Chương 2334 Chế giận
Đại Soái, hiện tại thuộc hạ đã phân biệt quân công ngọc giản, mang đến Đô Đốc Phủ Chiến Khu phía bắc, Đại Đô Đốc Phủ Nhân trên Ma chiến trường, Quân Bộ Quân Công ti, chiến công rõ ràng như thế, không cần phải trải qua một hai ngày đã có thể xác nhận!
- Đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ nhận được ban thưởng, bên phía Đại Soái cũng có thể...
Quân Pháp Quan đang mừng khấp khởi nói, lại bị một hành động của Diệp Chân ngăn lại.
- Tất cả quân công, báo cáo giảm phân nửa... Không, quân công đầu Ma Tộc, tổng số ba phần, không, tổng số báo cáo hai thành, tổng quân công cũng giảm đi số lượng tương ứng. Mặt khác, đầu của Đạo Cảnh sẽ không báo cáo!
Diệp Chân đột nhiên đưa ra quyết định.
Lời vừa nói ra, làm cho Quân Pháp Quan thất thần, mắt liên tục nhếch lên!
Trên bầu trời, một con Dực Thú sáu cánh, đang lướt nhanh đảo vòng trên không trung đều, bay vô cùng ổn định.
Trên thân hình khổng lồ kia, lít nha lít nhít hơn ngàn tên thân vệ bảo vệ Thất Thái Tử, xung quanh Dực Thú, từng Ma Tộc quân đoàn đang bay theo hộ vệ ở hai bên trái phải.
Dực Thú, chính là một nhánh của Ma Tộc Dực Ma.
Ma Tộc Dực Ma, có một bộ phận sau khi sinh ra, trời sinh linh trí thấp, hành vi giống như loài thú, nhưng có rất nhiều năng lực kỳ lạ, lại có thể thông qua không ngừng ăn huyết nhục để tăng lên tu vi, cao nhất có thể tăng lên tới Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Nên tốc độ phi hành của Dực Thú rất kinh người, trở thành tọa kỵ cho người có thân phận tôn quý trong Ma tộc.
Chính giữa phần lưng của Dực Thú kia, có một cái giường gấm to cỡ trăm mét quanh thân bắn ra linh quang, Thất Thái Tử Tòng Vân đang ngã ngồi chính giữa trên đó, con mắt nửa khép hờ.
Hơn một năm trước, trận chiến kia ở Ma Hồn giới bị Thất Thái Tử Tòng Vân xem là sỉ nhục suốt đời của hắn.
Từ khi hắn ra đời đến nay, chưa từng gặp khó khăn như vậy, chưa từng bị đau như vậy, càng chưa từng ném hết mặt mũi.
Tuy hắn đã sống sót trong nguy hiểm, nhưng sau khi quay về, bộ dáng chật vật hôm đó của hắn vẫn bị truyền đi.
Trong một thời gian ngắn, biến hắn thành trò cười trong các huynh đệ.
Thậm chí thoáng ảnh hưởng đến danh vọng của hắn, bắt đầu sinh ra một điểm ảnh hưởng rất nhỏ đối với chuyện hắn tranh đoạt vị trí Ma Hoàng.
Đây khiến Thất Thái Tử Tòng Vân vô cùng tức giận, hận không thể chém giết Diệp Chân thành vạn mảnh.
Trong Ma Hồn giới, Diệp Chân có bảo bối khống giới, có thể mượn dùng Thiên Địa Pháp Tắc chi lực của Ma Hồn giới đối phó hắn. Nhưng ở Hồng Hoang Đại Lục lại không thể như thế.
Từ xưa đến nay, không ai, không có bất cứ người nào có được bảo bối khống giới của Hồng Hoang Đại Lục.
Cho nên, khi Thất Thái Tử Tòng Vân biết được Diệp Chân đang trú quân ở Huyết Hà cứ điểm, đã không thể nhịn nổi.
Không nhịn nổi muốn giam giữ Diệp Chân, sau đó dùng các loại thủ đoạn ác độc tra tấn Diệp Chân, báo thù huyết hận, hung hăng trút cơn giận, thậm chí phải dùng đầu của Diệp Chân, mới có thể rửa sạch sỉ nhục kia.
Hơn nữa, Diệp Chân có bảo bối khống giới Ma Hồn giới, nếu hắn đoạt lại bảo bối khống giới Ma Hồn giới từ trong tay Diệp Chân, như vậy Ma Hồn giới do Thượng Cổ Ma Thần sáng tạo ra, sẽ có thể giúp hắn vô số chuyện, nhất là trong cuộc tranh đấu ngai vàng Ma Hoàng, hắn sẽ có được sức ảnh hưởng càng lớn.
Cho nên, Thất Thái Tử Tòng Vân vội vàng đuổi theo trên đoạn đường kia.
Trừ sốt ruột, dọc theo con đường này, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đã nghĩ ra ít nhất tám trăm loại tra tấn Diệp Chân, cực hình làm cho hắn dở sống dở chết.
Sau đó, Tòng Vân hắn thu hoạch được nhiều chỗ tốt, làm cho hắn gần thêm một bước đối với ngai vàng Ma Hoàng.
Dọc theo con đường này, Thất Thái Tử Tòng Vân, vẫn luôn đang mong đợi, đang mong đợi có thể gặp được Diệp Chân, để thực hiện mọi việc nhanh nhất có thể.
Về phần khả năng thực hiện được?
Cho tới bây giờ Thất Thái Tử Tòng Vân chưa từng hoài nghi bản thân.
Hắn mang theo trăm vạn đại quân, trong đó còn có hai mươi vạn Thái Tử Vệ Đội vô cùng tinh nhuệ, có bốn mươi vạn tinh nhuệ dưới trướng ba mươi sáu hành quân Đại tổng quản, sẽ không giải quyết được một Bá Tước nho nhỏ chỉ huy hai mươi vạn đại quân?
Chuyện này, kết quả này, không có bất ngờ!
Cho tới bây giờ đều không có!
- Còn bao lâu nữa?
Bởi vì Thất Thái Tử Tòng Vân chờ mong quá lâu, hơi có chút không kìm nén được, nên hắn đã chủ động hỏi một chút.
- Hồi Thái Tử điện hạ, nhiều nhất một canh giờ nữa, đại quân sẽ có thể hợp binh một chỗ với tiền trạm quân đoàn, nhiều nhất sau ba canh giờ, chúng ta sẽ có thể tấn công Huyết Hà cứ điểm.
Thống lĩnh Kê Khởi của Thái Tử Vệ Đội nhánh phải của Thất Thái Tử Tòng Vân, thấp giọng trả lời.
Kê Khởi xuất thân là Hoàng tộc Tam Nhãn Ma Tộc, huyết mạch cao quý và có tu vi Đạo Cảnh trung kỳ, còn có thực lực mạnh hơn các Đạo Cảnh bình thường, làm cho hắn có thể trở thành thống lĩnh Thái Tử Vệ Đội cánh phải của Thất Thái Tử Tòng Vân, cũng thành thân tín trong thân tín của Tòng Vân.
- Điện hạ, tiền trạm quân đoàn cấp báo!
Một tên Bát Dực Dực Ma hô to một tiếng, xuất hiện trong không khí, trước mặt Thất Thái Tử Tòng Vân.
Đây là, một trong các vị tướng mạnh mẽ dưới trướng Kê Vô Tâm, Dịch Cân chỉ huy ba mươi sáu vạn hành quân, giờ phút này, hắn giữ chức Quân Đoàn Trưởng của Thất Thái Tử Tòng Vân, chỉ huy bốn mười vạn đại quân đi chinh chiến.
- Cấp báo?
Ánh mắt của Thất Thái Tử Tòng Vân hơi động một chút, chậm rãi tiếp nhận này phần Ấn Tỷ xương giản đã bị niêm phong.
- Các ngươi nói xem, phong cấp báo này là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Thất Thái Tử Tòng Vân đột nhiên mở miệng.
Thống lĩnh Thái Tử Vệ Đội cánh phải Kê Khởi và Quân Đoàn Trưởng Dịch Cân liếc nhau, đồng thời cười nói.
- Chắc là tin mừng. Tiền trạm quân đoàn bốn mươi vạn đại quân, đánh hạ Huyết Hà cứ điểm sẽ có chút hơi cố sức, nhưng hạ một tòa pháo đài, lại không có bất cứ vấn đề gì.
- Nếu như thế, Quân Đoàn Trưởng Nguyệt Đại tiền trạm quân đoàn kia, ngược lại có thể trọng dụng.
Thất Thái Tử Tòng Vân cười, sau đó, cho thần niệm chìm vào xương giản trong tay, khoảnh khắc chìm vào, vẻ mặt tươi cười của Thất Thái Tử Tòng Vân đã biến mất trong chớp mắt.
Bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường cẩm, giận không thể gầm hét lên.
- Phế vật!
- Bị tập kích bất ngờ ba lần, phế vật!
Trong tiếng gầm tức giận, con mắt trên trán Thất Thái Tử Tòng Vân nổ bắn ra hắc quang, gợn sóng màu đen lan ra nháy mắt, giường gấm lập tức thành tro.
Ở giữa nhất, một đám thân vệ Đạo Cảnh và Giới Vương cảnh Cửu trọng, nhao nhao kêu rên lui lại.
- Điện hạ!
- Điện hạ bớt giận!
Kê Khởi và Dịch Cân đồng thời lên tiếng, thần sắc của hai người cũng trở nên khó coi.
Tính tình bình thường của Thất Thái Tử điện hạ rất tốt, hôm nay đột nhiên tức giận lớn như vậy, khẳng định đã xảy ra chuyện rất quan trọng.
- Điện hạ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Tự ngươi nhìn đi!
Thất Thái Tử Tòng Vân đang vô cùng tức giận, trong phạm vi ngàn mét quanh thân, không khí đều sắp ngưng kết thành băng, Dực Thú dưới trướng còn đang phát ra gào thét hoảng sợ.
Kê Khởi và Dịch Cân tiếp nhận ngọc giản, truyền nhau nhìn một chút, mắt của hai người đồng thời trừng tròn vo một cái.
- Cái này... Cái này...
Thống lĩnh Thái Tử Vệ Đội bên phải - Kê Khởi kinh hãi nói không ra lời.
Mà Dịch Cân thống lĩnh bốn mươi vạn tinh nhuệ dưới trướng Kê Vô Tâm, mặt lại trầm ngâm, nửa ngày mới nói ra một câu.
- Chiến tử mười bảy ngàn bốn trăm người, hơn một vạn bị thương nhẹ, sáu tên Đạo Cảnh bị giết... Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, binh lực của tiền trạm quân đoàn đã hao tổn gần một nửa, chiến lực hao tổn hơn phân nửa, Nguyệt Đại này... Thật đáng chết!
ma thanh của Dịch Cân lạnh lẽo như sương, nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập chấn kinh.
Bời vì phần chiến tích này, thật sự quá kinh người, thật không thể tin được.
Bởi vì kẻ địch của bọn hắn chỉ có sáu vạn người!
Quân Pháp Quan bên phía Diệp Chân thống kê số lượng giết địch là hơn mười sáu ngàn một trăn mười người, chênh lệch với số lượng chiến tổn mười ba ngàn người do Nguyệt Đại báo lên.
Chủ yếu do Phụ Cốt hỏa diễm châu của Diệp Chân quá mạnh, theo lời binh lính Ma Tộc lúc chưa chết, nhưng bị trọng thương khó chữa trị, sau đó lần lượt mất mạng.
Mới có phần chênh lệch chiến báo như vậy.
- Nguyệt Đại cũng dám làm hỏng đại sự của Thái Tử!
Thất Thái Tử Tòng Vân nghiến hàm răng, kêu lên khanh khách rung động, lộ ra phẫn nộ đến cực hạn.
- Thái Tử điện hạ, bớt giận!
Giọng nói có chút già nua vang lên sau lưng Thất Thái Tử Tòng Vân.