Chương 2380 Mưu Lược Của Thất Thái Tử Tòng Vân
Lần này, Diệp Chân không đợi Đan Chính Thuần tiễn khách đã đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài sảnh.
Thấy thế, Đan Chính Thuần lại tức giận.
- Diệp Nguyên soái, dừng bước, tạm dừng bước!
Nghe tới âm thanh của Đan Chính Thuần, Diệp Chân lại không hề dừng lại một chút nào, đi càng nhanh.
- Lão phu đồng ý! Lão phu đồng ý hiệp phòng, vậy còn không được sao?
Mắt thấy Diệp Chân muốn đằng không rời khỏi, Đan Chính Thuần lập tức vội vã đáp ứng.
Đợi khi nhìn thấy thân hình Diệp Chân quay lại, Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo Đan Chính Thuần đã chảy đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt áo dày!
Lúc Diệp Chân rời khỏi Định Biên Ổ Bảo, trên mặt lộ ra nụ cười rất hài lòng.
Về phần Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo Đan Chính Thuần thì mặc dù trên khuôn mặt đen nhánh vẫn treo nụ cười, nhưng nụ cười đó càng nhiều hơn là mất tự nhiên.
Cuối cùng, Diệp Chân và Đan Chính Thuần nghị định, Định Biên Ổ Bảo ra mười vạn dân binh, còn phải tự cung cấp lương khô và giáp trụ, về phần Phong Hỏa Liên Nỗ và nỏ tiễn thì sẽ do bên phía Diệp Chân cung cấp.
Trừ cái đó ra, nếu gặp tình huống khẩn cấp, Định Biên Ổ Bảo nhất định phải tổ chức ra đại đội tinh nhuệ một vạn người để Diệp Chân điều khiển.
Mà tương ứng, Diệp Chân cũng đáp ứng ba điều kiện của Đan Chính Thuần.
Điều kiện thứ nhất chính là Diệp Chân nhất định phải kiên định chấp hành kế hoạch phòng vệ thứ nhất, tuyệt đối không để cho quân đội Ma Tộc vượt qua phòng tuyến Huyết Hà pháo đài này.
Điều kiện thứ hai chính là mười vạn đại quân được phái ra này, nhất định phải do tướng lĩnh của Định Biên Ổ Bảo bọn hắn chỉ huy, Diệp Chân hạ mệnh lệnh cho tướng lĩnh là được, tuyệt đối không thể tự tay an bài.
Còn điều kiện thứ ba chính là mười vạn dân binh này chỉ tác chiến ở hậu phương, chỉ tham gia thủ thành chiến, tuyệt đối không tham gia dã chiến. Diệp Chân nhất định phải đảm bảo, số thương vong của mười vạn dân binh này phải thấp hơn số thương vong bản bộ Bắc Hải Thiên lãng quân của Diệp Chân.
Ba điều kiện này, Diệp Chân đáp ứng rất sảng khoái.
Mặc dù dân binh của Định Biên Ổ Bảo cũng trải qua huấn luyện, nhưng đại đa số đều là tân binh chưa ra chiến trường, Diệp Chân thật không dám cho bọn hắn tham gia dã chiến.
Dã chiến muốn bọn họ chạy tới, chủ yếu chính là dùng để thủ chiến, giảm bớt áp lực phòng thủ, đồng thời có thể làm cho Diệp Chân có được càng nhiều binh lực cơ động.
Còn chuyện kế tiếp thì sẽ càng thêm đơn giản.
Diệp Chân chạy đến Hắc Thổ Ổ Bảo một chuyến, làm lại chuyện nhìn mèo vẽ hổ này một lần, Hắc Thổ Ổ Bảo lập tức đáp ứng điều kiện của Diệp Chân.
Đồng thời cũng đưa ra điều kiện giống như Định Biên Ổ Bảo.
Vấn đề chưa đủ binh lính đã được giải quyết thuận lợi.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, kế hoạch phòng vệ thứ hai kia thật đúng là không phải Diệp Chân dùng để dọa hai vị bảo chủ của Định Biên Ổ Bảo và Hắc Thổ Ổ Bảo này.
Nếu dưới tình huống không tìm thấy binh lực, lại phải đối mặt với một lượng lớn đại quân vây công, Diệp Chân sẽ thật làm như vậy.
Diệp Chân cũng không phải loại người thiện nam tín nữ, càng không phải là thánh nhân gì.
Loại chuyện ngươi bất nhân ta bất nghĩa này, Diệp Chân thật có thể làm ra được.
Dù sao thì tính mệnh của dân vùng biên giới Định Biên Ổ Bảo là mệnh, như vậy tính mệnh binh sĩ dưới trướng Diệp Chân hắn cũng là mệnh!
Cho nên lúc ấy, khi rời khỏi trước mặt Đan Chính Thuần, thái độ của Diệp Chân kiên quyết, tất cả đều là thật mà không có một tia làm bộ.
Sau khi trở về, là thật chuẩn bị bố trí kế hoạch phòng vệ thứ hai này.
Đương nhiên, nếu thật sự bố trí kế hoạch phòng vệ thứ hai thì mặc dù Diệp Chân sẽ không bị khám nhà diệt tộc, nhưng chắc chắn sẽ tới lên án, hơn nữa dưới tình huống đó, thương vong của Bắc Hải Thiên lãng quân sẽ chỉ lớn hơn.
Một cái không tốt, Bắc Hải Thiên lãng quân bị vây quanh tứ phía không ai giúp, toàn quân bị diệt cũng có khả năng.
Nhưng bây giờ, dưới trướng Diệp Chân có gần năm mươi vạn đại quân, lần đầu tiên hắn có lòng tin mang theo bắc Hải nhi lang kiên trì đến cuối cùng trong chiến dịch ngàn năm.
Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần
…
Chính giữa Già Lăng thành - Ma Tộc tiền tuyến, quân phủ Đại tổng quản, trong nghị sự đại điện, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân bị hai vị ca ca của mình phun nước bọt đầy mặt, eo quấn lụa trắng, một mắt nửa khép lấy, một mặt đờ đẫn, mặc cho hai vị ca ca không ngừng quở trách sai lầm của hắn.
Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật, so với Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân thì khôi ngô hơn, khí tức quanh người cũng âm trầm hơn. Lúc này, hắc quang một mắt to lớn lóe ra, chỉ tay về phía Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân, trước mặt các tướng lĩnh và Đại tổng quản hành quân, tức giận mắng Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân, nước dãi bắn tứ tung!
- Rác rưởi!
- Tại sao ta lại loại đệ đệ phế vật như ngươi!
- Để lão sư dạy bảo mình, Tiên Tri Ma Sư vĩ đại của Ma Thần Điện chúng ta vì cứu ngươi mà chết, bản thân ngươi không báo thù thì thôi đi, còn xám xịt chạy về, còn có mặt mũi đến gặp chúng ta, thật không biết là ngươi nghĩ thế nào?
- Ngươi quả nhiên không xứng với dòng họ tôn quý này, càng không xứng với dòng họ tôn quý Độc Mục Ma Hoàng nhất mạch chúng ta!
- Hơn nữa, ngươi còn có mặt mũi trở về, còn giả tình giả ý mang theo lụa trắng thủ linh cho Tiên Tri Ma Sư đại nhân, sao ngươi không đi chết đi?
Trong tiếng mắng, ai cũng không chú ý tới trong một mắt của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân thỉnh thoảng có tinh quang hiện lên.
Nước dãi bắn tứ tung giữa, Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật hình như phun mệt mỏi, âm thanh chậm lại.
- Đến đây, các ngươi mắng tiếp đi!
Một đám hành quân Đại tổng quản cùng quân đoàn trưởng hai mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng.
Thất Thái Tử Tòng Vân này, hai vị huynh trưởng của hắn mắng được nhưng bọn hắn lại không mắng được.
Sau đó, Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt lại lần nữa tiếp lời.
Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt một mắt lóe lên, tiếp tục ngữ khí của nhị ca Truy Nhật mắng lên.
- Thật làm mất mặt Độc Mục Ma Hoàng nhất mạch chúng ta...
- Rác rưởi, hành vi của ngươi quả thực làm cho Độc Mục Ma Hoàng nhất mạch chúng ta hổ thẹn!
Mắng đến đây, Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt giống như mắng kích động, đột ngột tiến lên, giơ bàn tay lên.
- Ngươi làm cho Độc Mục Ma Hoàng nhất mạch chúng ta hổ thẹn. Hôm nay, phụ hoàng không có ở đây, ta là một ca ca sẽ lấy thân phận huynh trưởng giáo huấn ngươi, làm cho ngươi thanh tỉnh một chút!
Lúc nói chuyện, Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt đã giơ bàn tay lên ý muốn cho Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân một bàn tay.
Một đám Đại tổng quản hành quân, quân đoàn trưởng xung quanh nhao nhao kinh hãi, nhưng ai cũng không dám ngăn cản.
Thế nhưng, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân nhìn như một mặt đờ đẫn, một mắt hơi động một chút, Ma Hoàng Bảo Mục Kiếm đeo trước người đột nhiên nhảy lên, bắn ra vô lượng hào quang.
Hào quang của Ma Hoàng Bảo Mục Kiếm trực tiếp làm cho bàn tay Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt dừng lại giữa không trung, không dám tiếp tục hạ xuống.
Ma Hoàng Bảo Mục Kiếm như Ma Hoàng đích thân tới, cho dù Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt có mười lá gan, cũng không dám đánh Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân một cái.
Lúc này, trong lòng Thất Thái Tử Tòng Vân giống như gương sáng, hai vị ca ca mắng hắn, chính là vì giảm xuống uy vọng của hắn, làm cho hắn danh vọng tiến một bước rơi xuống.
Đây chính là một bộ phận kế hoạch của hắn, hắn có thể mặc kệ.
Nhưng đánh hắn, chuyện này dính đến tôn nghiêm, tuyệt đối không thể!
- Hừ, ngươi chờ đấy, chờ sau khi trở về, xem phụ hoàng có lột da của ngươi ra hay không!
Tức giận nói một câu hình thức, Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt có chút không thú vị, cũng ngừng miệng.
Lúc này, Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân mới chậm rãi ngẩng đầu, không thèm lau nước bọt trên mặt, mở một mắt ra.
- Mắng xong rồi chứ?
Ánh mắt, vô cùng bình tĩnh!
- Mắng xong rồi vậy thì nghe ta nói đây!
Vừa nghe đến đây ra, ánh mắt của một đám Đại tổng quản hành quân và quân đoàn trưởng nhìn về phía của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân đột nhiên trở nên vô cùng ngạc nhiên.
Biểu hiện của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân lúc này hình như không hợp với lời đồn.
Căn bản không phải sợ binh uy của Diệp Chân kia mà chạy trối chết!
Nhìn bộ dáng này, hình như đến có chuẩn bị.