Chương 2367 Lập Đạo Cung
Phái trinh sát ra ngoài tìm kiếm hạ lạc của tên Diệp Chân kia, chỉ cần tìm được thì bản thái tử muốn không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải báo thù huyết hận cho tiên sinh!
Đối mặt với âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân, chúng tướng Ma Tộc lại là hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều bất đắc dĩ quăng ánh mắt lên trên người Dịch Cân.
Dịch Cân nhìn lướt qua xung quanh, cũng nở nụ cười khổ, thấp giọng tiến lên nói.
- Thái tử điện hạ, Tiên Tri Ma Sư đại nhân bỏ mình, ta cũng đau lòng không thôi, hận không thể lập tức báo thù huyết hận cho Tiên Tri Ma Sư đại nhân.
- Nhưng, vì báo thù huyết hận cho Tiên Tri Ma Sư đại nhân, muốn phá thành đồ thành thì trước phải phấn chấn quân tâm...
Dịch Cân còn chưa nói hết lời, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đã nổi giận quát.
- Tiên sinh bỏ mình, quần tình xúc động phẫn nộ, cần gì....
Dịch Cân cười khổ, cùng chủ động dẫn đạo ánh mắt về bốn phía, để vẻ mặt của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân vì đó ngẩn ngơ.
Hắn nhìn thấy binh sĩ quân tâm Ma Tộc, so với trong tưởng tượng của hắn thì hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Trong tưởng tượng của hắn, trong quân phải là từng người cực kỳ giận dữ, hận không thể ăn sống quân địch báo thù huyết hận cho Tiên Tri Ma Sư đại nhân.
Nhưng đập vào mắt hắn là tình cảnh Ma Tộc binh sĩ từng người một mặt đờ đẫn, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân từ trong hai con ngươi của những binh lính này càng nhìn thấy bất an, thậm chí là hoảng sợ.
Ma Hoàng Thất Thái Tử cũng là tinh anh Ma Tộc Hoàng Tộc bồi dưỡng, nghĩ lại đã hiểu rõ.
Cho dù Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành bỏ mình, hay tám vạn Ma Tộc tinh nhuệ hắn mang đi ra ngoài đều toàn quân bị diệt, đều tạo thành đả kích trí mạng cho sĩ khí và ý chí chiến đấu của chi quân đội này.
Nếu hắn mạnh mẽ công thành, đương nhiên không vấn đề, nhưng chiến lực có thể phát huy ra năm, sáu phần mười cũng đã không tệ.
Một khi có chút bại thế, quân tâm sụp đổ mấy chục vạn đại quân tan tác tại chỗ cũng có thể.
Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân cũng biết dùng binh.
Lập tức, cố nén thống khổ và bất đắc dĩ trong lòng, chậm rãi phất tay.
- Tạm thời lui quân, chỉnh binh, ngày sau lại báo thù huyết hận cho Tiên Tri Ma Sư đại nhân.
Dịch Cân lĩnh mệnh, đồng thời trong ánh mắt hiện ra ánh sáng kỳ dị.
Một thái tử bị ngăn cản, còn có thể khắc chế tức giận làm việc theo lý trí, một thái tử nghe lọt khuyên can, có càng đáng giá phụng dưỡng hay không?
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều cần một trong ba mươi sáu đường hành quân Đại tổng quản, lão đại Kê Vô Tâm hắn quyết đoán.
Dịch Cân chỉnh binh, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân thì được đưa vào xa giá nghỉ ngơi. Vừa tiến vào xa giá, đồng tử của Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành, vị thiếu niên Nguyệt Ma kia đã đến cầu kiến.
- Bẩm thái tử điện hạ, Tiên Tri Ma Sư đại nhân có ngọc giản lưu cho thái tử điện hạ!
Ma Hoàng thất thái tử Tòng Vân cầm lên ngọc giản mà Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành để lại, nhìn lướt qua, sau đó ngẩn người.
Phần ngọc giản này do Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành lưu lại trước khi đại quân xuất chinh.
Trước khi đại quân xuất chinh, Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành đã dự tính thiên cơ, lại cảm nhận được điềm xấu, đại hung.
Giống như thầy thuốc khó có thể tự chữa cho của mình.
Tiên Tri Ma Sư của Ma tộc có cường đại tới đâu, cho dù mạnh mẽ như Thất Tiên Tri Ma Sư thì đối họa phúc của bản thân, nhiều nhất chỉ có thể có cảm nhận được chung chung.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, trước khi đại quân chuẩn bị xuất phát, Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành đã liên tục thúc dục Tiên Tri Tế Đàn của bản thân, muốn dự tính thiên cơ.
Để lại phần ngọc giản này giống như di ngôn, giao cho đồng tử giữ.
Nếu như hắn bình an vô sự, vậy phần ngọc giản này cất giữ cẩn thận là được.
Nhưng nếu hắn vẫn lạc, ngay lập tức giao nó cho Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân.
Mà nội dung trong ngọc giản, chỉ vừa đọc lời đầu tiên đã khiến hai mắt Ma Hoàng thất thái tử Tòng Vân trở nên ẩm ướt.
- Nếu ta không may bỏ mình, tuyệt đối không thể vì tức giận mà dẫn binh báo thù, chỉnh đốn binh lính, kêu gọi viện quân, sau lại tái chiến, nếu không thì nhất định sẽ thất bại thảm hại, sau đó hoàn toàn đánh mất mọi khả năng kế thừa đại vị!
Mà điều thứ hai trong ngọc giản, lại khiến cho Ma Hoàng thất thái tử Tòng Vân cực kỳ kinh hãi.
- Người giết ta, nhất định là thiên kiêu chưa hiện thế của nhân tộc, có số mệnh Thái Cổ trên thân, thái tử điện hạ phải ghi nhớ năm kế sách này của lão phu, mới có thể đạt được thành công.
- Thứ nhất là...
Mỗi sách lược đều mịt mờ, khó hiểu nhưng lại giống như ngọn đèn chỉ đường, khiến vẻ mặt của Ma Hoàng thất thái tử Tòng Vân trở nên vô cùng ngạc nhiên, trong sự ngạc nhiên lại có vài phần phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Nếu như trước khi vẫn lạc, Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành chỉ điểm cho Ma Hoàng thất thái tử Tòng Vân những kế hoạch sách lược này thì dù cho hắn đã biết, cũng có chú trọng, nhưng chắc chắn sẽ không làm theo, thậm chí sẽ có ý kiến trái ngược.
Nhưng hiện tại, Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành đã bỏ mình, thậm chí Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành còn vì cứu Ma Hoàng thất thái tử là hắn mới rơi vào bao vây và tử vong. Vậy ý nghĩa của phần ngọc giản này đối với Thất thái tử Tòng Vân đã không giống trước nữa.
Thời khắc này, nội dung của phần ngọc giản đó đối với Thất thái tử Tòng Vân đã trở thành khuôn vàng thước ngọc, hắn nhất định sẽ tuân theo!
Bên trong xe, Ma Hoàng thất thái tử Tòng Vân gần như nghiền ngẫm từng chữ nội dung trong ngọc giản mà Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành đã để lại, muốn tìm ra ý nghĩa của những chữ này nhai thật thấu triệt, thấy rõ tầng ý nghĩa sâu nhất của nó.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
…
Thời gian chầm chậm trôi trong không gian của Thận Long Châu, Nguyên Linh của Diệp Chân vẫn đang tắm trong hình ảnh Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành tìm hiểu thiên địa đại đạo, mỗi một biến hóa trong hình ảnh kia đều có thể rung động tâm hồn Diệp Chân.
Mỗi một sự biến đổi dù là rất nhỏ đều thể hiện ra ý nghĩa không giống nhau.
Trong đôi mắt của Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành, hoặc có thể nói là trong đôi mắt của Diệp Chân, thì ý nghĩa của mỗi một đám mây, mỗi một ánh lửa, mỗi nhành hoa cỏ cây cối đã hoàn toàn khác nhau.
Khi đã quan sát xong tất cả hình ảnh Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành lĩnh ngộ thiên đạo, cũng giống như Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành, sau khi dùng ánh mắt nhìn thấy thiên địa vạn vật đã hoàn toàn khác lạ, vẻ mặt của Diệp Chân đột ngột chấn động, bỗng nhiên một sự cảm ngộ hiện lên trong lòng.
Ngay sau đó, khẽ động thần niệm, Diệp Chân đã nhanh chóng rời khỏi không gian trong Thận Long Châu, xuất hiện trên không trung Huyết Hà.
Nhẹ nhàng rung động thần niệm, dựa theo cảm ngộ vừa khám phá, hoặc là nói dựa theo cảm ngộ của Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành, Diệp Chân bắt chước tản thần niệm ra.
Gần như là trong nháy mắt khi thần niệm Diệp Chân chạm đến một chút hỏa linh lực trong thiên địa nguyên khí, vẻ mặt chấn động lần nữa.
Giờ phút này, hỏa linh lực mà hắn nhìn thấy đã không còn là hỏa linh lực, mà là một ngọn lửa có hình dáng hoàn chỉnh.
Trên bầu trời, vô số ngọn lửa có đầy đủ hình dạng đang chuyển động tuần hoàn theo một loại quy luật cực kỳ huyền ảo nào đó.
Gần như cùng một nháy mắt, trong cơ thể Diệp Chân, vô số hỏa linh lực của Hỏa Linh Cung trong Thất Huyền Linh Cung cũng đột nhiên chấn động, bắt đầu chuyển động một cách tự nhiên dựa theo quy luật và quỹ tích cực kỳ huyền diệu của hỏa linh lực mà Diệp Chân cảm nhận được trong thiên địa.
Trong chớp mắt, không cần Diệp Chân thúc dục thần niệm, hỏa linh lực ở bốn phương tám hướng đã giống như nhận được một loại triệu hoán nào đó, ngay lập tức tràn vào trong cơ thể Diệp Chân.
Trên bầu trời, nhanh chóng ngưng tụ ra hình ảnh một ngọn lửa có hình thù kỳ quái, cái hình ảnh ngọn lửa này hợp lại rất nhanh, cũng rất nhanh dung nhập vào trong cơ thể Diệp Chân, ngưng đúc thành một Đạo Chủng vô cùng huyền ảo ở trong Hỏa Linh Cung của Diệp Chân.
Cùng lúc đó, Nguyên Linh Diệp Chân trong Huyền Cung bỗng nhiên mở hai mắt ra, vẫy tay một cái, một Đạo Chủng bay ra nhập vào trong Nguyên Linh.
Bên trong Nguyên Linh của Diệp Chân có thêm một ngọn lửa và sự ấm áp, nóng rực, mà cảm nhận của Nguyên Linh của Diệp Chân đối với Hỏa Linh Cung trong Thất Huyền Linh Cung lại có thêm một cảm giác kỳ lạ.
Trước đó, Hỏa Linh Cung đối với Nguyên Linh của Diệp Chân giống như quan hệ giữa gian phòng với khách trọ, có thể ở lại, nhưng không cách nào thay đổi.