← Quay lại trang sách

Chương 2313 Nghe Hay Không Thì Do Bọn Hắn

Nhưng, Liễu Phong nói chiến dịch ngàn năm rất có thể sẽ bộc phát trong tương lai hai mươi tám năm nữa, thực tế đã làm cho trái tim của Diệp Chân run sợ.

Tương lai hai mươi tám năm, mà thời gian Bắc Hải Thiên lãng quân hiệp phòng còn có mười năm.

Cái tỷ lệ này, quá lớn.

Lớn đến Diệp Chân căn bản không dám xem thường.

Màn đêm buông xuống, Diệp Chân mở ra một truyền tin na di trận cỡ nhỏ đã lâu chưa từng dùng.

- Kê Hoa huynh đệ, cảm giác lông tóc không thương còn sống trở về, rất tốt phải không?

Địa giới Ma Tộc, trong một quân doanh to lớn, đứng sừng sững vô số quân trướng, trong một tòa quân trướng chiếm diện tích ngàn mét ở vị trí trung tâm, nhìn qua vô cùng xa hoa, Kê Hoa đang khoanh chân tu luyện thì bị một phong ngọc giản vừa lấy được làm cho bừng tỉnh.

Chỉ nhìn thoáng qua nội dung trong ngọc giản, trên trán Kê Hoa đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng hướng về phía ảnh nô chủ quản truyền tin bên cạnh na di trận của hắn hỏi.

- Đây là na di trận số mấy truyền đến?

- Bẩm chủ nhân, na di trận số hai mươi ba, đánh dấu trình độ khẩn cấp là cấp một.

- Số hai mươi ba?

Thoáng suy nghĩ một chút, Kê Hoa giống như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên rùng mình mộ cái. Liên tục không ngừng chạy đến bên cạnh truyền tin na di trận cỡ nhỏ được đánh dấu số hai mươi ba, dùng tốc độ nhanh nhất trả về một phần ngọc giản truyền tin.

- Ngươi... Diệp gia huynh đệ, ngươi... Gần đây được chứ?

Kê Hoa khô cằn trả lời một câu.

- Không tốt, gần đây ta vô cùng không tốt, luôn cảm giác có một cây đao treo trên đỉnh đầu ta, làm cho ta rất không thoải mái! Cho nên, ta muốn thúc giục người thiếu ta nợ, nên chấm dứt chuyện này sớm một chút, miễn cho có cái gì tiếc nuối.

- Ngươi nói đùa, ngươi lợi hại như vậy, ai có thể làm ngươi bị thương.

Kê Hoa có chút khẩn trương, càng có chút bất đắc dĩ.

Lần trước, khi tranh đoạt truyền thừa Thượng Cổ Ma Thần ở Ma Hồn Giới, biểu hiện của Diệp Chân đã dọa hắn sắp hỏng.

Hắn cũng càng hiểu, lần trước, sở dĩ hắn có thể còn sống trở về không chỉ là hắn thật sớm nhận ra Diệp Chân, biết rõ không xông lên phía trước.

Càng quan trọng là, nhận ra hắn Diệp Chân cũng thả hắn một ngựa, đồng thời không tìm hắn gây phiền phức.

Dưới loại ăn ý này, hắn mới có thể lông tóc không thương, còn sống trở về.

- Bây giờ, ta mang đại quân đóng giữ ở Nhân Ma Chiến Trường, luôn cảm giác có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra, luôn có chút bất an, cho nên muốn tìm Kê Hoa huynh đệ chỉ điểm ta vài câu, miễn cho ta luôn phải lo sợ bất an.

Diệp Chân nói.

Vừa nhìn thấy phần ngọc giản này, Kê Hoa đã đột ngột thấm ra một thân mồ hôi.

Hắn đã hiểu rõ ý tứ của Diệp Chân.

Diệp Chân ở Nhân Ma Chiến Trường không kỳ lạ, làm cho Kê Hoa khiếp sợ chính là trực giác, hoặc là phán đoán của Diệp Chân này.

Bởi vì Ma Tộc bọn hắn thật đang nổi lên hành động lớn!

Cái này còn đang trong quá trình chuẩn bị, vậy mà gia hỏa Diệp Chân này đã cảnh giác, Kê Hoa có thể không khiếp sợ sao?

Càng chết là, Kê Hoa bất đắc dĩ.

Từ hơn mười năm trước tao ngộ Diệp Chân ở Ma Hồn Giới, bị Diệp Chân bắt làm tù binh bất đắc dĩ viết xuống kia phần ngọc giản thư hàng thêm chuộc thân kia thì hắn đã bị Diệp Chân ăn gắt gao.

Dù Diệp Chân mang theo Trường Nhạc công chúa lưu lạc đến địa bàn của Ma Tộc, lúc gặp mặt hắn, nguyên bản hắn muốn lấy thư hàng về, mới đầu Diệp Chân mở ra bảng giá hắn cũng có thể xuất ra nổi.

Nhưng không ngờ, những năm này, số lượng Ma Linh Quả hắn có thể được chia càng ngày càng ít, gấp đôi mấy hàng, trong thời gian ngắn không thể thu thập đủ.

Hơn nữa, Kê Hoa càng thêm hiểu rõ, cho dù hắn góp đủ Ma Linh Quả cho Diệp Chân thì Diệp Chân cũng sẽ không đưa phần thư hàng còn lại cho hắn.

Cho nên, ở trước mặt Diệp Chân, Kê Hoa rất bất đắc dĩ.

Nhưng chuyện này ở Ma Tộc lại rất bình thường.

Đại gia hỏa một so một càng không muốn mặt, một so một thì càng vô sỉ, đây mới là bình thường.

Nhất là, yêu cầu này của Diệp Chân, hắn vừa lúc biết.

- Chuyện này, ta cũng không rõ ràng.

- Nhưng vào hai tháng trước, bao gồm mấy huynh đệ của ta đã bị phụ thân ta điều vào quân đoàn tinh nhuệ dưới trướng hắn đảm nhiệm chức Vạn Phu Trưởng.

- Phụ thân ta còn nói, lần này có thể mò được bao nhiêu quân công phải bản lãnh của chúng ta.

- Mà lần này, phụ thân ta là thống soái đại quân, ta đã gặp hoặc biết đến Vạn Phu Trưởng đã cao hơn hai trăm người.

- Ta biết chỉ những thứ này.

Lúc nhìn thấy Kê Hoa gửi tới phần thứ nhất ngọc giản, Diệp Chân còn muốn nổi giận.

Đợi nhìn thấy phần ngọc giản thứ hai, lông tơ cả người Diệp Chân đều nổ tung.

Phụ thân của Kê Hoa là ai?

Một trong ba mươi sáu vị hành quân Đại tổng quản của Ma Tộc, địa vị cao hơn Quân Đoàn Trưởng các đại chủ chiến quân đoàn của Đại Chu, đến vô hạn gần Quân Đoàn Trưởng Cấm Quân Đại Chu.

Trên cơ bản, một khi người cấp bậc Quân Đoàn Trưởng xuất động thì cũng đại biểu cho sẽ có hành động lớn.

Hơn nữa, phụ thân của Kê Hoa nói muốn để bọn người Kê Hoa vớt quân công?

Đối với Ma Tộc thì quân công là cái gì?

Chính là đầu của quân đội Đại Chu.

Đại lượng quân công, nói cách khác, chính là quân đội một trong ba mươi sáu hành quân Đại tổng quản - phụ thân của Kê Hoa sẽ tiến công về phía Đại Chu.

Mà bây giờ, Ma Tộc muốn tây tiến thì chỉ có Nhân Ma Chiến Trường.

Hơn nữa, theo Kê Hoa nói, hắn tại đã tiếp xúc với Vạn Phu Trưởng trong quân đoàn của phụ thân hắn đã hơn hai trăm người.

Nói cách khác, số lượng đại quân dưới trướng phụ thân hắn, ít nhất cao hơn hai trăm vạn.

Mà dưới tình huống bình thường, hành quân Đại tổng quản Ma Tộc không động thì thôi, khẽ động, ít nhất là gấp hai lần trở lên.

Cứ thế mà suy ra, lại thêm quân đội cố hữu ở chiến khu của Ma Tộc. Như vậy, lần này số lượng quân đội Ma Tộc động viên đã nhẹ nhõm phá ngàn vạn.

Diệp Chân không nói gì, chỉ giao mấy phần ngọc giản cho Liễu Phong.

Đối với con đường tình báo của Diệp Chân, Liễu Phong một chút cũng không ngoài ý muốn, làm thân tín của Diệp Chân, Liễu Phong biết Diệp Chân luôn có một chút con đường tình báo cổ quái kỳ lạ.

Chỉ là nội dung này đã làm cho Liễu Phong vô cùng kinh ngạc.

Thật lâu, Liễu Phong trọn vẹn cẩn thận nhai đọc nội dung phần tình báo này ba lần trở lên mới chậm rãi nói.

- Đại nhân, chiến dịch ngàn năm, sắp đến!

- Đúng, sắp đến!

Diệp Chân chậm rãi đứng dậy, xốc lên quân trướng, ngắm nhìn dãy núi xanh um tươi tốt phương xa.

- Muốn tới, thế nhưng, chúng ta có thể làm cái gì đây?

- Đại soái, chúng ta nên ngay lập tức báo cáo phần tình báo này cho Đại đô đốc phủ, để Đại đô đốc chuẩn bị sớm, động viên toàn quân...

Mới nói được phân nửa, Liễu Phong đột nhiên dừng lại, khóe miệng dần xuất hiện một tia đắng chát.

Phần tình báo này, nếu thân tín của Đại đô đốc Cơ Nguyên lấy được thì có lẽ còn có khả năng làm cho Đại đô đốc Cơ Nguyên tin tưởng, về phần bọn người Diệp Chân?

Đừng nói là loại nơi phát ra tình báo đặc thù, không thể lộ ra ánh sáng, cho dù có chứng cứ rõ ràng thì đối với tình báo bọn hắn cung cấp, chỉ sợ Đại đô đốc phủ cũng sẽ cẩn thận châm chước cân nhắc.

- Đại soái, mỗi một lần chiến dịch ngàn năm đều sẽ dính đến tính mệnh của vô số binh sĩ Đại Chu, chúng ta không thể ngồi nhìn như vậy...

- Vậy ngươi nói ta phải làm sao đây?

Diệp Chân hỏi lại lần nữa làm cho Liễu Phong á khẩu không trả lời được.

Yên lặng một hồi lâu, Diệp Chân mới chậm rãi mở miệng nói.

- Việc đã đến nước này, chúng ta có thể làm cũng chỉ có thể làm hết mình, nghe thiên mệnh!

- Làm hết mình, nghe thiên mệnh?

Liễu Phong nghi hoặc một chút.

- Đại soái, thuộc hạ có chút không rõ?

- Không phải có Hầu ca bọn hắn bắt giữ có sẵn bốn con tin sao? Lấy phần tình báo này dùng miệng của bọn hắn nói, cứ nói là bọn hắn nhận tội.

Diệp Chân nói.

- Thế nhưng Đại đô đốc phủ bên kia chắc chắn sẽ phải thẩm vấn một lần nữa...

- Vậy thì để những này người này toàn bộ hồn phi phách tán là tốt rồi, nói lúc khai cung bị bí pháp phản phệ hồn phi phách tán. Cho dù đây là lấy cớ, đưa phần tình báo này lên, đồng thời chép đưa cho Đô Đốc chiến khu phương bắc Nghê Phong.

- Về phần bọn hắn tin hay không thì phải xem vận khí.

- Chuyện ta có thể làm chỉ có thể như vậy...