Chương 2337 Thời Gian Ngắn Nhất
Xem ra, tên Diệp Chân này thật đúng là có bản lãnh, nếu may mắn, nhất định phải thấy được phong thái thật sự của hắn!
Ở trong một chiến khu nào đó, một vị tướng lĩnh đang thủ thành nhìn tin chiến thắng trong tay, lúc này, hào quang trong mắt nhanh chóng bắn ra bốn phía.
- Đây chính là chiến công thật, xem ra sau này nếu gặp phải chiến sự không nắm chắc lắm thì có thể thử thỉnh giáo với Diệp Nguyên soái này một chút!
- Quan điểm chiến lược thật kinh người, năng lực chỉ huy thực chiến mạnh mẽ, đây nhất định là Soái Tài, Soái Tài đỉnh phong!
- Danh Tướng nha, Đại Chu chúng ta lại có thể nổi danh rồi...
....
Từng âm thanh như thế không ngừng xuất hiện ở khắp các nơi trên Nhân Ma Chiến Trường, tên Diệp Chân cũng lần đầu tiên chính thức vang vọng cả chiến trường!
....
- Hay!
- Đánh rất hay! Quả nhiên Diệp Chân này không phụ kỳ vọng của trẫm!
- Không ngờ tên Diệp Chân này làm lên sự vụ Tuần Tra Ti, lại là một bàn tay tốt trên chiến trường, lại còn nổi danh Danh Soái chi tài!
Trong ngự thư phòng hoàng cung Lạc Ấp, sau khi nhận ngọc giản chiến công được trình gấp lên, còn có tin chiến thắng mà Đại Đô Đốc Cơ Nguyên trên Nhân Ma Chiến Trường đưa tới. Đại Chu Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng nhanh chóng khen ngợi Diệp Chân không dứt miệng!
- Thưởng, trong chiến dịch ngàn năm, có phần đại thắng này thì nhất định phải trọng thưởng, trọng thưởng!
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long không chút nào che giấu vui mừng của mình.
- Bệ hạ nói cực phải, hẳn nên mau chóng phân chia chiến công, hạ thánh chỉ đề cao tước vị xuống, đề cao quân chức, để tránh lạnh lòng tướng sĩ ở tiền tuyến!
Ý kiến của Quân Bộ thượng thư Ban Lệ lại giống với Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lạ thường.
Vừa nghe đến đây ra, ánh mắt đại tổng quản nội giám Ngư Triêu n đang hầu hạ ở một bên cũng lập tức thay đổi, bất động thanh sắc liếc nhìn chằm chằm đại ti Thiên Ngũ Dự.
Hơi suy nghĩ, hiểu được ý tứ của Ngư Triêu n, đại ti Thiên Ngũ Dự lập tức mở miệng nói trước.
- Bệ hạ, Diệp Chân này thật sự là thần dụng binh.
- Thần cảm thấy, giờ phút này đang đại chiến, bệ hạ không nên phong thưởng quá sớm. Mà Diệp Chân làm hiệp phòng cho Nhân Ma Chiến Trường, bệ hạ không ngại các loại đại chiến có một kết thúc, hoặc cho Diệp Chân ở Nhân Ma Chiến Trường tích lũy công huân, sau đó mới phong thưởng cho thỏa đáng cũng không muốn.
- Còn hiện tại, bệ hạ khao thưởng toàn quân, thuận tiện ngợi khen Đội quân Bắc Hải Thiên Lãng quân một chút là tốt rồi.
Nói xong, đại ti Thiên Ngũ Dự cười tủm tỉm nhìn về phía Quân Bộ thượng thư Ban Lệ.
- Ban thượng thư cho rằng như thế nào?
Ban Đương híp mắt cười nói.
- Đề nghị của Đại ti Thiên đương nhiên là vô cùng tốt!
Nhân Tôn Hoàng bị Đại Ti Thiên Ngũ Dự đánh gốc rạ, trong chớp mắt như vừa nhớ lại cái gì, vui mừng trên mặt dần rút đi. Hiển nhiên, vừa nãy hắn có vẻ đã vui mừng quá mức, một số chuyện đã thiếu đi suy tính.
- Nếu đã như vậy thì cứ xử lý theo ý của Ngũ khanh!
Nói xong, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long còn như có điều suy nghĩ liếc nhìn về Quân Bộ thượng thư Ban Lệ một chút.
...
Khi văn bản phát tin chiến thắng rõ ràng của Đại Đô Đốc Phủ truyền khắp cả Nhân Ma Chiến Trường, Diệp Chân cũng không quá vui mừng.
Đối với người từng làm qua thống soái Đông Chinh như Diệp Chân thì cái đồ chơi chiến công này thật sự chỉ là số lượng chữ, nhất là khi còn đang trên chiến trường.
Hiện tại, việc Diệp Chân cân nhắc nhiều nhất là làm sao có thể còn sống mà rời khỏi trận chiến dịch ngàn năm này, làm sao mang theo càng nhiều huynh đệ còn sống rời khỏi trận đánh ác liệt đó.
Về phần chiến công thì đúng là đồ tốt.
Nhưng vấn đề là, ngươi phải còn sống rời khỏi thì mới có thể hưởng thụ đủ loại chỗ tốt và lợi ích mà chiến công mang đến được.
Nếu chết rồi, vậy những thứ chiến công đó đối với Diệp Chân chả còn bất kỳ ý nghĩa gì.
- Đại Soái, đến, ngọc giản có ý kiến muốn hỏi giá đến rồi!
Đột nhiên, Ngưu Nhị vốn đang trông coi truyền tin na di trận cỡ nhỏ, kêu to lên.
Hai mắt của Diệp Chân đột ngột sáng lên, đây mới là thứ mà hắn đang chờ đợi!
- Đại Soái, ngọc giản hỏi giá là nặc danh, hỏi chúng ta có cần phải xử lý bụi đầu, có lời, phẩm cấp như thế nào, số lượng bao nhiêu, giá bao nhiêu hay không?
Ngưu Nhị mặt đầy vui mừng chạy tới.
- Vậy ngươi nói với bọn hắn, bụi đầu có chính là phẩm giai Vô Sắc, Nhất Sắc, Nhị Sắc, Tam Sắc, Tứ Sắc, Ngũ Sắc đều có, giá cả từ Ngũ Sắc trở xuống thì để cho bọn hắn tự mình ra giá, còn Ngũ Sắc bụi đầu bằng một chiếc Soái Thuyền đời thứ ba!
Diệp Chân trả lời khá khó hiểu, tuy nhiên Ngưu Nhị làm thám tử đầu mục Tuần Tra Ti thì rất rõ ràng đối với tiếng lóng này.
- Vâng, thuộc hạ lập tức trả lời ngay!
Vừa nói vừa dơ ngón tay cái về phía Diệp Chân.
- Đại nhân, chiêu này của ngươi thật quá thâm độc!
Một Ngũ Sắc bụi đầu lại dám đổi thành một chiếc Soái cấp Linh Chu, sợ rằng người đưa ra cái giá này không có nhiều lắm đâu?
Ngưu Nhị nói.
- Vậy cũng không nhất định là thế, một cái đầu của Ma Tộc Đạo Cảnh Ma Tôn có thể ung dung đổi được tước vị Tam Đẳng Hầu Tước, mặc dù không có đất phong giống như tước vị Hầu Tước, nhưng đối với những thứ con cháu đông đảo kia, nhất là Tiểu Tôn Tử nhà giàu được yêu thương, còn có thể đối mặt với việc bị phế tước vị quý tộc thì cũng đáng.
Diệp Chân còn chưa nói hết, thuộc hạ của Ngưu Nhị lại nâng một chồng ngọc giản tới, Ngưu Nhị nhìn lướt qua, vui mừng nói.
- Đại soái, lại tới, những tất cả thứ này đều là ngọc giản hỏi giá! Lại nói, mũi chó của đám gia hỏa này thật rất linh.
Từ khi Đại Đô Đốc Phủ phát tin chiến thắng ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa tới nửa canh giờ?
- Dĩ nhiên là gấp rồi!
- Chiến dịch ngàn năm đã bắt đầu, chiến dịch ngàn năm này chỉ cần vừa bắt đầu thì chính là một cái cối xay thịt, có trời mới biết đã hại chết bao nhiêu người.
- Giống như Bắc Hải Thiên Lãng quân chúng ta, mới vừa cùng nhau bảo vệ đến Nhân Ma Chiến Trường, lại không có cách nào rời khỏi, nhưng những quý tộc phòng thủ chiến trường Nhân Ma kia đã tám năm nhưng không tròn mười năm, chỉ cần lập được đầy đủ công quân, bọn hắn sẽ có thể rời khỏi Nhân Ma Chiến Trường trước thời hạn mà nghỉ ngơi.
- Bây giờ ta chính là cơ hội hiếm có của bọn hắn!
- Không hung hăng làm thịt bọn họ một trận thì sao có thể được?
Diệp Chân nói.
- Đại Soái nói đúng. Lúc này muốn trở về tán quân công vẫn được, nhiều quân công có thể khó khăn, không nhân cơ hội này mà làm thịt bọn hắn thì đúng là thật có lỗi với chúng ta.
Nói xong, Ngưu Nhị lại bận rộn.
Không sai, chuyện Diệp Chân phải làm lúc này chính là mua bán quân công.
Theo như Quân Luật Đại Chu, hiệp phòng Nhân Ma Chiến Trường lấy thời hạn mười năm.
Nhưng nếu trong thời gian hiệp phòng lập được chiến công đầy đủ thì có thể rút ngắn thời hạn mười năm thành tám năm. Ngoài ra, nếu có một chi bộ đội giảm nhân số vượt qua tám thành người, người còn lại cũng có thể lui ra khỏi chiến trường trước thời hạn!
Ban đầu chiến dịch ngàn năm không bùng nổ, rất nhiều quý tộc không nóng nảy, nhưng chiến dịch ngàn năm vừa diễn ra đã để mắt tới.
Chiến tranh trên Nhân Ma Chiến Trường cực kỳ tàn khốc, hàng năm đều có không ít quý tộc chết đi, huống chi chiến dịch ngàn năm lại càng tàn khốc hơn.
Đầu Ma Tộc này xưa nay đều rất đáng tiền, chớ nói chi quan khẩu chiến dịch ngàn năm này.
Về phần bụi đầu thì thuộc về tiếng lóng.
Bên ngoài Đại Chu cấm mua bán quân công.
Nhưng vật này là vừa đúng lúc cần, cho nên tổ chức quân công bên đó mở một con mắt nhắm một con mắt, còn nói nghe qua từ trước đã có thể cho phép đổi quân công.
Dù sao đều là giết Ma Tộc.
Tuy nhiên, bên ngoài đã cấm đoán thì vẫn không muốn có người mượn cớ nên mới có tiếng lóng của giao dịch quân công, bụi đầu!
Tất cả đầu của Ma Tộc đều dùng vôi sống ướp để bảo tồn, cho nên gọi là bụi đầu.
Về phần Vô Sắc, Nhất Sắc, Nhị Sắc, Tam Sắc, Tứ Sắc, Ngũ Sắc bụi đầu thì thể hiện cấp bậc hoặc thân phận của đầu Ma Tộc.
Vô Sắc bụi đầu, tất cả chỉ là đầu Ma Tộc từ Nhập Đạo cảnh trở xuống, một cái đầu coi như quân công cấp một.
Nhất Sắc bụi đầu thì không giống, là đầu Nhập Đạo cảnh Ma Tộc, Nhị Sắc chỉ là đầu Thông Thần cảnh Ma Tộc, Tam Sắc chỉ là đầu Huyền Cung cảnh Ma Tộc, Tứ Sắc chỉ là đầu Giới Vương cảnh Ma Tộc, Ngũ Sắc chỉ là đầu Đạo cảnh Ma Tôn.
Dĩ nhiên chẳng qua những thứ này là giá trị trung bình của quân công, nếu tính chính xác về quân công thì rất phức tạp.