← Quay lại trang sách

Chương 2301 Ngưu Nhị Tức Giận

Khổ Cúc Đại Thần Sư phất tay áo một cái, cuốn đi tất cả Thần Tượng trong thần điện dưới lòng đất, không còn lưu một chút bộ dáng Thần Điện.

Chuyện này làm cho Diệp Chân cảm giác rất đau đầu.

Thiên Miếu khác với những người khác.

Thiên Miếu, đây chính là lực lượng thế ngoại siêu nhiên có thể bình khởi bình tọa với Tổ Thần Điện, thậm chí Đại Chu Thánh Thiên tử Cơ Long cũng muốn kiêng kị mấy phần.

Thiên Miếu không được phép truyền giáo ở trong quân đội và các chiến khu, đây chỉ là một loại minh ước giữa Đại Chu và Thiên Miếu, hoặc nói là điều ước.

Cho dù Nhân Tôn Hoàng Cơ Long biết chuyện này, muốn chỉ trích Thiên Miếu thì cũng phải lấy ra chứng cứ.

Hơn nữa, thế lực lớn thế ngoại siêu nhiên như Thiên Miếu nhưng lại làm việc vô sỉ, ngươi dựa vào mấy phần khẩu cung, Thiên Miếu tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Mà nói thật, loại khẩu cung này, Diệp Chân muốn làm bao nhiêu ra có thể làm bấy nhiêu.

Phải có chứng cứ rõ ràng.

Chỉ cần dùng ảnh lưu niệm ngọc giản lưu lại chứng cứ rõ ràng thì mới có thể làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long chiếm được thượng phong. Bằng không, cho dù Nhân Tôn Hoàng Cơ Long vạch mặt thì cũng chỉ là một cuộc chiến nước bọt mà thôi.

Không ngờ, Thiên Miếu Đại Thần Sư làm việc lại cẩn thận như thế, nghi thức vừa xong đã lập tức dọn dẹp nơi này không còn một mảnh, làm cho Diệp Chân căn bản không có khả năng tìm được chứng cớ.

Nhưng vào giờ phút này, những chuyện này không phải Diệp Chân cần nghĩ.

Chờ sau khi hồi báo phát hiện này cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, mới tiếp tục xem Nhân Tôn Hoàng Cơ Long an bài và chỉ thị.

Bây giờ, Diệp Chân nóng nảy chính là chuyện hai đội tuần tra mất tích.

Lặng yên không một tiếng động độn hành đến nơi xa, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu gầm nhẹ một tiếng, mang theo Diệp Chân phá vỡ hư không xuyên về hướng Liễu Phong cung cấp.

Vị trí đó cũng không xa, tiểu Miêu chỉ là phá hư xuyên qua một lần đã đến.

Chính là một chỗ Ổ Bảo cỡ nhỏ gần đây.

Ổ Bảo cỡ nhỏ này có kích thước không khác nhau lắm so với Ổ Bảo có Thần Điện dưới lòng đất mà Diệp Chân vừa nhìn thấy, nhưng độ dày và độ cao của Ổ Bảo bảo tường rõ ràng lớn gấp đôi Ổ Bảo vừa nhìn thấy, phòng ngự quân giới ở Ổ Bảo này cũng nhiều hơn một chút.

Thần niệm của Diệp Chân tản ra, tìm kiếm xung quanh một chút, tìm được tiêu ký Liễu Phong lưu lại.

Theo tiêu ký tìm đi qua, Diệp Chân phát hiện Liễu Phong, Ngưu Nhị, còn có một vị Tuần Tra Thần Tướng và năm vị Tuần Tra Thần Liệp.

- Đại nhân!

Khi thấy Diệp Chân chạy tới, Liễu Phong và Ngưu Nhị còn có vị Tuần Tra Thần Tướng kia đã vây quanh một đống phân và nước tiểu cao tới mấy thước tản ra mùi hôi thối nghiên cứu.

Thậm chí Ngưu Nhị còn cầm thứ này tỉ mỉ xem xét.

- Các ngươi đây là?

Diệp Chân một mặt không hiểu.

- Đại nhân, trong đống phân và nước tiểu này tìm được bốn trăm ba mươi dư mảnh vỡ chế tạo y giáp của Bắc Hải Thiên lãng quân chúng ta.

Khi nói chuyện, Ngưu Nhị cầm một bao vải tràn đầy vết bẩn đưa cho Diệp Chân.

- Trải qua thuộc hạ phân tích, hơn bốn trăm mảnh vỡ y giáp này ít nhất thứ từ ba đến năm binh sĩ của Bắc Hải Thiên lãng quân.

Liễu Phong một mặt nghiêm túc.

- Mà theo màu sắc và mùi vị của chồng phân và nước tiểu này, hẳn là đến từ một con phi cầm, Hắc Dực Thiên Nga.

Vừa nói, Ngưu Nhị một lần nữa hít mùi của một đống phân chim lớn này

- Nếu như thuộc hạ suy đoán không sai, đây cũng là phân và nước tiểu của một con Hắc Dực Thiên Nga tu vi Giới Vương Cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Lông mày Diệp Chân đột nhiên giương lên.

- Ngưu Nhị, ý của ngươi là, một con Hắc Dực Thiên Nga một ngụm nuốt mất năm trăm binh sĩ dưới trướng bản soái?

- Tuyệt đối không khả năng này, cho dù Hắc Dực Thiên Nga có cường đại hơn nữa thì hai vệ sĩ binh của bản soái cũng có cơ hội phát ra báo động. Hơn nữa, chắc chắn sẽ có vết tích chiến đấu.

- Đại soái, vết tích phân và nước tiểu giống vậy còn có ba chồng, theo trình độ mới mẻ, kích thước và mùi đều chỉ hướng về Ổ Bảo cỡ nhỏ tên là Phi Thiên kia!

Ánh mắt Liễu Phong lóe ra ánh sáng nguy hiểm nhìn về phía Ổ Bảo phương xa.

Sắc mặt của Diệp Chân lập tức trở nên âm trầm.

Có quan hệ với Ổ Bảo, chuyện này không đơn giản.

Nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao hai vệ sĩ binh thần bí biến mất, không phát ra chút báo động và vết tích chiến đấu nào.

- Vậy bản soái lẻn vào Ổ Bảo này điều tra một phen trước.

Diệp Chân vừa dứt lời, Ngưu Nhị nói.

- Đại soái, Định Biên Ổ Bảo này quản chế sâm nghiêm, chỉ sợ đại soái tra không ra cái gì, hay là đổi thủ hạ đi điều tra đi.

- Ngươi?

Diệp Chân có chút hoài nghi, lấy huyễn hóa của Thái Cổ thận khí của hắn, trước đó đều bị đuổi ra ngoài.

- Đại soái yên tâm, đây chính là sở trường của thuộc hạ.

Vừa chắp tay, Ngưu Nhị bước đi về phía Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo ở phương xa, vừa cất bước, thân hình bắt đầu nhanh chóng biến hóa.

Nhìn Ngưu Nhị biến mất, ánh mắt của Diệp Chân dần trở nên âm trầm.

Cho đến bây giờ, Diệp Chân vẫn không hiểu rõ vì sao toà Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo này hạ thủ đối với Bắc Hải Thiên lãng quân của hắn.

Nhưng, lúc này tất cả manh mối lại đều chỉ hướng toà Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo này.

- Quân thứ nhất cách nơi này bao xa?

- Không đến vạn dặm.

Liễu Phong đáp.

- Truyền quân lệnh của ta, để bọn hắn nhanh chóng di chuyển về nơi này.

Bờ môi Diệp Chân cắn thật chặt.

Đã hai vệ đội tuần tra biến mất, có thể có quan hệ với Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo này. Như vậy, cho đến bây giờ Diệp Chân đã nghĩ đến nhiều loại phương pháp có thể làm cho hai vệ đội tuần tra tức không phát ra được báo động, cũng sẽ không phản kháng bị xử lý.

Nói cách khác, cho dù kết quả điều tra của Ngưu Nhị còn chưa có, nhưng Diệp Chân đã có thể xác định, hai vệ đội tuần tra mất tích, tám chín phần mười có quan hệ với Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo này.

Càng làm cho Diệp Chân tức giận là, binh lính dưới quyền hắn, không phải chết trên chiến trường chém giết Ma Tộc mà là bị một con Yêu Thú coi là đồ ăn nuốt mất.

Đây đối với một chiến sĩ thì tuyệt đối là kiểu chết sỉ nhục nhất.

Lửa giận đã bắt đầu nổi lên trong trái tim của Diệp Chân.

Hiệu suất của Ngưu Nhị rất cao, ngắn ngủi nửa canh giờ đã từ cái Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo trở về.

Nhưng lúc trở về, vẻ mặt của Ngưu Nhị khó coi đến doạ người.

Cái này khiến trong lòng Diệp Chân đột ngột trầm xuống, cao thủ thám tử kiêm hình danh giống như Ngưu Nhị, năng lực chịu đựng tâm lý rất mạnh mẽ, hiếm khi sẽ có biểu lộ cảm xúc.

Vào giờ phút này, sắc mặt của Ngưu Nhị đều khó coi như thế, điều này nói rõ trong chuyện này càng thêm phức tạp hơn trong tưởng tượng của Diệp Chân.

- Kết quả như thế nào?

Liễu Phong nóng nảy mở miệng hỏi.

Ngưu Nhị cũng không trả lời Liễu Phong, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Đại soái, ta muốn giết người! Ta muốn ngàn đao vạn phá tên súc sinh kia!

Mí mắt Diệp Chân đột ngột nhảy lên:

- Nói, đến cùng là xảy ra chuyện gì?

- Chuyện này cũng không phải là bí mật! Bắc Hải Thiên lãng quân chúng ta là bị Ổ Bảo bảo chủ lấy danh nghĩa chỉ dạy dân binh bọn họ huấn luyện, mời đến Ổ Bảo.

- Ai ngờ đến, Ổ Bảo bảo chủ này là tên súc sinh! Hắn lại …

Nói đến đây, Ngưu Nhị lần nữa nghiến răng ken két, trực tiếp đưa một ngọc giản tới trong tay Diệp Chân.

- Đại soái, tường tình, ngươi vẫn tự mình xem đi!

- Hả?

Trong lúc nghi hoặc, Diệp Chân tiếp nhận ngọc giản, ngay khi thần niệm vừa chìm vào thì sắc mặt của Diệp Chân trở nên xanh xám, dưới phẫn nộ cực hạn, sát khí như thực chất như tinh khí lang yên, phóng lên tận trời!