Chương 2368 Khoảng Cách Một Trang Giấy
Mà sau khi Hỏa diễm Thiên Đạo này ngưng tụ Đạo Chủng thì quan hệ giữa Hỏa Linh Cung với Diệp Chân đã biến thành quan hệ giữa gian phòng với chủ nhân, hoặc có thể nói là gian phòng với người tạo dựng.
Không chỉ có thể ở, còn có thể tùy ý thay đổi!
Chỉ cần Diệp Chân có đầy đủ lực lượng và lĩnh ngộ với Thiên Đạo thì sẽ có thể lợi dụng Nguyên Linh lực lượng tiến hành cải tạo Hỏa Linh Cung, cho dù khắc họa đạo văn, hay là khắc họa Thần cấm đạo văn trận pháp đang thịnh hành nhất thì đều dễ dàng theo ý của Diệp Chân.
Đây chính là Đạo Cung!
Huyền Cung hóa thành Đạo Cung!
Là dấu mốc tu vi của Diệp Chân từ Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong chính thức bước sang nửa bước Đạo Cảnh.
Nhưng cũng chỉ là vừa ở nửa bước Đạo Cảnh mà thôi.
Diệp Chân tu luyện Thất Huyền Linh Cung, nếu muốn đạt tới Nửa Bước Đạo Cảnh viên mãn thì cần toàn bộ bảy Linh Cung đều ngưng tụ ra Đạo Chủng, toàn bộ biến thành Đạo Cung thì mới có thể có tu vi Nửa Bước Đạo Cảnh viên mãn.
Đương nhiên, điều này không khó đối với Diệp Chân.
Với những thiên đạo pháp môn đã lĩnh ngộ được khi có Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành gần như là tự mình dạy dỗ, Diệp Chân cũng không khó để đạt nửa bước Đạo Cảnh viên mãn.
Điều khó khăn là, đột phá từ nửa bước Đạo Cảnh đến Đạo Cảnh.
Võ giả muốn đột phá từ nửa bước Đạo Cảnh đến Đạo Cảnh, cần tìm kiếm và lĩnh hội được pháp môn của thiên địa pháp tắc thì mới có thể đột phá đến Đạo Cảnh.
Nhưng muốn lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc hư vô mờ ảo, sẽ cực kỳ tiêu tốn thời gian và tinh lực, cho nên phần đông võ giả sẽ chọn cách tập trung tu luyện một Linh Cung, cũng chính là một Đạo Cung pháp môn.
Giống như Huyền Băng Linh Cung của Liêu Phi Bạch, hoặc Bích Thủy Linh Cung của Tịnh Hải Đại Thánh, vân vân... Chỉ cần tìm hiểu một pháp môn thiên địa pháp tắc thì sẽ có thể đột phá đến Đạo Cảnh.
Ngẫu nhiên sẽ mang võ giả mang thiên phú kinh người, vì thực lực mà tu luyện hai Linh Cung thậm chí ba Linh Cung đã khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì võ giả tu luyện ba Linh Cung, nếu muốn đột phá tới Đạo Cảnh thì nhất định cần dựa trên mỗi loại lực lượng Linh Cung để lĩnh hội mỗi loại pháp môn của thiên địa pháp tắc, thì mới có thể đột phá đến Đạo Cảnh.
Một Huyền Cung không đạt tới sẽ vĩnh viễn không thể đột phá.
Cái này có chút giống thùng nước làm bằng gỗ, thứ quyết định sức chứa của thùng nước không phải tấm gỗ dài nhất, mà là tấm gỗ ngắn nhất.
Hơn nữa, độ khó để võ giả tu luyện nhiều Linh Cung đột phá đến Đạo Cảnh cũng không phải đơn giản là gấp ba lần, mà là gộp lại theo cấp số nhân, gấp năm, sáu lần, thậm chí là mười mấy lần.
Lúc trước, Diệp Chân không có người chỉ dẫn, bởi vì tư chất có hạn, mà chiến lực lại mạnh mẽ nên lúc đó mới tu luyện m Dương Ngũ Hành Chú Mạch Pháp, hiện tại luyện ra Ngũ Hành m Dương Thất Huyền Linh Cung.
Có Ngũ Hành m Dương Thất Huyền Linh Cung này, khi chưa đột phá đến Đạo cảnh thì vô cùng mạnh mẽ, linh lực rộng lớn như biển. Nhưng một khi muốn đột phá tới Đạo Cảnh thì độ khó để đột phá bình cảnh cũng cao gấp trăm lần thậm chí nhiều hơn so với võ giả bình thường.
Nhưng tương tự, chỉ cần tu vi đạt đến Đạo Cảnh thì chiến lực của Diệp Chân cũng sẽ cao gấp trăm lần thậm chí nhiều hơn so với võ giả bình thường.
Điều này giống như m Dương Ngũ Hành Bí Pháp trước đó, các loại linh lực m Dương Ngũ Hành kết hợp biến hóa thì sao một loại linh lực có thể so sánh được.
Nhưng nếu là trước đây, có lẽ Diệp Chân sẽ vô cùng đau đầu.
Thời gian người khác đột phá Đạo cảnh, tính theo mấy năm hoặc mấy chục năm, mà thời gian Diệp Chân dùng để đột phá Đạo cảnh có phải tính theo đơn vị ngàn năm.
Nhưng bây giờ, Diệp Chân lại không hề không lo lắng.
Chỉ cần tu vi đi đạt tới nửa bước Đạo Cảnh, Diệp Chân hoàn toàn không sốt ruột làm sao để đột phá đến Đạo Cảnh.
Cũng ngay trong nháy mắt này, Bắc Hải Thiên Lãng quân ở hai bờ Huyết Hà chứng kiến Diệp Chân ngưng tụ Đạo Chủng, tu vi đột phá đến nửa bước Đạo Cảnh, lên tiếng reo hò vang trời.
- Chúc mừng đại soái tấn thăng nửa bước Đạo Cảnh!
- Đại soái uy vũ!
- Đại soái uy vũ!
- Đại soái uy vũ!
- Đại soái uy vũ!
Trong tiếng reo hò của Bắc Hải Thiên Lãng quân, ngắm nhìn hồng vân bay lượn trên bầu trời như biển lửa cuộn trào, vừa bước vào cảnh giới nửa bước Đạo Cảnh, trong lòng Diệp Chân bỗng dâng trào nhiệt huyết!
Giữa Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong và nửa bước Đạo Cảnh là một bậc thang.
Mà một bậc thang này thật ra chính là ngưỡng cửa quan trọng nhất để đột phá đến Đạo Cảnh.
Hơn tám phần võ giả tu vi Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong dùng hết cả đời cũng không thể vượt qua ngưỡng cửa này, bước chân vào nửa bước Đạo Cảnh.
Thời gian đột phá ngưỡng cửa này, có dài có ngắn, có người cố gắng đột phá vô số lần trong hàng trăm, hàng ngàn năm, có người có lẽ chỉ cần dùng mười mấy năm, có người lại có thể lĩnh ngộ thiên đạo trong tích tắc.
Dựa theo dự đoán trước đó của Diệp Chân, nếu hắn muốn đạt tới nửa bước Đạo Cảnh thì ít nhất cần mười năm chăm chỉ khổ tu mới có thể vượt qua ngưỡng cửa này.
Hơn nữa, đây là ít nhất.
Cho dù một Linh Cung bất kỳ trong Ngũ Hành m Dương Thất Huyền Linh Cung của Diệp Chân đạt tới nửa bước Đạo Cảnh, sau đó Diệp Chân sẽ lấy được sơ khuy môn kính (*). Nhưng muốn những Linh Cung khác cũng ngưng tụ Đạo Chủng, dung nhập Nguyên Linh, sợ rằng cũng cần thời gian một hai năm để hoàn thành một cái.
[Sơ khuy môn kính: chỉ mới hiểu được một chút]
Theo đó tính toán, ít nhất cần cố gắng trong hai mươi năm.
Không ngờ, Diệp Chân lại có thể tìm được đường tắt từ trong ký ức lạc ấn của Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành.
Đương nhiên, sư tôn Lục Ly cũng chỉ dẫn cách đột phá Đạo Cảnh như thế nào cho Diệp Chân.
Nhưng loại chỉ dẫn này chỉ mang tính lý thuyết.
Đây giống như nung gạch, hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ một phương pháp nung, nhưng dù vậy, chưa chắc ngươi đã có thể lập tức nung được ra gạch.
Ngươi nhất định phải liên tục thực nghiệm, sau khi trải qua nhiều lần thất bại, tìm tòi ra kinh nghiệm của mình thì mới có thể thành công nung ra viên gạch.
Cũng tương tự như vậy, sư tôn Lục Ly chỉ cho Diệp Chân thấy cách đột phá Đạo Cảnh, đã có phương pháp nhưng vẫn cần bản thân Diệp Chân tự tìm hiểu.
Đặc biệt là loại phương pháp tu luyện thăng cấp này, rất chỗ nơi khó hiểu, tối nghĩa.
Đối với người đồ đệ nhận khi đã vẫn lạc nhiều năm, sư tôn Lục Ly không cách nào tận tâm chỉ bảo cho Diệp Chân, khó khăn gặp phải lúc tu luyện đương nhiên sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Thế nhưng, những tâm đắc tu luyện trong lạc ấn ký ức của Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành lại giống như là một lần tỉ mỉ dạy dỗ của sư tôn Lục Ly, lại giống như một lần thanh tỉnh trong tích tắc, khiến chỉ trong chớp mắt, Diệp Chân đã thấu triệt rất nhiều điểm tối nghĩa khó hiểu trong lời chỉ dẫn của sư tôn Lục Ly.
Thông suốt một điểm sẽ thông suốt tất cả, Diệp Chân ngay lập tức hiểu rõ bí quyết lĩnh hội thiên địa pháp tắc của Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành, hơn nữa còn nhân cơ hội đó học được một phần bí pháp của hắn.
Loại vật này là vô hình, nhưng có thể giúp Diệp Chân càng nhanh chóng tìm hiểu và lĩnh hội được thiên địa pháp tắc.
Giống như làm tính toán, phần đông số võ giả hiện nay vẫn dùng phép cộng, mà Diệp Chân lại có thể kết hợp những tâm đắc, cảm ngộ của Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành với sự chỉ dẫn của sư tôn, qua đó học được phép nhân, tốc độ đương nhiên càng nhanh hơn.
Nói cách khác, trong một lần vô tình, Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành trở thành lão sư của Diệp Chân, nếu như hắn sống lại không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Tính kỹ ra, điều này mới là thành quả lớn nhất của Diệp Chân trong lần chém giết Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành này.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, đối với Diệp Chân, việc bước vào ngưỡng cửa nửa bước Đạo Cảnh này đã không khác gì cá vượt long môn!
Vì sao lại nói như vậy?
Bởi vì đối với những võ giả khác, vượt qua ngưỡng cửa này, bước vào nửa bước Đạo Cảnh cũng chỉ là điểm bắt đầu của con đường tu luyện dài đằng đẵng trong cảnh giới Đạo Cảnh.
Sau đó, nghênh đón bọn hắn chính là một quãng thời gian dài khắc khổ tu luyện.
Từng chút, từng chút lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, từng chút, từng chút tăng lên lực lượng và tu vi.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm!
Thời gian sẽ trở nên vô cùng ngắn ngủi cho việc lĩnh hội thiên địa pháp tắc.
Thời gian cảm ngộ thiên địa pháp tắc là dùng số năm làm đơn vị tính, mà không phải dùng ngày.
Nhưng điều này không đúng với Diệp Chân.