← Quay lại trang sách

Chương 2329 Vẫn là chiêu này

Đại nhân, tình hình hơi kỳ lạ.

- Kỳ lạ chỗ nào?

- Bốn phương tám hướng nhìn qua đều là sương mù dày đặc cuồn cuộn, không thể điều tra cụ thể rõ ràng, cho dù thần niệm thì cũng như vậy, nhưng lực lượng ba động trong đó lại vô cùng ít ỏi. Dưới tình huống bình thường, nếu có đại lượng binh lính thì dưới thần niệm dò xét của ta, cho dù có trận pháp bảo hộ, cũng có thể cảm ứng được một lượng lớn lực lượng ba động rất nhỏ!

- Cho nên, ta hoài nghi....

- Ngươi hoài nghi cái gì?

Sắc mặt của quân đoàn trưởng Nguyệt Đại đột ngột trở nên khó coi.

- Huyễn cảnh, rất có thể là huyễn cảnh hoặc mê trận cỡ lớn!

- Cái gì?

Sắc mặt của quân đoàn trưởng Nguyệt Đại đột ngột biến thành vô cùng khó coi, trên lòng bàn tay lóe lên ánh sáng, sau đó xuất hiện một cái cung lớn.

Vù!

Trong tiếng rít chói tai, ba mũi tên huyết sắc giống như ba đạo huyết tiễn bắn vào trong sương mù dày đặc cuồn cuộn phía trước, mỗi một mũi tên huyết sắc đều khóa chặt một chiếc Phá Thiên Tru Long Nỗ!

Trong nháy mắt tiếp theo, nhìn thấy bị mũi tên huyết sắc xuyên qua nhưng lại không có bất kỳ biến hóa nào, quân đoàn trưởng Nguyệt Đại đột ngột ngửa mặt lên trời tức giận gầm hét lên.

- Nhân Tộc ti tiện, ta nhất định phải băm thi các ngươi thành vạn đoạn!

- Đuổi theo!

- Đuổi theo cho ta!

Trong tiếng rống giận dữ, quân đoàn trưởng Nguyệt Đại tập trung đến nơi đây trì hoãn gần nửa khắc đồng hồ, lập tức mang theo hơn mười vị Đạo Cảnh, mấy trăm vị cường giả Giới Vương Cảnh, hơn ba ngàn tinh nhuệ Huyền Cung Cảnh. Linh lực quanh người lóe ra, như gió xông vào sương mù dày đặc cuồn cuộn.

Trong sương mù dày đặc, Phá Thiên Tru Long Nỗ và Viêm Linh Bạo Ma Nỗ dưới Linh Lực của bọn hắn xung kích lập tức vỡ vụn tán loạn!

Quân đoàn trưởng Nguyệt Đại lại càng thêm tức giận.

Bị đùa nghịch!

Hắn lại bị huyễn thuật đại sư của kẻ địch đùa nghịch!

Nhưng huyễn thuật cao minh như thế, cũng không có ai!

Ở một phương hướng khác ngoài ngàn dặm, âm thanh của Thận Long Nguyên Linh A Sửu vang lên trong đầu Diệp Chân.

- Đại gia, đám tôn tử này đã nhìn thấu huyễn thuật và tiến lên, tranh thủ đủ thời gian chưa?

- Đủ, đã sắp nửa khắc đồng hồ, sao không đủ?

m thanh của Diệp Chân ở trong bầu trời đêm tràn đầy mây mù, hơi chút lạnh lẽo.

- Đại soái, động thủ sao?

m thanh của Ngưu Nhị từ bên cạnh Diệp Chân vang lên.

- Xuất động nhân thủ dưới trướng ngươi đi, lần này, thời gian của chúng ta là khoảng nửa khắc đồng hồ...!

Trong đôi mắt của Diệp Chân tràn đầy sát khí.

- Sư tỷ, Hầu ca khôi phục thế nào rồi?

m thanh của Diệp Chân vang lên trong thời tự không gian của Thận Long Châu.

- Ở trong thời tự không gian khôi phục hơn một canh giờ, Linh Lực trong cơ thể ta đã khôi phục đến bảy thành!

Liêu Phi Bạch nói.

- Tám thành, đủ!

Thanh âm dứt khoát của Thông Tí Hỏa Hầu Vương Tôn Bá vang lên.

Diệp Chân nhìn Linh Lực trong Linh Cung của cơ thể khôi phục không đến bảy thành, lại yên lặng nuốt mấy viên thuốc, sau đó quát nhẹ nói.

- Trịnh Đương Thì, chuẩn bị chiến đấu!

Ngay khi nói xong, thân hình Diệp Chân lại lần nữa biến mất!

Mười hơi sau, trong đại doanh quân đoàn cánh trái của Ma Tộc vang lên tiếng kêu thảm thiết. Ngay sau đó đột ngột dấy lên trùng thiên ánh lửa, ngân sắc gợn sóng như lệ quỷ rít lên tiếng gầm gừ, đột ngột mà vang vọng.

Sau đó, hai mươi bốn vạn chiếc Phong Hỏa Nỏ Tiễn giống như mưa sao băng điên cuồng rơi vào trong doanh địa quân đoàn cánh trái của Ma Tộc.

Ở ngoài mấy ngàn dặm, trong một đám tinh nhuệ của quân đoàn Ma Tộc đang lần theo khí tức mau chóng đuổi, một Đạo Cảnh vô ý quay đầu, đột nhiên nhìn thấy ánh lửa giống như mưa sao băng kia.

- Đại soái, ngươi nhìn phía sau!

- Cái gì?

Nghe vậy, quân đoàn trưởng Nguyệt Đại vô ý thức xoay người, ngay khi nhìn thấy mưa sao băng ánh lửa thì thân hình đã run lên bần bật, trong đôi mắt lộ ra vẻ khó tin.

- Đó... Đó là... Doanh địa cánh trái!

- Bọn hắn, bọn hắn đang dùng kế điệu hổ ly sơn!

Một Đạo Cảnh bỗng nhiên phản ứng lại!

- Tiện nhân giảo hoạt!

Quân đoàn trưởng Nguyệt Đại bỗng nhiên giậm chân một cái, rống giận nói.

- Nhanh, toàn bộ trở về quân đoàn cánh trái!

Vừa dứt lời, quân đoàn trưởng Nguyệt Đại đã giống như mũi tên phóng về phía doanh địa quân đoàn cánh trái.

Lần này, hắn đã thật sự tức giận.

Quân đoàn tiên phong gần như toàn diệt, không nói hắn muốn tìm lại mặt mũi nhưng bị người đùa nghịch, nếu mà lúc này quân đoàn cánh trái lại bị diệt, như vậy, ảnh hưởng của hắn ở trong lòng của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân sẽ thật sự hỏng đến tột đỉnh.

Giờ phút này, hắn đã không để ý tới cái gì nữa, dứt bỏ đại bộ đội, mang theo hơn mười vị Đạo Cảnh, chạy như điên về quân doanh cánh trái.

Mỗi khi ánh lửa nơi đó đậm hơn một chút thì trái tim của quân đoàn trưởng Nguyệt Đại lại chìm xuống dưới một chút.

Khoảng cách năm ngàn dặm, cho dù hắn thúc tốc độ đến cực hạn thì cũng phải tốn thời gian hơn nửa khắc đồng hồ.

Chờ khi bọn hắn chạy đến đợi thì trong quân doanh của quân đoàn cánh trái đã tràn ngập mùi thịt nướng nồng đậm. Mùi máu tươi cay mũi giống như cũng biến vài phần.

Giờ phút này, thi thể đầy đất vô cùng chói mắt.

Nhưng chói mắt nhất lại là chính giữa quân doanh cánh trái, dùng từng thi thể binh lính Ma Tộc không đầu xếp ra một hàng chữ lớn!

Thất Thái Tử điện hạ, phần quà gặp mặt này, ngươi có thích không?

- Thất Thái Tử điện hạ, phần lễ gặp mặt này, ngươi thích không?

Quân Đoàn Trưởng Nguyệt Đại nhìn dòng chữ lớn dưới đất được dùng thi thể và máu tươi xếp thành, hai tay siết chặt run rẩy, khớp xương kêu răng rắc.

- Đại nhân, đã thống kê được số thương vong! Cánh quân bên trái, chết gần hết, may mắn còn sống sót chưa đến một vạn người! Mà một vạn người này, ai cũng bị thương, đại đa số đều bị thương nặng. Thuộc hạ đoán, trong một vạn người đó, chỉ có một nửa sống được!

Bên tai truyền đến giọng nói làm cho khớp xương của Quân Đoàn Trưởng Nguyệt Đại chạm vào nhau vang lên tiếng răng rắc mạnh mẽ, từng đoạn từng đoạn khí kình nổ tung trong đầu của hắn, đại biểu cho tâm trạng của hắn đang vô cùng tức giận tới đỉnh điểm.

- Nói cho ta biết, khi cánh quân bên trái bị địch lọt vào tập kích, vì sao trung quân còn có cánh quân bên phải, không cứu viện theo kế hoạch! Vì sao?

Quân Đoàn Trưởng Nguyệt Đại vừa nói, nước bọt như phun đến trên mặt trung quân Phó Soái và Nguyên Soái của cánh quân phải vừa mới chạy đến.

Phun đến nỗi làm cho hai người kia vô cùng xấu hổ.

Cuối cùng, vẫn do Nguyên Soái của cánh quân bên phải (hữu quân) trả lời vấn đề.

- Đại nhân, Tiên Phong, cánh quân phía trái (tả quân) liên tiếp bị kẻ địch tập kích, mà Đạo Cảnh và tinh nhuệ trong đoàn quân đã rời đi hơn phân nửa, thuộc hạ sợ có kẻ địch sẽ nhân cơ hội tập kích quân cánh phải của ta, cho nên tăng cường phòng thủ, không dám lơ là!

- Đại nhân, địch nhân đếm không hết, nếu trung quân lọt vào tập kích như vậy, nhiều quân giới và vật tư như vậy....

Ý của Trung quân Phó Soái không sai biệt lắm với ý của Nguyên Soái tả quân.

Giờ phút này, Quân Đoàn Trưởng Nguyệt Đại đã phiền muộn đến nỗi muốn thổ huyết, hết lần này tới lần khác, hai vị thuộc hạ của hắn đưa ra phán đoán, từ trình độ nào đó mà nói, là rất chính xác.

Dù sao dưới tình huống hỗn loạn kia, trong tình huống cao thủ tọa trấn đã đi hết, cố thủ quân doanh chính là lựa chọn tốt nhất.

- Đại nhân, binh lính trong tiên phong quân và tả quân may mắn còn sống sót, đều không khác mấy, kẻ địch đánh lén, chắc khoảng sáu vạn người, lấy viễn trình công kích làm chủ, tu vi thì nhất là mấy tướng lãnh cầm đầu, thực lực không bình thường, còn có hai loại thần thông phụ trợ phạm vi lớn, một loại thần thông làm cho toàn thân trên dưới bọn hắn trở nên vô cùng nặng nề, tốc độ trở nên rất chậm, một loại khác có hơi giống ác mộng gào thét của Ma Hồn Vương, trực tiếp công kích Thần Hồn trên diện rộng. Hai loại thần thông bí thuật trực tiếp phát động hai lần, khiến cho binh sĩ chúng ta bị tàn sát chém giết....

- Ma Hồn Vương?

Thần sắc của Quân Đoàn Trưởng Nguyệt Đại lại vô cùng ngưng trọng.

Trong bọn họ Ma Tộc, một Ma Hồn Vương đủ bù đắp cho mấy chục vạn đại quân, nếu vận dụng thoả đáng, càng có thể giúp cho chiến lực một quân đoàn tăng lên gấp đôi mấy lần.

Mà phía bên Huyết Hà cứ điểm, lại có một loại thần thông có thể thi triển giống với Ma Hồn Vương.

- Đại nhân, còn cỡ ba canh giờ, Thất Thái Tử điện hạ sẽ đến, nơi này, có cần phải thu thập một chút hay không?

Một tên tướng lãnh chỉ vào câu nói do Diệp Chân dùng thi thể và máu tươi lưu lại hỏi.

- Không, giữ lại!