Chương 2324 Biến không thể thành có thể
Mười vạn, ít nhất phải tập trung mười vạn đại quân trở lên mới có thể gấp rút tiếp viện Huyết Hà pháo đài! Nhanh, tra một chút, xem trong số viện quân phái đi ra, có mấy bộ đội còn có thể rút giảm.
- Việc này.... Đô Đốc, chỉ cần là đơn vị quân sự phái ra viện quân, vậy cũng nhất định....
- Bây giờ tình huống khẩn cấp, cũng không phải lúc bận tâm thương vong! Chỉ cần không có khả năng phá thành, vậy thì không cần gấp viện binh, có thể điều viện quân!
- Nếu không, một khi Huyết Hà pháo đài bị công phá, không nói Ma Hoàng đại quân Thất Thái Tử có thể tiến thẳng một mạch, phòng tuyến toàn bộ bắc bộ chiến khu của chúng ta sợ là đều phải sụp đổ!
- Đến lúc đó, Diệp Chân sẽ chắc chắn bị tộc tru, nhưng chỉ sợ Đô Đốc phủ chúng ta cũng...
Còn lại, Đô Đốc Nghê Phong không nói, chỉ nhìn chằm chằm kia tham mưu một chút, tham mưu kia có thể bị tình hình bị hù rùng mình một, liên tục không ngừng liên hệ.
- Đô Đốc, nếu như Bắc bộ chiến khu phủ đô đốc chúng ta giảm bớt trú quân đến ba vạn người, phái ra một nửa trú quân cuối cùng này chi viện cho Huyết Hà pháo đài, lại thêm các bộ viện quân điều tập trung.
- Ít nhất cũng cần bốn ngày, viện quân mới có thể đến Huyết Hà pháo đài.
- Nếu không đụng đến trú quân bắc bộ chiến khu phủ đô đốc, như vậy điều mười vạn viện quân đến Huyết Hà pháo đài, ít nhất cần thời gian sáu ngày!
Tham mưu nói.
- Thời gian sáu ngày, rau cúc vàng cũng đã nguội!
- Huyết Hà pháo đài tuyệt đối không thể phá, trú quân Đô Đốc phủ chúng ta có thể giảm bớt một nửa!
Nói xong, vẻ mặt của Đô Đốc Nghê Phong trở nên nghiêm nghị vô cùng.
- Lập tức hạ đạt quân lệnh cho Huyết Hà pháo đài!
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
...
Trong soái phủ của Huyết Hà pháo đài, Diệp Chân và Liễu Phong trơ mắt nhìn truyền tin na di trận cỡ nhỏ liên hệ với phủ đô đốc bắc bộ chiến khu, khi thấy ánh sáng lấp lóe, Liễu Phong ngay lập tức nhào tới.
Đè nén không được vội vàng, Liễu Phong ngay lập tức trực tiếp nhìn quân lệnh, làm Bắc Hải Thiên lãng quân phó soái kiêm tham mưu, hắn có tư cách này.
Ngay khi xem hết phủ đô đốc trả lời, vẻ mặt của Liễu Phong trong chớp mắt lạnh xuống, thậm chí trở nên có chút tức giận.
- Đại soái, đang muốn gọi Bắc Hải Thiên lãng quân chúng ta liều sạch, tại sao phủ đô đốc có thể như vậy...
Nói đến đây, Liễu Phong đã tức giận nói không ra lời.
Diệp Chân chậm rãi tiếp nhận quân lệnh ngọc giản, ngay khi thần niệm chìm vào, khóe mắt chính là nhảy một cái.
- Tứ phía báo nguy, bản đốc nơi này gần như không thể phái chi binh, mệnh ngươi bộ nhất thiết phải thủ vững Huyết Hà pháo đài bốn ngày, sau bốn ngày, bản đốc sẽ dẫn mười vạn viện quân đến!
Ngọc giản quân lệnh trong tay Diệp Chân chậm rãi biến thành bột phấn.
Đến cùng Phủ đô đốc có phái binh hay không, Diệp Chân giờ phút này đã không muốn suy nghĩ, quân lệnh như núi đổ, việc này đã không thể sửa đổi. Bây giờ, trong đầu Diệp Chân chỉ biết một chuyện.
Tương lai bốn ngày thậm chí là trong năm ngày, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân suất lĩnh trăm vạn đại quân, chỉ có thể dựa vào Bắc Hải Thiên lãng quân bọn hắn ngạnh kháng!
Trên cơ bản, loại chọi cứng này cũng đại biểu cho liều mạng.
Bốn năm ngày sau, có trời mới biết Bắc Hải Thiên lãng quân còn có thể sống sót bao nhiêu!
Mà cái này mới là tình huống Diệp Chân không nguyện ý nhìn thấy nhất!
Chiến dịch ngàn năm vừa bắt đầu, binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân bọn hắn đã phải hao tổn năm thành thậm chí sáu bảy thành trở lên, chờ chiến dịch ngàn năm kết thúc, Bắc Hải Thiên lãng quân Phiên Hào sợ là đều tiêu!
- Ngưu Nhị, rảnh rỗi hỏi thăm tình huống quân lực phủ đô đốc một chút, xem có phải thật không thể phái binh hay không!
Lúc này, trong đôi mắt của Diệp Chân đã không có bất kỳ tâm tình gì.
Người quen tính Diệp Chân đều rõ ràng, Diệp Chân dưới loại tâm tình này mới là đáng sợ nhất.
- Vâng, đại nhân, thuộc hạ sẽ người cẩn thận điều tra!
Thân ảnh Ngưu Nhị từ trong nơi hẻo lánh của soái phủ xuất hiện.
Mặc dù nói quân lệnh như núi đổ, viện quân của phủ đô đốc nhanh nhất cũng phải bốn ngày sau mới có thể đến, Diệp Chân đã không cách nào thay đổi.
Nhưng chuyện này không trở ngại Diệp Chân điều tra chân tướng.
Nếu Đô Đốc là thật không có binh để phái thì thôi, nếu có binh không phái, một trận chiến này giữa mỗi một binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân chiến tử đều có một phần của phủ đô đốc bắc bộ chiến khu.
Hoặc đợi đại chiến kết thúc, hoặc là đợi đến cơ hội thích hợp, Diệp Chân sẽ truy tìm món nợ máu này!
- Cầm địa đồ đến đây, ta cần tình báo mới nhất về vị trí của đại quân Ma Tộc các bộ, còn cần tình báo kỹ càng quân lực của bọn hắn.
Ngưu Nhị và Liễu Phong lên tiếng, lần nữa hạ đạt tất cả mệnh lệnh, bản thân Ngưu Nhị thì càng tự mình đi điều tra các loại tình báo của đại quân Ma Tộc tiên phong.
Lúc này, bọn hắn đều rất rõ ràng, tương lai trong bốn ngày, bọn hắn chỉ có thể dựa vào mình.
Dựa vào mình giữ vững Huyết Hà pháo đài, dựa vào mình để càng nhiều huynh đệ Bắc Hải Thiên lãng quân sống sót.
Mặc dù chuyện này sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng không đến một khắc cuối cùng, Diệp Chân tuyệt không buông tha!
Từng tin tình báo, từng tin tức như tuyết rơi tập hợp đến trước mặt Diệp Chân, tiểu kỳ đại biểu cho quân lực hai bên bố trí, pháo đài trên từng đỉnh núi giống như ảo thuật thật nhanh biến ảo.
Diệp Chân đang dùng tất cả khả năng của mình, thôi diễn chiến cuộc, thôi diễn đủ loại tình hình có thể xảy ra.
Làm một nguyên soái có kinh nghiệm thống quân vô cùng phong phú, Diệp Chân có thực lực hoàn thành loại thôi diễn này.
Thế nhưng, thời gian lưu cho Diệp Chân quá ngắn.
Vào giờ phút này, mỗi một phút, mỗi một giây đều vô cùng trân quý.
Nếu tiêu tốn quá nhiều thời gian vào phương diện này, như vậy cho dù Diệp Chân hoàn thành thôi diễn thì cũng không có thời gian và cơ hội để hoàn thành các loại bố trí quân sự.
Sau nửa canh giờ, Diệp Chân chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên một tia mỏi mệt.
Trong vòng nửa canh giờ, Diệp Chân đã thôi diễn hơn mười lăm loại khả năng tình hình, nhưng mỗi một loại chiến cuộc đều vô cùng kém.
Một lần tốt nhất, binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân sau bốn ngày, binh sĩ còn sót lại sẽ không hơn năm thành.
Mà cái này còn phải cần một chút xíu vận may!
Mà bốn ngày sau, nếu viện quân của phủ đô đốc không tới đúng hạn thì sao?
Hậu quả đó, Diệp Chân không dám tưởng tượng.
- Đại soái, tình báo mới nhất, đại quân Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân chuẩn xác binh lực hẳn là tại năm mươi lăm vạn đến sáu mươi lăm vạn, trước mắt tốc độ hai mươi lăm ngàn dặm mỗi canh giờ.
- Nhiều nhất sau sáu canh giờ nữa sẽ tụ hợp với đại quân Ma Tộc tiên phong, nhiều nhất tám canh giờ nữa sẽ binh lâm thành hạ!
- Hơn nữa, trong đại quân Ma Tộc giữa phát hiện Dực Ma quân đoàn, nếu Dực Ma quân đoàn độc lập hành động, nhiều nhất bốn canh giờ là sẽ binh lâm thành hạ!
Liễu Phong bưng lấy một phong tin khẩn hồi báo.
- Đại soái, tội nô, còn có dân phu chúng ta phái đi hai thành lũy vẫn còn trên đường, muốn phái binh hộ tống hay không?
Liễu Phong đưa ra một đề nghị, đây là bản chức tham mưu của hắn.
- Không cần! Dực Ma quân đoàn tuyệt đối không dám rời khỏi đại bộ đội đơn độc hành động.
- Đại soái, chúng ta không thể tự tin như vậy, Ma Tộc Dực Ma quân đoàn, luôn luôn đều có đơn độc tập kích...
- Yên tâm, điểm này, bản soái có nắm chắc!
Diệp Chân một mặt lạnh lùng.
Diệp Chân tin tưởng, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đã lựa chọn tự mình mang binh tiến công Huyết Hà pháo đài, như vậy thì nhất định là biết Diệp Chân đang ở trong Huyết Hà pháo đài nên mới đột nhiên đưa ra quyết định như vậy.
Mà nếu Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân biết Diệp Chân ở Huyết Hà pháo đài, như vậy sẽ tuyệt đối không dám làm cho Dực Ma quân đoàn đơn độc hành động!
- Tốt!
Liễu Phong không biết Diệp Chân từ thư ở đâu, nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể phục tùng.
- Đại soái, vậy có phải bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị thủ thành hay không?
- Mặc dù tám canh giờ không nhiều, nhưng chuẩn bị thủ thành, làm nhiều một chút thì sẽ tốt một chút!
Liễu Phong lần nữa đề nghị.
- Thủ thành?
Đột nhiên, Diệp Chân giao ấn soái của hắn lại cho Liễu Phong.
- Từ giờ trở đi, tất cả phòng ngự quân vụ của Huyết Hà pháo đài, còn có gặp thời chỉ huy đều sẽ do ngươi tiếp quản!
Cảm nhận được ấn soái nặng trĩu trong tay, Liễu Phong trực tiếp mộng.
- Đại soái, nơi này giao cho ta, ngươi định đi đâu?
- Ta?
Khóe miệng Diệp Chân hơi nhếch lên.
- Ta muốn đi làm chuyện không thể thành có thể!