Chương 2379 Kế Hoạch Phòng Vệ Thứ Hai
Đều muốn?
Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo Đan Chính Thuần cười lạnh.
- Diệp Nguyên soái, ngươi nghĩ nhiều rồi, chuyện này tuyệt đối không thể!
Nói xong, Đan Chính Thuần lập tức bưng chén trà lên.
- Một vạn dân phu, đây là ranh giới cuối cùng, Diệp Nguyên soái, mời đi!
Đây là đang bưng trà tiễn khách.
Nhưng khi Đan Chính Thuần ở nơi đó bưng trà tiễn khách, Diệp Chân lại vẫn bất động, vẫn ngồi thảnh thơi trên ghế, căn bản không có một chút ý tứ muốn đi.
Đang lúc Đan Chính Thuần nổi giận, định đuổi người thì Diệp Chân mới chậm rãi xuất ra hai cái ngọc giản, lấy một cái trong đó đẩy lên trước mặt Đan Chính Thuần.
- Đây là điều mục đơn giản kế hoạch phòng vệ Huyết Hà pháo đài do bản soái làm ra, Đan bảo chủ không ngại trước xem một chút!
Đối với việc này, làm Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo, Đan Chính Thuần vẫn vô cùng vui lòng xem.
Dù sao thì kế hoạch phòng vệ Huyết Hà pháo đài đối với Định Biên Ổ Bảo bọn hắn rất quan trọng.
Lập tức, Đan Chính Thuần đã tiếp nhận ngọc giản xem xét.
Bởi vì chỉ là điều mục đơn giản, cho nên rất nhanh đã nhìn ra kế hoạch của Diệp Chân, hắn cũng nhìn phi thường vừa lòng.
Theo kế hoạch của Diệp Chân, có thể một mực ngăn đại quân Ma Tộc ở trước ba thành phòng tuyết Dương Môn thành lũy, Huyết Hà pháo đài, Khai La thành lũy. Làm cho đại quân Ma Tộc không cách nào tiến thêm, đảm bảo Ổ Bảo hậu phương an toàn.
Hơn nữa kế hoạch phòng vệ dính đến các loại tình trạng đột phát, rất nhiều phương diện, lão Biên dân Đan Chính Thuần đã trải qua vô số lần chiến tranh cũng không ngờ, nhưng Diệp Chân lại nghĩ đến.
- Kế hoạch phòng vệ này của bản soái thế nào?
Diệp Chân hỏi.
Đan Chính Thuần mãnh liệt gật đầu.
- Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, Diệp Nguyên soái có thể đứng vững trước trăm vạn đại quân của Ma Hoàng Thất Thái Tử Tòng Vân tiến công vẫn là có thực lực. Mặc dù kế hoạch phòng vệ này chỉ là bản đơn giản, nhưng lão phu nhìn vẫn phi thường vừa lòng, có thể xưng là hoàn mỹ!
Đan Chính Thuần hào không keo kiệt tán thưởng, phần kế hoạch này, hắn thật rất hài lòng.
Nói thật, nhìn thấy phần kế hoạch này, hắn đã yên tâm hơn không ít, càng thêm có lòng tin đối với Huyết Hà pháo đài giữ vững Định Biên Ổ Bảo trong chiến dịch ngàn năm.
- Nhưng có một số phần trong kế hoạch phòng vệ này mà bản soái không nhắc đến, đó chính là muốn chấp hành phần kế hoạch phòng vệ này cần ít nhất năm mươi vạn đại quân.
- Mà trước mắt tất cả binh lực của bản soái, tính đến cả dân phu, đội ngũ tử doanh cũng còn chưa đủ ba mươi vạn, còn có lỗ hổng cao hơn hai mười vạn đại quân.
- Bản soái đến đây chính là vì chuyện này, bản soái hi vọng, Định Biên Ổ Bảo có thể cung cấp cho bản soái mười vạn dân binh, hiệp phòng Huyết Hà pháo đài…
- Không thể nào!
Diệp Chân còn chưa nói hết lời, Đan Chính Thuần đã đánh gãy Diệp Chân, hơn nữa từ chối vô cùng triệt để.
Ánh mắt của Diệp Chân ổn định lại, nhìn Đan Chính Thuần một chút.
- Thật không được sao?
- Thật không được!
- Đừng nói mười vạn dân binh, trừ ứng dịch dân phu ra, một binh một tốt cũng không thể!
Đan Chính Thuần từ chối vô cùng kiên định.
Diệp Chân cũng không nóng giận, mà chậm rãi thu hồi ngọc giản trước mặt, cầm một cái ngọc giản còn lại trong tay đưa cho Đan Chính Thuần.
- Đã như vậy, nếu không binh lực đủ, bản soái chỉ có thể áp dụng kế hoạch phòng vệ trong ngọc giản này!
Diệp Chân nói.
Đan Chính Thuần mang theo ánh mắt nghi hoặc, dùng thần niệm chìm vào ngọc giản thứ hai Diệp Chân đưa tới.
Thần niệm quét qua, sắc mặt của Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo đột ngột kịch biến, bỗng nhiên vươn người đứng dậy, bộp một tiếng, lập tức ném ngọc giản thứ hai tới trước mặt Diệp Chân.
- Diệp Nguyên soái, sao ngươi dám như thế?
- Nếu ngươi co vào phòng tuyến, nếu từ bỏ phòng thủ Khai La thành lũy và Dương Môn thành lũy sẽ dẫn đến Ma Tộc xâm nhập sâu vào trong, gây nên dân vùng biên giới tử thương thảm trọng. Cho dù lão phu không trị được ngươi thì chẳng lẽ triều đình còn không trị được ngươi sao?
- Diệp Nguyên soái, ném mất thành, bỏ mặc quân đội Ma Tộc tiến thẳng một mạch, đây chính là khám nhà diệt tộc thậm chí là tội tru di tam tộc.
- Hơn nữa, không phải chỉ nhằm vào một người Diệp Nguyên soái, mà là nhằm vào toàn bộ tướng lĩnh của Bắc Hải Thiên lãng quân.
- Lão phu vẫn thật không tin, ngươi dám làm như thế?
Thật ra thì kế hoạch phòng vệ trong ngọc giản thứ hai này của Diệp Chân rất đơn giản, binh lực không đủ, vậy lần nữa co vào phòng tuyến, từ bỏ một trong số Dương Môn thành lũy và Khai La thành lũy, hoặc từ bỏ toàn bộ, cố thủ Huyết Hà pháo đài là được rồi.
Nhưng nếu từ bỏ Dương Môn thành lũy và Khai La thành lũy, hay chỉ thủ một trong số đó thì đều sẽ dẫn đến phòng tuyến xuất hiện lỗ hổng, làm cho đại quân Ma Tộc trực tiếp xâm nhập vào Ổ Bảo ở sau, làm cho Định Biên Ổ Bảo và Hắc Thổ Ổ Bảo trực tiếp đứng trước đại quân Ma Tộc cướp bóc đốt giết.
Nghe vậy, Diệp Chân lại càng càng thêm chậm rãi, chậm rãi thu phần thứ hai ngọc giản lại, ngửa đầu nhìn chằm chằm Đan Chính Thuần, nói.
- Ai nói ta không dám?
- Tin tưởng ta, làm nguyên soái một quân, nghiên cứu quân luật của Đại Chu tuyệt đối sâu hơn ngươi!
- Trong quân luật của Đại Chu, mất thành nhất định chém, thậm chí là tru di tam tộc! Thế nhưng, toàn bộ Huyết Hà pháo đài chỉ cần bản soái thủ vững ở bản thân Huyết Hà pháo đài, dưới tình huống đối mặt với trăm vạn đại quân Ma Tộc thậm chí là càng nhiều hơn thì ai cũng sẽ không nói bản soái ném mất thành!
- Mà ngược lại, lúc đối mặt với trăm vạn đại quân trở lên vây công, bản soái thủ vững ở Huyết Hà pháo đài của bản thân không mất, đây chính là một công lớn.
- Về phần bởi vậy tạo thành đại quân Ma Tộc độc hại hậu phương, để dân vùng biên giới máu chảy thành sông, đó cũng là chuyện không cách nào khác. Ta chỉ bằng vào hai mươi vạn binh lực lại có thể giữ vững Huyết Hà pháo đài của bản thân, chuyện này cũng đã là kỳ tích?
- Đến lúc đó, không chỉ không có tội, nói không chừng còn có công!
Nói đến đây, sắc mặt của Đan Chính Thuần trở nên tái nhợt, nụ cười của Diệp Chân lại là càng phát đương nhiên.
- Hơn nữa, nếu bản soái bỏ qua hai thành lũy này, bỏ mặc binh lực Ma Tộc xông vào phía sau phòng tuyến Huyết Hà pháo đài, có thể phân đi một bộ phận thậm chí đại bộ phân quân đội Ma Tộc vây công Huyết Hà pháo đài, có thể biến tướng giảm bớt áp lực phòng thủ và binh lực bản soái cần đối mặt.
- Cớ sao bản soái không làm?
Sắc mặt Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo Đan Chính Thuần tái nhợt, có chút khó có thể tin lắc đầu.
- Ngươi không dám, ngươi càng không thể!
- Ngươi là nguyên soái của đế quốc, sao ngươi có thể bỏ mặc Ma Tộc cướp bóc đốt giết dân vùng biên giới? Nếu ngươi làm như thế, ngươi sẽ không sợ lương tâm ngươi bất an sao?
- Lương tâm?
- Ta tận tâm tận lực, vô số bắc Hải nhi lang của ta dùng tính mệnh để bảo vệ các ngươi, quân tư Bắc Hải quận ta chồng chất như núi, toàn bộ liều lên đi, nhưng binh lực cách xa quá lớn, ta có thể làm gì?
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân bỗng nhiên đứng lên, chỉ tay vào Bảo chủ Định Biên Ổ Bảo Đan Chính Thuần.
- Đến lúc đó, người nên lương tâm bất an chính là bảo chủ của Định Biên Ổ Bảo - Đan Chính Thuần ngươi mới đúng.
- Đến lúc đó, người phụ trách chuyện này chính là Đan Chính Thuần ngươi!
- Đến lúc đó, Đan Chính Thuần ngươi chính là tội nhân thiên cổ của ngàn vạn dân vùng biên giới này!
- Không, ta không phải!
Đan Chính Thuần cuống quít biện giải cho mình, nhưng âm thanh giải thích lúc này lại hết sức tái nhợt.
- Trong thời gian chiến dịch ngàn năm nguy nan này, Huyết Hà pháo đài và quân dân Định Biên Ổ Bảo, Hắc Thổ Ổ Bảo các ngươi phải kì thực một thể, phải là tướng đỡ nắm tay, cùng nhau vượt qua kiếp nạn này.
- Nhưng nếu Đan bảo chủ không nguyện ý nắm tay vượt qua kiếp nạn, như vậy binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân của Diệp mỗ cũng sẽ không vì bảo vệ đám dân vùng biên giới không có lương tâm như các ngươi mà trả giá tính mệnh. Đến lúc đó, Diệp mỗ cũng chỉ có thể chấp hành này kế hoạch phòng vệ thứ hai này thôi!
Diệp Chân nói.
- Thế nhưng, đây không phải chức trách của quân nhân các ngươi sao?
Đan Chính Thuần còn có chút không thể tiếp nhận.
- Không sai, cho nên chúng ta sẽ thủ vững ở Huyết Hà pháo đài, dù đối mặt với đại quân nhiều hơn gấp mấy lần mình thì cũng sẽ không lùi bước.
- Nhưng, binh lính dưới quyền ta cũng là người, cũng có cha sinh mẹ dưỡng. Dưới Sinh Tử kiếp này, các ngươi còn ngồi nhìn binh sĩ dưới trướng ta ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, các ngươi có nhiều dân binh như vậy lại không chịu chi viện một người!
- Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, vậy bản soái cũng chỉ có thể dùng kế hoạch phòng vệ thứ hai này thôi!