Chương 2333 Quân công
Nguyệt Đại, Quân Đoàn Trưởng của tiền trạm quân đoàn Ma Tộc nhìn chiếc Soái cấp Linh Chu đang rời đi rất nhanh, cuối cùng vẫn không có hạ lệnh cho đội ngũ truy kích.
Khoảnh khắc hắn kém chút đã bị chém giết kia, đã cực sợ.
Càng nguy hiểm hơn là, trong thời gian ngắn ngủi, chưa đến hai canh giờ, hắn đã liên tiếp bị thua ba trận.
Điều này khiến hắn sinh ra một loại hoảng sợ rằng sẽ có trận thứ tư hay không?
Hơn nữa, chỉ ngắn ngủi trong vòng hơn một canh giờ, hắn đã có phán đoán chính xác đối với Diệp Chân - Thống soái của Bắc Hải Thiên Lãng Quân.
Vận binh như thần, xảo trá như hồ ly, dưới trướng có kỳ nhân dị sĩ, thực lực cường đại, có thể chém giết Đạo Cảnh trong thời gian ngắn.
Phải biết, cường giả Đạo Cảnh chính là chiến lực mạnh nhất trên Nhân Ma chiến trường.
Đa số các tình huống lớn, muốn muốn chém giết một vị Đạo Cảnh, vô luận Ma tộc hay Nhân tộc đều không gặp khó khăn như vậy.
Cho dù ba năm vị Đạo Cảnh vây công một tên Đạo Cảnh, rất dễ đánh trọng thương, nhưng rất khó để chém chết.
Nếu trong tình huống Đạo Cảnh liều mạng, thời cơ chạy thoát của người đó rất lớn.
Nhưng đối với Diệp Chân, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy chục hơi thở đã có thể chém giết sáu tên Đạo Cảnh Ma Tôn dưới trướng hắn, còn đánh trọng thương bốn vị khác, ngay cả hắn thiếu chút đã vẫn lạc.
Đây tuyệt đối là một chiến tích kinh người không bình thường.
Có thể nói, dù Bắc bộ chiến khu cũng không có mạnh như thế, tốc độ chém giết Đạo Cảnh nhanh như vậy.
Cho nên, từ trong đáy lòng của Nguyệt Đại có chút sợ.
Hắn không thể cho bản thân tiếp tục thua lần thứ tư.
Mà lại, nhìn vào tình huống trước mắt, dù đuổi theo, hắn cũng không biết tiến công như thế nào?
Bởi vì tinh nhuệ dưới trướng hắn đã thương vong cực kỳ thê thảm.
Trong mười lăm tên Đạo Cảnh bên cạnh hắn, sáu người bị chém giết tại chỗ, trong đó có bốn người bị phá Thiên Tru Long nỗ tiễn oanh sát chết, nhưng có hai vị bị cao thủ dưới trướng Diệp Chân chém giết trong chớp mắt.
Hơn hai trăm tinh nhuệ Giới Vương cảnh, hơn sáu mươi vị bị oanh sát tại chỗ, còn lại, mỗi người đều bị thương, trong đó bị trọng thương một nửa.
Bốn ngàn tinh nhuệ Huyền Cung cảnh, bị oanh giết tại chỗ, nhiều đến một ngàn năm trăm người, còn lại đều bị thương hơn phân nửa, còn có một nửa bị trọng thương.
Có thể nói, chiến lực nhánh quân tinh nhuệ này của hắn đã bị yếu hơn phân nửa.
Nếu thật sự đuổi theo cũng vô cùng phí công.
Mặc dù, lúc này Nguyệt Đại hận không thể chém Diệp Chân thành ngàn mảnh, nhưng, nhìn hiện trường bây giờ, đã để Nguyệt Đại không thể đưa ra lựa chọn sai lầm.
Cùng thời khắc đó, Diệp Chân đứng trên Soái cấp Linh Chu đã bay đi rất xa, nhìn tinh nhuệ Ma Tộc còn sót lại tràn đầy tiếc nuối.
Thực lực không đủ.
Thực lực cá nhân của binh lính không đủ.
Diệp Chân mang theo sáu vạn tinh nhuệ Bắc Hải Thiên Lãng quân, ba ngàn binh lính có tu vi Thông Thần cảnh, nên hắn căn bản không dám mang lấy bọn hắn cứng đối cứng.
Mặc dù nói từ khi nắm giữ binh quyền, Diệp Chân rất trân quý tính mạng binh lính.
Nhưng, Chiến dịch ngàn năm có tính chất khác biệt, đây là một trận đánh lâu dài giống như cối xay thịt đang vận hành.
Nếu như ngay từ đầu liền liều mạng, chỉ sợ Chiến dịch ngàn năm vừa mới bắt đầu không bao lâu, Bắc Hải Thiên Lãng quân đã chết sạch.
Cho nên, bây giờ Diệp Chân đang nghĩ hết tất cả biện pháp để tăng lên thực lực.
Nếu dưới trướng Diệp Chân có một nhóm ba ngàn tinh nhuệ Huyền cung cảnh, ngay vừa rồi, hắn có niềm tin thừa cơ xông lên càn quét, có khả năng chém giết hơn tám thành một nhóm tinh nhuệ Ma Tộc kia.
Còn có, thuộc hạ của Diệp Chân được trang bị mức độ quá thấp.
Bắc Hải Thiên Lãng quân của Diệp Chân, toàn quân chỉ có hai trăm chín mươi Phá Thiên Tru Long nỏ, tính cả trước đó, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đưa cho một trăm cái, Diệp Chân lấy danh nghĩa Cơ Quản, chế tạo ra một trăm ba mươi cái Phá Thiên Tru Long nỏ từ trong Chính Diệu Lưỡng Giới thành.
Hơn nữa trước đó Diệp Chân dùng nhiều thủ đoạn khác nhiều nhau, chế tạo ra rất nhiều Phá Thiên Tru Long nỏ, nên thứ đó trong tay hắn, có ba trăm cái, vượt số lượng qui định, toàn bộ đều nằm trong tay Diệp Chân.
Nhưng con số đó vẫn còn quá ít, nếu có thêm hai ba trăm cái, ít nhất còn có thể oanh sát bốn năm vị Đạo Cảnh và mấy chục tên cường giả Giới Vương cảnh.
Số lượng của Viêm Linh bạo ma nỏ cũng rất ít.
Số lượng Soái cấp Linh Chu cũng không đủ.
Tuy Binh cấp Linh Chu có thể đề cao tốc độ vận binh trên diện rộng, nhưng, một khi gặp phải tinh nhuệ cao thủ kẻ địch công kích, sẽ không đáng chú ý.
Nếu trong tay Diệp Chân lại có mấy chiếc Soái cấp Linh Chu tốc độ có thể so với cực hạn của cường giả Đạo Cảnh, như vậy, chuyện mang đến binh lính tham dự phục kích, sẽ không phải là năm ngàn người, mà chính là một vạn năm ngàn người, thậm chí nhiều hơn.
Dưới tình huống đó, nhánh quân tinh nhuệ của Nguyệt Đại bị thương vong, sẽ tăng lên gấp bội mấy lần.
Nếu nhiều thêm mấy chiếc Soái cấp Linh Chu, khả năng chủ động của nhánh kỳ binh kia của Diệp Chân sẽ tăng lên rất nhiều, càng thêm thuận lợi.
Thậm chí, tiêu hao quân giới cũng sẽ ít, nhất là nỗ tiễn.
Ba trận tập kích bất ngờ, con số tiêu hao nỗ tiễn đã vượt qua một trăm hai mươi vạn cái, mặc dù so với số lượng dự trữ gần hai tỷ nỗ tiễn của Bắc Hải Thiên Lãng quân thì rất ít, nhưng nếu chiến đấu chân chính, còn chưa có bắt đầu.
Một khi Ma Tộc Đại Quân gặp tình thế nguy cấp, chỉ một cái hô hấp, khả năng sẽ oanh ra trăm vạn nỗ tiễn.
Cho nên, tình huống bây giờ, bên phía Diệp Chân, cái gì cũng thiếu, cái gì cũng không đủ, nhất là khi đối mặt với Ma Tộc đại quân trăm vạn người.
- Đại Soái, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?
Vẻ mặt của Quân Soái Trịnh Đương Thì hưng phấn, liên tục đại thắng ba trận, cực độ kích thích tinh thần và lòng tin của một đám quan binh, để bọn hắn lại muốn tiếp tục đánh một trận!
- Đi đến đại bộ, tụ hợp thôi!
- Không tiếp tục đánh?
Trịnh Đương Thì có chút thất vọng.
- Đại Soái, chiến ý của huynh đệ đều đang rất cao!
- Ngươi thật sự xem Ma Tộc là quả hồng mềm? Có thể tùy tiện bóp?
- Hôm nay, ba trận tập kích bất ngờ, chính là đánh úp bất ngờ, làm cho đối phương dưới tình huống chưa nắm rõ thực lực của chúng ta, nếu tiếp tục đánh, đó chính là chui đầu vào miệng hổ, cứ làm theo kế hoạch!
Trịnh Đương Thì này là một trong thống binh tướng lãnh, được Diệp Chân trọng điểm bồi dưỡng, cho nên hắn rất có kiên nhẫn giải thích!
- Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!
- Báo Đại Soái, chiến quả đã thống kê hoàn tất!
Một Quân Pháp Quan toàn thân mặc y phục màu đen hắc, cầm một chồng ngọc giản, đi đến phía bên này.
- Nói đi!
- Báo Đại Soái, trận chiến này, tất cả chém giết được hơn sáu mươi mốt ngàn binh sĩ Ma Tộc phổ thông, hơn hai ngàn Ma Tộc Huyền cung cảnh, hơn một trăm tám mươi Giới Vương cảnh, sáu Đạo Cảnh.
- Trong đó, hơn bảy vạn cái đầu người, bốn cái đầu của Đạo Cảnh Ma Tôn, chín mươi cái đầu của Giới Vương cảnh, tám trăm cái đầu Ma Tộc Huyền Cung cảnh.
- Quân công ngọc giản đều đã chuẩn bị xong?
- Bẩm đại soái, toàn bộ đều được rất nhiều Lưu Ảnh ngọc giản lưu lại, không có bất cứ vấn đề gì!
Theo âm thanh của Quân Pháp Quan vang dội.
Đại thắng!
Chiến tích như vậy, vô luận đặt ở đâu, đều là một trận đại thắng!
- Đại Soái, dùng Lưu Ảnh ngọc giản, toàn bộ là ngọc giản do Quân Pháp Ti ta đặc chế, dù là Quân Công ti bắt bẻ, cũng tìm không ra một điểm sơ sót, phần quân công này, toàn bộ đều có thể được xác nhận!
Quân Pháp Quan nói rất nghiêm túc.
Quân công ở Đại Chu có hệ thống chứng nhận, phân thành hai loại.
Một loại là đầu của Ma Tộc, đây chính là một cái mũ sắt quân công không ai có thể thay đổi.
Đầu người ở nơi nào, quân công sẽ xuất hiện ở nơi đó!
Một loại khác, chính là phần ngọc giản lưu lại quân công do Quân Pháp Quan dùng đặc chế Lưu Ảnh ngọc giản.
Lúc Đại Quân Đoàn tác chiến, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, kẻ địch tấn công, làm sao có thời giờ thu thập đầu người?
Khi đại chiến, rất nhiều quân công đầu người đều sẽ không thể thu đem về được.
Nhưng, đây lạ là quân công chân chính, nếu không được đồng ý, đây chẳng phải làm nguội lạnh nhiệt huyết của binh lính?
Nhưng quân công lại không thể tùy tiện tìm lỗ hổng.
Về sau, có quân công ngọc giản kia.
Dựa theo Quân Pháp Quan ghi lại quân công ngọc giản làm chứng, đã có thể nhận định là quân công.
Những theo Quân Pháp Quan, ngoại trừ quân kỷ nghiêm túc, chấp hành quân pháp, chức trách lớn nhất chính là ghi chép quân công lúc tác chiến.
Thậm chí khi cận kề với tử vong, cũng phải liều mạng cầm trong tay quân công ngọc giản phát ra ngoài.
Để thuận tiện cho triều đình đánh giá thành tích cho tướng sĩ bỏ mình.