← Quay lại trang sách

Chương 2336 Ngọc Giản Hỏi Ý Kiến

n oán giữa hắn và Diệp Chân đã bắt đầu từ nơi tiểu nhi tử của hắn - An Linh Hầu Cơ Già, Diệp Chân hại tiểu nhi tử An Linh Hầu Cơ Già để hắn không thể không từ bỏ tôn vinh Tước Vị, sau đó mới trốn vào Thiên Miếu.

Toàn bộ triều thần Đại Chu đều biết hắn muốn thu thập Diệp Chân.

Theo lý thuyết mà nói, hắn muốn thu thập Diệp Chân thì thật chẳng khác gì giẫm chết một con kiến.

Nhưng, một con kiến Diệp Chân này, giẫm thế nào cũng không chết, liên tục bình an, đã vậy còn liên tiếp thắng mấy trận chiến lớn.

Mà lần này, Diệp Chân được sắp xếp đi hiệp phòng Nhân Ma chiến trường, đại thần trong triều đều cho rằng đây là bút tích của hắn.

Cho nên, dường như tất cả quyền quý trong triều đều mang tâm trạng đi xem kịch, đợi Đại đô đốc hắn ở trong Nhân Ma Chiến Trường, một chân giẫm chết Diệp Chân giống như sâu kiến.

Dù sao thì Nhân Ma Chiến Trường cũng là địa bàn của hắn, chuyện này sớm muộn cũng sẽ thuận lý thành chương.

Chỉ có điều, phía sau Diệp Chân dính đến Nhân Tôn Hoàng Cơ Long và tranh chấp trong triều đình, không chỉ để chuyện này càng thêm phức tạp, lại càng có một ý nghĩa tượng trưng nào đó.

Cho nên, triều thần đều đang đưa mắt qua quan sát, xem trò hay.

Xem hắn sẽ giẫm chết Diệp Chân như thế nào.

Hơn nữa, trong phán đoán của tất cả mọi người, việc hắn đùa chơi Diệp Chân đến chết đó là chuyện nhất định.

Mấu chốt là chơi đến chết thế nào.

Thế nhưng, ngay khi cả triều văn võ đang nhìn vở kịch hay này thì trên Nhân Ma chiến trường, Đại đô đốc hắn không chỉ không đùa chơi chết Diệp Chân, mà ngược lại còn để tên khốn Diệp Chân này liên tục được danh được tiếng, thậm chí còn lập được chiến công lớn thắng đầu tiên.

Còn bây giờ, hắn đường đường là Đại đô đốc Nhân Ma chiến trường, để trấn an tinh thần quân binh, hắn nhất định phải trắng trợn tuyên dương việc này, dùng chiến công của Diệp Chân để mà làm an lòng quân.

Chuyện này, thật sự không chỉ làm cho hắn chán ngấy mà còn cực kì mất hết mặt mũi.

Việc này, đủ để làm hắn một chỗ để mặc thả về già cũng không!

Cổ Nguyệt vừa là quân sư vừa là quân tâm phúc đệ nhất của Cơ Nguyên, đương nhiên vẫn hiểu rất rõ tâm trạng phức tạp và ý nghĩ lúc này của Đại đô đốc, nhưng tình hình chung đã thế này rồi.

Hắn tiếp tục vội vàng góp lời.

- Đại đô đốc, phải xem đại cục, vì kế hoạch lâu dài của người, chỉ chút việc nhỏ này, đáng là gì?

Vẻ mặt của Cơ Nguyên càng trở nên âm tình bất định và rất bất đắc dĩ, có đôi khi việc gọi là vì đại cục này, thật ra chính là thỏa hiệp!

Không còn cách nào, phải thỏa hiệp!

- Phát tin chiến thắng đi!

Cuối cùng, Đại đô đốc Cơ Nguyên đành chịu phất tay!

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

- Thái tử điện hạ, nếu Diệp Chân đánh tới bất ngờ, thật giống như miêu tả trong ngọc giản. Vậy cho dù tinh nhuệ dưới tay mạt tướng thì sợ rằng cũng sẽ bị hắn đánh tập kích thành công.

- Khác biệt duy nhất chính là...

Xem hết ngọc giản, hữu thống lĩnh Thái Tử Vệ Đội - Kê Khởi đột nhiên ngừng lại.

Xem hết ngọc giản, quân đoàn tiền trạm của Quân đoàn trưởng Nguyệt Đại đưa lên, Thất Thái Tử Tòng Vân cũng tiếp tục im lặng không nói, ánh mắt nhìn về phía tâm phúc Kê Khởi.

- Khác biệt là cái gì?

- Khác biệt duy nhất chính là thực lực cá nhân của binh lính dưới trướng mạt tướng mạnh hơn, phản ứng cũng nhanh hơn, thương vong sẽ ít hơn rất nhiều!

- Kê hữu thống lĩnh phán đoán không sai, theo Nguyệt Đại nói, có nhiều Tuần Tra Thần Liệp mở đường như vậy, cho dù huyễn thuật vô cùng cao minh trong phạm vi lớn thì lần tập kích này bất ngờ cũng rất khó tránh được!

- Cho dù là mạt tướng thì cũng không thể nào hoàn toàn tránh được lần tập kích bất ngờ này!

Quân Đoàn Trưởng Dịch Cân cũng mở miệng.

Vừa nghe hai vị này mở miệng, Quân đoàn trưởng tiền trạm quân đoàn Nguyệt Đại nhanh chóng kích động sắp khóc. Trận chiến này, hắn đánh không chỉ có uất ức, mà còn vô cùng bất đắc dĩ.

Thật sự là, địch nhân quá giảo hoạt.

- Nhưng trên thế gian này, cao thủ có thể thi triển huyễn thuật bao phủ phạm vi mấy chục dặm cao siêu như vậy cũng không nhiều nha.

Dịch Cân bổ sung một câu.

Thất Thái Tử Tòng Vân không nói gì, chỉ có hắn mới có thể khẳng định, câu này của Nguyệt Đại cũng không phải nói sạo.

So với những người khác, là người từng đối chiến với Diệp Chân, Thất Thái Tử Tòng Vân đã rất rõ ràng thực lực của Diệp Chân.

- Xem ra, tội phi chiến có thể bỏ qua! Nhưng, đã làm Quân Đoàn Trưởng, tổn binh hao tướng, cho dù có lý do nào thì cũng là tội lớn!

- Hôm nay, tạm thời nể tình công lao ngày xưa sẽ tha cho ngươi tiếp tục dùng năng lực phục vụ ở tiền trạm! Nhưng, một trăm roi Độc Long Tiên lại không thể miễn!

- Nguyệt Đại, ngươi có tâm phục khẩu phục hay không?

Thất Thái Tử Tòng Vân quát.

- Ta phục, ta phục!

Giờ phút này, Nguyệt Đại đã hận không thể reo hò, chỉ một trăm Độc Long Tiên, chỗ phạt này so với dự liệu của hắn đã nhẹ hơn rất nhiều.

Một phút chốc đồng hồ sau, Nguyệt Đại cả người đẫm máu lần nữa được nâng tiến vào quân soái trướng, một chiếc bàn cát quân sự lớn, sớm đã bày sẵn chính giữa tất cả mọi người.

- Nếu đã hợp binh, như vậy, chúng ta sẽ lập tức thương lượng một chút, làm thế nào để đánh bại cứ điểm Huyết Hà và giết chết Diệp Chân này trong thời gian ngắn nhất, tổn thất cũng nhỏ nhất!

m thanh của Thất Thái Tử Tòng Vân sắc bén như sấm!

....

Tin tức thắng lớn của Đội quân Bắc Hải Thiên Lãng trong thời gian ngắn nhất đã truyền khắp mỗi ngõ ngách cả Nhân Ma Chiến Trường. Nhưng tin chiến thắng vừa phát ra ngoài, Đại Đô Đốc Cơ Nguyên lại một mặt lo lắng.

- Cổ Nguyệt, biểu hiện của tên Diệp Chân này mạnh mẽ như vậy, không ngờ Thất Thái Tử còn chưa triển khai tấn công mà đã mất tinh thần rồi. Theo ý ngươi, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân này còn có khả năng công phá cứ điểm Huyết Hà và chém giết Diệp Chân hay không?

- Đại Đô Đốc yên tâm, lúc trước nơi Diệp Chân đánh tới chỉ là quân đoàn Ma Tộc tiền trạm, thực lực rất bình thường, bộ đội mà Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân mang đến thì thậm chí dù Thái Tử Vệ Đội, hay bốn mười vạn đại quân dưới trướng một trong ba mươi sáu hành quân đại tổng quản Kê Vô Tâm đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

- Muốn công phá cứ điểm Huyết Hà thì tuyệt đối có thừa sức! Đại Đô Đốc không cần lo lắng!

Cổ Nguyệt nói.

- Nhưng vấn đề là, bổn vương lo lắng, lấy chuyện của Diệp Chân sẽ chống nổi bốn ngày, chống đỡ đến khi viện quân Bắc Bộ Chiến Khu tới, chắc là sẽ không có bao nhiêu vấn đề?

Cơ Nguyên một mặt u ám nói.

Chỉ bằng tin chiến thắng hôm nay, Diệp Chân đã đánh mặt hắn thành công, nếu lại để cho Diệp Chân này nhảy nhót tưng bừng thì hắn mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm hỏng cả kế hoạch kia của hắn, vậy thì có khi cái mạng già này cũng khó giữ.

- Đại Đô Đốc, thật sự có khả năng này!

Nói đến đây, Cổ Nguyệt trầm ngâm một chút.

- Nếu đã có khả năng này, vậy thuộc hạ sẽ lập tức dứt khoát để viện binh của tên đó không thể tới kịp được!

- Có thể làm được sao?

Cơ Nguyên nhìn về phía Cổ Nguyệt.

- Xin Đại Đô Đốc yên tâm, việc này rất dễ dàng!

Cổ Nguyệt một mặt tự tin.

Tin tức đội quân Bắc Hải Thiên Lãng thắng lớn, chém đầu hơn mười vạn, cũng giống như gió lốc trong chớp mắt lan ra khắp Nhân Ma Chiến Trường.

Để những binh lính ngày này vốn đang bị Ma Tộc bạo ngược điên cuồng tiến công hù dọa, một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, càng làm cho các tướng lĩnh không còn hi vọng, một lần nữa dấy lên lòng tin.

Ma Tộc cũng có thể giết nhẹ nhõm như thế, mấu chốt là phải dùng đúng phương pháp.

Dường như chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi đã thành công trấn an tất cả tinh thần quân sĩ trên Nhân Ma Chiến Trường.

Trừ cái đó ra, còn có một ảnh hưởng càng sâu hơn.

Trước đó, Diệp Chân ở Nhân Ma Chiến Trường bởi vì hai lần dự đoán chính xác đã có sức ảnh hưởng nhất định.

Nhưng nhất định ở trong mắt rất nhiều tướng lĩnh và binh lính thì Bắc Hải Thiên lãng quân của Nguyên Soái Diệp Chân chỉ đơn giản là miệng pháo, có ít quan điểm chiến lược thôi. Thậm chí một số người vẫn cảm thấy, Diệp Chân chẳng qua chỉ dẫm phải cứt chó, trùng hợp đoán đúng.

Mà cho dù những người đó có tán thành khả năng quan sát chiến lược của Diệp Chân thì cũng chỉ đơn giản là tán thành thôi.

Ánh mắt chiến lược, so với thực chiến hoàn toàn là hai chuyện rất khác nhau.

Nhưng, phần tin chiến thắng này, còn có các ngọc giản chiến công hiếm thấy có tin chiến thắng bám vào, trong chớp mắt đã khiến đám người kinh ngạc đến ngây người.

Tất cả dị nghị, khinh thường trước đó, trong giờ phút này đã lần lượt hóa thành kính nể và ngưỡng mộ!