← Quay lại trang sách

Chương 2308 Vận Khí Không Tốt Lắm

Còn không đợi Diệp Chân trả lời, Soái Cấp Quân Pháp Quan Bắc Bộ Chiến Khu - Thiệu Hãn đã chỉ vào thi thể cách đó không xa, cười lạnh.

- Diệp Nguyên soái, lạm dụng tư hình tàn sát mấy ngàn quân hữu, đây chính là tội chết mà quân pháp tất tru!

Hầu như chỉ trong chớp mắt, năm trăm thân vệ của Đô Đốc Bắc Bộ Chiến Khu Nghê Phong, còn có năm trăm quân pháp vệ của Soái Cấp Quân Pháp Quan Thiệu Hãn lập tức triển khai trận thế ngay trước mắt Diệp Chân, bày ra dáng vẻ hưng sư vấn tội.

- Quân hữu?

- Có cái loại quân hữu này hả?

Diệp Chân cười ha ha, trong lúc cười cũng không quen ném một ngọc giản cho Đô Đốc Bắc Bộ Chiến Khu Nghê Phong.

- Đây là khẩu cung của bọn họ, Đô Đốc xem sẽ rõ!

Diệp Chân nói.

Nghê Phong quét mắt xem một lượt nội dung trong ngọc giản, sắc mặt không dễ nhìn đem ngọc giản đưa cho Đan Chính Thuần, Đan Chính Thuần cũng không nhìn một chút.

- Diệp Nguyên soái có thủ đoạn của Tuần Tra ti, tạo ra một chút khẩu cung qua mắt là chuyện dễ như trở bàn tay.

- Đô Đốc, đích tôn của Định Biên Ổ Bảo bảo chủ là Đan Duy phản nghịch làm loạn, tàn sát hơn bốn trăm binh sĩ Bắc Hải Thiên Lãng quân, thuộc hạ thỉnh tru diệt cả tộc Định Biên Ổ Bảo thị, lấy làm quân kỷ, chấn hưng quân uy!

Diệp Chân đứng lên quát to.

Sắc mặt Nghê Phong đột ngột trở nên vô cùng u ám.

- Diệp Chân, đừng có nói bậy!

- Mau chóng thả Đan Duy ra, toàn quân rút khỏi Phi Thiên Tiểu Ổ Bảo, đợi bản đốc điều tra!

- Thả Đan Duy, không thể!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, Luyện Hồn Quỷ Kỳ bị luyện chế trước đó đột ngột bay ra, Tiên Thiên Thần Hồn của Đan Duy hét thảm thiết, lập tức dội vang khắp nơi.

Chỉ mới nhìn một chút, khóe miệng Bảo Chủ Định Biên Ổ Bảo - Đan Chính Thuần co giật kịch liệt.

- Duy nhi của ta!

Khí tức Đạo Cảnh hậu kỳ của Đan Chính Thuần như con sóng dữ lập tức ập đến, tròng mắt đỏ ngầu, chặt chẽ quấn lấy Diệp Chân.

Lần này, Diệp Chân không động thủ. Liễu Phong vung lệnh kỳ lên, hai mươi cái Phá Thiên Tru Long Nổ lập tức ngắm chuẩn vị trí của Đan Chính Thuần.

Hai mươi cái Phá Thiên Tru Long Nổ này là nõ tiễn đặc thù được Đại Chu Tổ Thần Điện Tế Ti gia trì luyện chế tầng tầng lớp lớp, nay phát ra khí lạnh buốt người, khiến cho Đan Chính Thuần vô cùng khó chịu.

Mặc dù hai mươi cái nỏ Phá Thiên Tru Long này không giết được Đan Chính Thuần nhưng đủ khả năng làm hắn trọng thương.

Thế nhưng, Đan Chính Thuần lại không hề có ý lùi bước, hắn vẫn nhìn chằm chằm Tiên Thiên Thần Hồn của tôn tử Đan Duy đang không ngừng kêu la thảm thiết, sát ý và lửa giận giống như liệt diễm, càng đốt càng cháy.

Vốn liên thủ đến chèn ép Diệp Chân, Đô Đốc Nghê Phong thấy thế bèn chắn ngang trước mặt Đan Chính Thuần, hướng mặt về phía Diệp Chân, giận dữ quát lớn.

- Bản đốc ở đây, ngươi muốn làm gì? Còn không thu hồi Phá Thiên Tru Long Nổ? Thiện bảo chủ, có việc gì chúng ta từ từ nói.

- Cháu của ta bị giết rồi!

Đan Chính Thuần phun thẳng nước bọt vào mặt Nghê Phong.

Diệp Chân cũng không lùi bước.

- Một kẻ Đạo Cảnh hậu kỳ muốn giết ta, ta đương nhiên phải có chuẩn bị!

Diệp Chân giương một tay lên, trong tay áo hắn lại bay ra năm mươi cái Phá Thiên Tru Long Nổ, binh sĩ hậu phương nhanh chóng dựng chúng lên.

- Các ngươi!

Nghê Phong oán hận đập mạnh chân.

Hôm nay, hắn đến là để nắm lấy nhược điểm của Diệp Chân, mượn cơ hội này để dạy dỗ Diệp Chân.

Ai biết sẽ là tình hình này, khiến hắn biến thành con chuột hai mặt bị khinh bỉ.

Diệp Chân mặc xác hắn hết lần này tối lần khác, Đan Chính Thuần cũng chẳng quan tâm hắn là ai càng khiến hắn thêm bức bối. Nhưng hắn thân là Đô Đốc Bắc Bộ Chiến Khu, không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Một khi hai người này sống mái tại chỗ với nhau, nhất là chuyện có liên quan đến Diệp Chân, đây chính là đại sự kinh thiên có liên quan trực tiếp đến Thiên Thính.

Người khác có việc gì không thì hắn không biết, nhưng kẻ làm Đô Đốc hắn đây thì chắc chắn sẽ có chuyện.

Nhất thời, Nghê Phong cảm thấy hối hận khi đã đến đây, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên giải.

Thế nhưng, cho dù Diệp Chân hay Đan Chính Thuần, người nào cũng không nguyện ý lui nửa bước, làm cho Đô Đốc Bắc Bộ Chiến Khu Nghê Phong vô cùng đau đầu.

- Diệp Chân, không phải chỉ có chút chuyện nhỏ này thôi sao? Ngươi làm sao vậy?

- Nghê Đô Đốc, năm trăm thân vệ phía sau ngươi, ném sang đây cho ta tùy ý giết, bản thân ngươi thì cứ thế mà rời khỏi, nếu ngươi làm được việc này, Diệp mỗ sẽ nghe lời ngươi!

Câu nói này của Diệp Chân khiến cho năm trăm thân vệ phía sau Nghê Phong lạnh người, cũng làm cho Nghê Phong im lặng.

- Thiện bảo chủ, việc này ngươi cũng lui một bước, chúng ta ngồi xuống…

- Giết tôn tử của ta, huyết mạch ruột thịt của lão phu, lão phu tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!

Tròng mắt Đan Chính Thuần đỏ ngầu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Chân ngay tại chỗ, không cho Nghê Phong chút mặt mũi nào.

Nghê Phong bất đắc dĩ đưa mắt nhìn về phía Soái Cấp Quân Pháp Quan Bắc Bộ Chiến Khu - Thiệu Hãn.

Thân là tâm phúc, Thiệu Hãn hiển nhiên hiểu ý của Nghê Phong, cũng đi ra giải vây.

- Diệp Nguyên soái, không nói cái khác, chỉ riêng việc ngươi một mình mang binh đanh vào quân hữu Ổ Bảo, đồng thời sát hại mấy ngàn bách tính và dân binh Ổ Bảo, nhìn mặt nào cũng đã là tử tội!

Thiệu Hãn quát.

- Bổn soái đến để tìm hai vệ sĩ binh đã mất tích của bổn soái, phát hiện hai vệ sĩ binh kia đã bị Đan Duy sát hại…

- Diệp Nguyên soái, chứng cứ, mọi việc đều phải có chứng cứ! Hiện tại, người nên giết đều bị ngươi giết cả rồi, người còn sống là binh sĩ của ngươi, ai có thể chứng minh được lời ngươi nói là thật?

Quân Pháp Quan Thiệu Hãn cắt ngang lời nói của Diệp Chân, đưa ra nghi vấn.

- Mà những người ở đây, ai cũng biết Diệp Nguyên soái xuất thân từ Tuần Tra ti, am hiểu nhất là ngụy tạo chứng cứ!

Nghe vậy, Diệp Chân đột nhiên mất đi hứng thú phản bác, kẻ ngồi lộn chỗ này, có gì có thể phản bác.

Diệp Chân nhìn về phía Quân Pháp Quan Thiệu Hãn, ánh mắt lạnh băng.

Mà Thiệu Hãn không những không biết, còn cứ thế nói toẹt.

- Cho nên, chứng cứ mà Diệp Nguyên soái đưa ra không đáng tin cậy, nhưng việc ngươi tự tiện tàn sát quân hữu là sự thật.

- Ta khuyên ngài, Diệp Nguyên soái, trước tiên nên thả Tiên Thiên Thần Hồn của Đan Duy ra, sau đó cùng nhau ngồi xuống, chúng ta từ từ thảo luận…

Đột nhiên, Quân Pháp Quan Thiệu Hãn không nói tiếp nữa, ánh mắt lạnh lẽo đầy ác ý của Diệp Chân nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn đứng ngồi không yên.

- Tiếp tục, sao không nói nữa?

Thanh âm không chút nào tình cảm của Diệp Chân vang lên.

- Quân Pháp Quan thì bản soái gặp nhiều rồi. Có một vị, là ai nhỉ?

- À, đúng rồi, Soái Cấp Quân Pháp Quan Đông Bộ Chiến khu Hô Diên Khổ Hô Diên đại nhân, hắn cũng chiếu cố Diệp mỗ lắm, cũng hay khuyên bảo Diệp mỗ như Thiệu đại nhân vậy.

- Chỉ có điều, vận khí của vị Hô Diên đại nhân này không tốt lắm.

- Ví dụ như, vừa mười bước ra khỏi cửa đã bị Ma Tộc Đạo Cảnh đột nhập giết chết, thần hồn câu diệt, anh niên tảo thệ, thật sự… đáng tiếc!

Nghe thì tưởng Diệp Chân nói những lời này là cảm thán.

Nhưng vào tai Quân Pháp Quan Thiệu Hãn thì rõ ràng là uy hiếp.

Diệp Chân uy hiếp kẻ ngồi lộn chỗ như hắn, mười phân vẹn mười!

Cái chết của Hô Diên Khổ, trong hệ thống quân pháp của bọn họ, đã tạo ra chấn động rất lớn. Bọn họ nhất trí kết luận, cái tên Ma Tộc Đạo Cảnh này hết chín phần mười là có quan hệ với Diệp Chân.

Lúc này, nghe Diệp Chân uy hiếp, Thiệu Hãn cảm thấy cả người không rét mà run, giống như bị Ma Tộc Đạo Cảnh nhắm tới.

Nhất thời, Quân Pháp Quan Thiệu Hãn sợ hãi.

Hắn lui về chỗ, cũng mặc kệ luôn. Việc này hắn không quản, cũng không dám quản.

Làm cho Định Biên bảo chủ Đan Chính Thuần cũng khá ngoài ý muốn!

Đến cả Quân Pháp Quan cũng sợ tên này?

Đô Đốc Nghê Phong trợn tròn mắt!

Việc này, chẳng lẽ cứ giằng co mãi thế!

Cứ tiếp tục thế này cũng không phải chuyện gì tốt!

Đang khi Đô Đốc Thiệu Phong bó tay hết cách, ngay phía chân trời đột nhiên phát ra hàng ngàn quầng sáng.

Hơn ngàn quầng sáng này tựa như mưa sao băng, ùn ùn như nhanh chóng nhằm hướng hai người Thiệu Hãn và Diệp Chân mà đến!