← Quay lại trang sách

Chương 2315 Phong Hỏa Lang Yên

Về phần sau đó sẽ có bao nhiêu người tin tưởng, vậy chỉ có trời mới biết!

- Hẳn là sẽ có người thông minh hoặc là nhát gan?

- Mà làm được trình độ này, bản soái cũng có thể không thẹn với lương tâm!

- Đúng vậy đại soái, thuộc hạ trở về sẽ làm!

- Còn có, sau khi trở về, cảnh giới của Huyết Hà pháo đài chúng ta, toàn bộ tăng lên tới trình độ cấp một.

- Truyền lệnh cho huynh đệ đều chiếm điểm và các phong hoả đài phải đề cao cảnh giác, một khi xuất hiện dấu hiệu Ma Tộc tiến công, nếu số lượng cao hơn phe mình thì lập tức dùng tốc độ cao nhất rút lui về phía cứ điểm hoặc thành lũy gần đó, bảo tồn thực lực.

- Mặt khác, sau khi trở về, liên hệ quận thủ Kiều Hoành, ta muốn hắn trong gần hai tháng, cho dù là cao hơn giá thị trường, cho dù hắn dùng phương thức gì trả tiền thì cũng phải mua sắm các loại nỏ mũi tên ít nhất mười ức cho bản soái, các loại quân tư khác thì càng nhiều càng tốt!

- Hơn nữa, thời gian vận chuyển tới cũng càng nhanh càng tốt!

Diệp Chân nói.

- Vâng, thuộc hạ trở về sẽ làm ngay!

Liễu Phong nói.

- Nói cho hắn, đây là quân lệnh! Trong hai tháng không làm được, bản soái sẽ lấy đầu của hắn!

Trong đôi mắt của Diệp Chân tràn đầy nghiêm nghị.

Vẻ mặt của Liễu Phong cũng ở trong nháy mắt này biến thành vô cùng nghiêm nghị.

Toàn diện chuẩn bị chiến đấu, bắt đầu!

Trong nháy mắt, thu đi đông lại.

Cỏ xanh cao cỡ nửa người trở lên, trước khi khô héo đã bị đồn điền đại quân thu hoạch, biến thành cỏ khô để dành.

Cũng không biết là chinh chiến lâu dài, tiên huyết đổ vào hay sao mà thảm thực vật của Nhân Ma Chiến Trường phá lệ tươi tốt.

Nhưng Nhân Ma Chiến Trường bốn mùa tươi sáng, vừa đến mùa đông, gió lạnh tiêu dao, đừng nói là hoạt động bình thường, ngay cả phạm vi của đội tuần tra cũng nhỏ một chút.

Dù là có linh lực hộ thể, nhanh chóng phi hành trên không trung, nhiệt độ thấp đó vẫn như cũ có thể cóng đến toàn thân phát run.

Nhất là tuyết lớn sắp đến, lạnh gió thổi qua, nước đóng thành băng.

Trên cơ bản, vừa đến mùa đông, cho dù Ma Tộc hay là Nhân Tộc đều sẽ lười nhác một chút, khiêm tốn một chút.

Thảm thực vật của Nhân Ma Chiến Trường tươi tốt, vừa đến mùa đông, mênh mông vô bờ, muốn tập kích gì đó cũng có phần khó khăn.

Thời gian trôi qua từng ngày, Đại Chu, lịch Kiến Vũ, ngày mười hai tháng một năm bảy trăm bốn mươi sáu, một trận tuyết lông ngỗng bao trùm hơn phân nửa Nhân Ma Chiến Trường.

Nhất là chỗ phía trước bắc bộ chiến khu, bộ phận trung bộ chiến khu, thậm chí tạo thành tuyết tai, tuyết lớn ngập núi.

Nhưng chuyện này đối với hai bên Nhân Ma Chiến Trường thì không cảm thấy quá kinh ngạc. Tháng một hàng năm đều sẽ xuất hiện thời tiết rét căm như vậy, diễn ra liên tục mười ngày nửa tháng.

Chỉ có điều, năm nay bông tuyết rơi lâu hơn năm ngoái một chút mà thôi.

Khi cả thiên địa bao phủ trong làn áo bạc, từng mảng lớn bông tuyết từ trên bầu trời bay xuống, càng làm cho giữa thiên địa nhiều hơn một phần cảm giác mông lung.

Nam bộ chiến khu, trong một tòa phong hoả đài, các binh sĩ ngồi vây quanh trước lò lửa xua tan hàn ý trên người.

Loại thời tiết vào đông ngày rét kéo dài này cũng không có binh sĩ nào ngốc đến nỗi tiếp tục thôi động linh lực để làm ấm, linh lực chính là thứ dùng để bảo mệnh vào thời khắc mấu chốt.

Cho nên, sưởi ấm vẫn dùng hỏa lô truyền thống là thoải mái nhất, cũng nhất làm cho người ta an lòng.

- Đội trưởng, cách thay quân lần tiếp theo còn bao lâu nữa?

Một tên binh lính co cái đầu lại, nói thầm.

- Xung quanh phong hoả đài này đều hở, ta cảm giác đi tè cũng sẽ làm cho nhị đệ nhà ta đông cứng mất!

- Thôi đi, đồ chơi kia trong đũng quần của ngươi còn mảnh hơn cây tăm, cho dù không đông cứng thì cũng chưa chắc có tác dụng.

Một tên binh sĩ khác trêu chọc, tất cả binh sĩ trong phong hoả đài cười vang, tiếng cười chiếu lấy ánh lửa, chiếu phải khuôn mặt của bọn hắn, hết sức trẻ tuổi.

- Một đám sợ hàng, muốn nữ nhân rồi sao?

Đội trưởng chỉ một đám binh sĩ cười mắng lên.

- Nhanh thôi, chỉ cần nửa tháng nữa, chờ tuyết tai đáng chết này qua đi là chúng ta sẽ được trở lại trụ sở thay phiên nghỉ ngơi. Đến lúc đó, chỉ cần chịu tốn Linh Thạch, nương môn trong Thủy Linh Ổ Bảo, có rất nhiều!

Nói xong, đội trưởng nghiêm mặt, chỉ một đội binh sĩ khác nói.

- Thời gian tuần tra đã đến, đến lượt các ngươi ra ngoài.

Sắc mặt của binh sĩ bị ngón tay chỉ vào, đau khổ nói.

- Đội trưởng, thời gian này, trừ phi Ma Tộc bị đổ nước vào não mới có thể đến đánh lén....

Vừa không tình nguyện phàn nàn, cái tên lính này vừa dưới ánh mắt của đội trưởng đứng dậy.

- Đi, các huynh đệ, đi tuần tra....

Vừa nói được phân nửa, bước chân của tên lính này đột nhiên dừng lại, con mắt bỗng nhiên trừng lớn, đao quang sáng như tuyết mang theo hàn phong đột phá, ít nhất mười cái đầu đã phóng lên tận trời.

Tinh huyết trong cổ trọn vẹn bắn lên cao ba thước, huyết vụ lập tức tràn ngập ra.

Đội trưởng đang khoan thai tự đắc, ngay khi nhìn thấy đao mang léo lên đã lập tức giống như con thỏ con bị giật mình, nhanh chóng chụp về phía Ngọc Phù treo bên hông.

Đó là một cảnh báo phù tấn.

Chỉ cần đập nát, phạm vi ngàn dặm không chỉ có thể nhìn thấy phù quang báo động, mà phù quang báo động này còn sẽ bay về phía một cứ điểm gần đây, sau đó tầng tầng báo cáo cảnh báo.

Nhưng lần này, động tác trải qua huấn luyện thuần thục trăm ngàn lần lại không thành công.

Loan đao sáng như tuyết từ trong hư không hướng dưới lên trên vung lên, một cánh tay, thêm cái đầu của hắn đồng thời bay lên.

Ngay khi tay gãy rơi xuống đất, ngón tay còn vô ý thức ấn về phía mặt đất.

- Ảnh Ma, Huyền Cung Ảnh...

Tiên Thiên Thần Hồn của đội trưởng vừa thoát ra, chỉ thì thầm một tiếng đã bị Ảnh Ma kia hít sâu một hơi, trực tiếp nuốt xuống.

- Mỹ vị!

- Thần hồn của Nhân Tộc quả nhiên là món ngon nhất...

Than thở xong, con mắt của Ảnh Ma đầu lĩnh kia giống như sáng lên vài phần.

Gần như là đồng thời, ít nhất mười bóng người từ trong bông tuyết xuất hiện, trên loan đao của mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít dính vết máu, còn có vẻ mặt thỏa mãn.

- Đều dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ?

m thanh lạnh lẽo của Ảnh Ma đầu lĩnh âm vang lên.

- Một trăm người, không bỏ sót một ai!

- Đi, đến phong hoả đài kế tiếp!

Ảnh Ma đầu lĩnh vung tay lên, một đám Ảnh Ma vừa hoàn thành một trận tập kích hoàn mỹ lập tức đã biến mất trong bóng tối.

Sau nửa canh giờ, một đột Ma Tộc bộc binh hỗn tạp xông vào phong hoả đài này tại chỗ ôm thi thể của những binh lính kia gặm ăn liên tục.

Trong lúc ăn, không ít khí tức của Ma Tộc bộc binh bắt đầu nhanh chóng tăng lên.

Một màn giống vậy cũng không ngừng xảy ra ở các nơi phong hoả đài trên nam bộ chiến khu. Sau khi trên trăm phong hoả đài bị trừ bỏ, một đội trưởng phong hoả đài mới trước khi chết phát ra cảnh báo.

Phù quang báo động thê lương lập tức vang vọng toàn bộ nam bộ chiến khu.

Mà chỉ nửa canh giờ trước, bắc bộ chiến khu cũng xảy ra chuyện giống vậy.

Khu vực phòng thủ Huyết Hà pháo đài của Diệp Chân trình hình chữ V theo hẻm núi, muốn tiến công Huyết Hà pháo đài, lại hoặc là tiến công mấy thành lũy thì cần phải vượt qua được mười phong hoả đài bố trí ở đỉnh núi của hẻm núi hình chữ V bất quy tắc này, chính là dự cảnh điểm quan trọng nhất.

Trời đông giá rét, trú quân phong hoả đài nơi này cũng tương tự núp ở trong phong hoả đài.

Dù là có Diệp Chân nghiêm lệnh, những bọn hắn cũng chỉ có thể nghiêm ngặt dựa theo mệnh lệnh và điều lệ tuần tra, nên rụt cổ thì rụt cổ, từng người co đầu rụt cổ.

Nhưng mười phong hoả đài này lại không giống với những phong hoả đài ở nơi khác.

Gần mười toà phong hoả đài này lại sinh trưởng lẻ tẻ vài cọng Tuyết Tùng cực kỳ cao lớn.

Tuyết Tùng cao lớn, mang theo một vòng màu xanh sẫm, giống như vệ sĩ màu xanh sẫm đứng sừng sững ở giữa thiên địa, làm cho người ta nhìn thấy có một loại không hiểu an lòng.

Trong không khí, có một gợn sóng nhẹ nhàng giống như gợn nước lay động qua bên cạnh một gốc Tuyết Tùng ở phía trước nhất.

Cũng không biết là tại gió thổi qua, hay là có kia không hiểu gợn nước vậy gợn sóng ba động, chấn động đến Tuyết Tùng làm cho tuyết đọng thật dày trên Tuyết Tùng trượt xuống không ít.

Từng đạo gợn sóng bóng tối đi ngang qua cũng không có bất kỳ ai để ý.