một nam nhi nhiệt huyết!

- Đại soái, có chuyện gì vậy?

Lần thứ nhất nhìn thấy Diệp Chân không kiềm chế được nỗi lòng, bách chiến sát khí như máu tươi lang yên phóng lên tận trời, âm thanh của Liễu Phong cũng có chút run rẩy.

- Tự ngươi xem đi!

Diệp Chân từ trong hàm răng khai ra bốn chữ này, Diệp Chân thật đang cảm thấy ba chữ này, chữ chữ như mang máu!

- Truyền quân lệnh của ta! Mệnh lệnh quân thứ nhất của Bắc Hải Thiên lãng quân lập tức xuất kích, đồ thành cho ta!

Gân xanh trên trán Diệp Chân nổi lên, hắn cảm giác, trong nháy mắt tiếp theo, hắn có thể sẽ bị gân xanh trên trán bạo chết.

Vừa mới xem hết ngọc giản, Liễu Phong trực tiếp đờ ra tại chỗ, trong đôi mắt cũng bắn ra nồng đậm sát cơ, nhưng khi nghe Diệp Chân nói ra hai chữ 'Đồ thành' này thì lại bỗng nhiên rùng mình một cái!

- Đại soái, không thể!

- Đại soái, bớt giận!

- Đại soái, trong Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo này có năm mươi vạn dân vùng biên giới, nhưng làm ác, chỉ có một mình Ổ Bảo bảo chủ cầm đầu!

- Cho dù có đồng lõa, tận tru người hành hung là được rồi, tuyệt đối không thể đồ thành, đại soái, đây chính là…

Diệp Chân phất tay, ngăn Liễu Phong lo lắng khuyên can.

- Ta biết phân tấc, vừa rồi là bị một ngụm ác khí này làm cho…

Ánh mắt Diệp Chân sâm nhiên mà lạnh lẽo, dù ánh mắt này cũng không phải là nhằm vào Liễu Phong, nhưng cũng làm cho Liễu Phong có một loại cảm giác như rớt vào hầm băng.

- Mệnh lệnh quân thứ nhất, quân thứ ba vây quanh Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo, vận dụng trận pháp phong tỏa, phong tỏa hư không xung quanh, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép thả đi bất kỳ một người nào!

Đồ thành chỉ là trước đó Diệp Chân tức giận cực hạn xúc động nói ra.

Chân chính đồ thành là không thể nào.

Đúng như Liễu Phong nói, cho dù trong Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo này có đồng lõa, nhưng đã số dân vùng biên giới bình thường là vô tội.

Nếu là Ma Tộc, Diệp Chân sẽ đồ thành không chút nương tay, nhưng dân vùng biên giới nơi này đều là con dân Đại Chu, đồ thành là chuyện không thể nào.

Thực tế là, những quân sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân mất tích kia tao ngộ làm cho Diệp Chân không đành lòng nghĩ đến.

- Truyền lệnh cho Tuần Tra Thần Tướng, Tuần Tra Thần Liệp gần đó không tiếc bất cứ giá nào chạy đến Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo cứu người!

Gần như là ngay khi hạ đạt xong mệnh lệnh, phong lôi chi thanh đột ngột vang lên, thân hình Diệp Chân như một đạo thiểm điện bắn về phương hướng Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo.

- Đại soái, Bảo chủ Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo này chính là Đan Duy - cháu của Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo Đan Chính Thuần.

Ngưu Nhị hô to lên.

Diệp Chân đã lóe ra mấy chục dặm, nghe tới Ngưu Nhị nhắc nhở, ánh mắt khẽ động, nhưng thân hình không dừng lại một chút.

Có một số việc, Diệp Chân có thể nhịn, nhưng có một số việc lại không thể nhịn được.

Nếu là đứa cháu Đan Duy của Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo Đan Chính Thuần, cho dù là đánh hai vệ sĩ binh này của hắn một trận, thậm chí xảy ra xung đột khác, nghiêm trọng nhất là xung đột đẫm máu thì Diệp Chân cũng sẽ không tức giận như thế.

Hết lần này tới lần khác này, Đan Duy lại chà đạp hai vệ sĩ binh Bắc Hải nam nhi tốt dưới trướng Diệp Chân!

Không sai, là chà đạp!

Theo tình báo Ngưu Nhị tìm hiểu đến, Bảo chủ Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo Đan Duy này thích nam phong, vui thích nam sắc.

Ở Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo đã gây họa cho vô số dân vùng biên giới.

Hôm trước ngẫu nhiên xuất hành, nhìn thấy đội tuần tra của Bắc Hải Thiên lãng quân qua là nam nhi tốt.

Bắc Hải Thiên lãng quân của Diệp Chân, từng người tuyệt đối đều là nam nhi hùng vĩ.

Chỉ là, một phương khí hậu nuôi một phương người.

Giống Nhân Ma Chiến Trường, chỗ tây bộ, nóng thì thiên địa như lô, lạnh thì hàn phong như đao, nam nhi phần lớn đều làn da thô khô.

Thế nhưng vị trí của Bắc Hải ở chỗ bờ biển, gió biển ôn nhuận, khí hậu nuôi người, cho dù là nam nhi thì cũng làn da trắng nõn.

Đan Duy đáng giết ngàn đao này chỉ nhìn thấy tuần tra viên của hai vệ đội Bắc Hải Thiên lãng quân đã nổi sắc tâm.

Sau đó, cố ý bắt người qua, lấy thân phận Bảo chủ Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo, mời bọn hắn hơi đổi lộ tuyến tuần tra một chút, đi đến Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo của bọn hắn tuần một lần, tiện thể chỉ điểm một chút phòng ngự cho Ổ Bảo của bọn hắn.

Lấy cớ này có thể có thể xưng là hoàn mỹ!

Bởi vì theo quân kỷ của Bắc Hải Thiên lãng quân, bất kỳ một chi bộ đội nào cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận bất kỳ đồ ăn gì không phải của Bắc Hải Thiên lãng quân, hoặc là mời yến ẩm.

Dưới tình huống không cách nào từ chối, nhất định phải báo cáo với cao tầng.

Thế nhưng việc này chỉ là thoáng thay đổi một chút lộ tuyến tuần tra, chỉ điểm một chút phòng ngự cho Ổ Bảo bọn hắn, nếu đổi thành Diệp Chân thì chỉ sợ cũng sẽ không từ chối.

Hai đội tuần tra một trước một sau đi vào, tiến vào Ổ Bảo đã bị thân tín của Bảo Chủ Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo Đan Duy vây quanh, kết quả có thể nghĩ.

Đại bộ phận binh sĩ đều bị chém giết, một bộ phận bị tọa kỵ Hắc Vũ thiên nga của Đan Duy đó cho trực tiếp nuốt ăn, lúc này mới có bọn người Ngưu Nhị phát hiện manh mối.

Còn có mười mấy binh sĩ tướng mạo thanh tú thì cái bị Đan Duy khống chế nhốt lại, điên cuồng chà đạp.

Theo tin tức Ngưu Nhị đạt được, từ sau khi mang mấy chục tên lính của Bắc Hải Thiên lãng quân vào trong phủ, Bảo chủ Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo Đan Duy một ngày này nửa giờ, cũng chưa từng đi ra cửa phủ.

Đây mới là nguyên nhân khiến Diệp Chân tức giận muốn điên, tức đến muốn đồ thành.

Nam nhi của Bắc Hải Thiên lãng quân lớn tốt lại chịu vũ nhục này.

Chỉ mười mấy hô hấp, Diệp Chân đã như chớp giật xuất hiện trước cổng Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo.

Có lẽ là bị sát khí của Diệp Chân làm kinh hãi, Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo trong ngắn ngủi thời gian mười mấy hơi thở đã dâng lên màn sáng cảnh giới, rất nhiều dân binh nhao chạy lên đầu tường, cảnh giác đánh giá phương xa.

Diệp Chân thô sơ giản lược khẽ đếm, trong thời gian ngắn, chỉ dân binh xông lên tường thành đã có hai vạn người, hơn nữa lần lượt còn có dân binh xông đầu tường.

Càng làm cho Diệp Chân nghiêm nghị là, vũ khí trong tay những dân binh này đều hay là vũ khí được chế tạo hoàn mỹ, gần như nhân thủ một bộ Phong Hỏa Liên Nỗ, chẳng qua là Phong Hỏa Liên Nỗ đời cũ của Đại Chu.

Thậm chí Diệp Chân còn nhìn thấy Viêm Linh Bạo Ma Nỗ mà những dân binh kia mặc áo phức tạp, trong mặc áo giáp chế tạo thống nhất của Đại Chu.

Lấy thần niệm của Diệp Chân, những chế tạo áo giáp này tuyệt đối không kém hơn trang bị trước đó của Bắc Hải Thiên lãng quân.

Hơn nữa những dân binh này tiến lên nhanh chóng, giành chỗ chuẩn xác, một mặt bưu hãn.

Chỉ cần kéo ra ngoài sẽ tuyệt đối sẽ không kém quân chính quy.

Phần thực lực này làm cho Diệp Chân càng thêm nghiêm nghị.

Đây mới chỉ là một Tiểu Ổ Bảo mà đã có thực lực như thế, vậy toàn bộ Định Biên Ổ Bảo thì sao?

Nhưng nghiêm nghị thì nghiêm nghị, Diệp Chân lại là không thèm quan tâm chút nào!

Một bồn lửa giận xông da đầu của Diệp Chân, từng lông tơ trên người đều như muốn nổ tung.