← Quay lại trang sách

Chương 2388 Năng lực nghịch thiên

Nếu muốn tiêu diệt tên Ngưu Sính, quả thực là chuyện trong chớp mắt.

Khác biệt chỉ là dùng bao nhiêu thời gian.

Hoặc nói, đây là tấn công tập thể!

Một mình chiếm giữ thế trận!

Thậm chí, Ngưu Sính vẫn chưa kịp thi triển ra bí pháp liều mạng, đã bị một kiếm của Tử Linh Tiên kiếm chém bay đầu.

Ba mươi sáu Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm của Tiểu Yêu đã đâm vào cơ thể Ngưu Sính từ lâu.

Linh lực dồi dào như biển của cường giả Đạo cảnh, ngay cả Thiên địa pháp tắc chi lực mà Ngưu Sính lĩnh ngộ đã lâu cũng bị Tiểu Yêu dễ dàng đưa vào trong Thận Long châu, đánh vào trên phong cấm không gian tầng thứ sáu của Thận Long châu.

Mà lúc này, phong cấm không gian tầng thứ sáu của Thận Long châu, đã mỏng như tờ giấy.

Từ trước đến nay, Thận Long châu vẫn luôn yên tĩnh, đột nhiên chấn động mạnh, cuối cùng hàng rào không gian phong cấm vô cùng mỏng manh kia, hoàn toàn tiêu biến.

Ánh sáng năm màu lung linh bỗng nhiên lan ra từ trung tâm không gian phong cấm tầng thứ sáu của Thận Long châu.

Từng đợt từng đợt ánh sáng năm màu tản mạn khắp nơi trong không gian đã được phá vỡ phong cấm của Thận Long châu, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng nhiều màu sắc.

Không gian phong cấm tầng thứ sáu của Thận Long châu đã bị phá vỡ!

Không gian tầng thứ sáu trong Thận Long châu đã bị phong ấn mười vạn năm, lại lần nữa chào đón ánh mặt trời.

Diệp Chân chỉ cảm thấy, một loại cảm giác huyền diệu dâng lên trong lòng, hắn hiểu rằng, đây là biến hóa do không gian phong cấm tầng thứ sáu của Thận Long châu bị phá vỡ.

Nhưng, giờ này khắc này, Diệp Chân cũng không có thời gian để quan sát kỹ.

Cho dù giờ phút này đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng Diệp Chân cũng không dám chủ quan.

Mỗi một vị trong mười hai cường giả Đạo cảnh của Ma tộc, đều có chiến lực trời long đất lở, đều có thể đánh cho bên quân đoàn của Diệp Chân bị thương vong to lớn.

Diệp Chân phải tự mình xuất chiến, mới có thể giảm bớt thương tổn.

Càng quan trọng hơn là, Diệp Chân nhất định phải diệt sạch mười hai vị Ma tộc Đạo cảnh này, Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu nằm trong tay bọn họ, Diệp Chân muốn lấy lại toàn bộ, một cái cũng không thể thiếu!

Đây là bảo vật trân quý của Huyền Cơ Đạo Môn!

Toàn bộ ba vạn quân đoàn Huyết Khô Lâu, đối đầu với sáu nhánh đại đội tinh nhuệ của Ma Tộc hỗn tạp đủ các tộc.

Từ mặt chiến lực mà nói, một ngàn quân sĩ đại đội Ma Tộc hỗn huyết chắc chắn mạnh hơn một ngàn quân sĩ quân đoàn Huyết Khô Lâu của Diệp Chân, lại còn mạnh hơn không ít.

Nhưng có Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, bí pháp của huyền cơ phân thân Ma Hồn, còn có Địa Từ Lực Trường của Diệp Chân, thì sự chênh lệch này có cũng như không, thậm chí còn lệch thêm một chút.

Sau đó, ba vạn quân đoàn Huyết Khô Lâu dựa vào ưu thế về nhân số, bao vậy lấy sáu ngàn quân sĩ Ma Tộc hỗn huyết tinh nhuệ.

Mà trong chiến đấu, uy lực của Chiến Hồn Huyết Kỳ mới hoàn toàn được thể hiện ra.

Nói đúng hơn là, sức ảnh hưởng của Chiến Hồn Huyết Kỳ đối với quân đoàn Ma Hồn mới được biểu hiện ra một cách toàn diện.

Chiến Hồn Huyết Kỳ đối với quân đoàn Ma Hồn chẳng khác gì một vị Tế Ti theo quân toàn năng.

Nhất là trong những lúc các Ma Hồn này nhận phải vết thương chí mạng, thậm chí ở ngay thời điểm sắp bị tiêu tán, chỉ cần một đạo huyết quang của Chiến Hồn Huyết Kỳ phủ xuống, đã có thể giúp bọn họ tái tạo thân thê, giảm bớt thương vong trên diện rộng.

Cho nên ở thời điểm sáu ngàn quân sĩ Ma Tộc hỗn huyết tinh nhuệ bị toàn diệt, thương vong của quân đoàn Huyết Khô Lâu còn chưa chạm đến ngưỡng một ngàn.

Tất cả điều đó đều là công lao của Chiến Hồn Huyết Kỳ!

Mặc dù lực lượng của Chiến Hồn Huyết Kỳ bị tiêu hao khá lớn, nhưng sáu ngàn Giới Vương cảnh tinh nhuệ đã bị toàn diệt, Thần Hồn của bọn chúng, huyết khí, sát khí, chiến ý, toàn bộ đều bị Chiến Hồn Huyết Kỳ cắn nuốt, một giọt cũng không chừa.

Tính ra thì Chiến Hồn Huyết kỳ cũng không tiêu hao bao nhiêu, lực lượng tích trữ bên trong Huyết Kỳ còn tăng thêm nữa.

Về phần mười hai vị Đạo Cảnh Ma Tôn, dĩ nhiên đã bị toàn diệt.

Nhưng những tên Đạo Cảnh Ma Tôn vẫn đang liều mạng trong tuyệt vọng, khiến cho bên phía Diệp Chân phải chịu một lượng thương vong nhất định.

Mười vị Đạo Cảnh chủ chiến của quân đoàn thủ hộ Y Đông Thanh Thần thụ, đều bị thương, sáu người trong đó bị trọng thương, bao gồm cả Chương Dực Đức.

Một khi cường giả Đạo Cảnh bị thương, muốn khôi phục hoàn toàn thì phải mất rất nhiều thời gian.

Trong sáu vị Đạo Cảnh bị trọng thương, thì có bốn vị phải mất cỡ một đến hai năm thì có thể hoàn toàn khôi phục như cũ.

Thời gian đó còn chấp nhận được.

Không thời gian bên trong Thận Long châu của Diệp Chân có thể trôi qua gấp mười lần thời gian bên ngoài, chỉ cần một hai tháng thì có thể hồi phục như cũ.

Nhưng thương thế của Chương Dực Đức và một vị Đạo Cảnh khác, nếu muốn khôi phục hoàn toàn thì phải mất ít nhất mười năm trở lên.

Mấy tên Ma Tộc Đạo Cảnh biết thừa rằng trước sau gì mình cũng chết, bèn nhao nhao liều mạng chiến đấu một cách liều lĩnh.

Đây là còn trong tình huống xung quanh có gần mười ngàn vị Giới Vương cảnh tinh nhuệ kiềm chế, Diệp Chân và Tiểu Yêu toàn lực ra tay.

Ít nhất mười năm mới có thể phục hồi như cũ, đây cũng có chút muốn mạng, vì dù dùng thời tự không gian của Thận Long châu cũng phải mất ít nhất một năm để phục hồi như cũ.

Nếu trong trường hợp bình thường thì cũng không sao cả.

Mà bây giờ lại đang lúc cần dùng người, thiếu mất lực lượng của hai vị Đạo Cảnh cường giả thì sẽ khiến cho lực lượng ban đầu mà Diệp Chân giật gấu vá vai càng thêm áp lực.

Nhất là Chương Dực Đức còn là Đạo Cảnh chủ lực dưới trướng Diệp Chân!

Nhưng theo Diệp Chân thì, điều này vẫn đáng giá!

Đặc biệt là khi tìm được trọng bảo Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu của sư môn bị thất lạc bên ngoài, quá đáng giá!

Chậm rãi vuốt ve tia sáng dị thường bên trong Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu, Diệp Chân an ủi Chương Dực Đức.

- Ngoan ngoãn ở lại thế giới trong cơ thể mà dưỡng thương, một hai năm sau thì có thể hoàn toàn khôi phục như cũ.

- Nhưng Thần Sứ Đại Nhân, bây giờ đang là lúc dùng người, thuộc hạ…

Chương Dực Đức vốn tướng mạo đã thô kệch, nay vẻ mặt còn đong đầy muộn phiền.

- Không sao cả, một hai năm mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ trôi qua, ngươi vẫn nên nắm bắt thời gian dưỡng thương đi!

Đang lúc nói chuyện, Diệp Chân định đưa mấy người Chương Dực Đức vào trong không gian của Thận Long châu, thần niệm vừa động, Diệp Chân đột nhiên nhớ đến, phong cấm tầng thứ sáu của Thận Long châu không phải đã bị phá vỡ rồi.

Hắn còn chưa nhìn thấy không gian tầng thứ sáu của Thận Long châu có gì thay đổi.

Lực chú ý của hắn đều tập trung lên trên Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu, ngược lại lại không chú ý chút nào về biến hóa của Thận Long châu.

Lúc này, thần niệm tác động vào bên trong của Thận Long châu, trong chớp mắt hắn đã cảm thấy được sự thay đổi.

Bên trong không gian của Thận Long châu lớn hơn so với lúc trước, cảm ứng đối với Diệp Chân càng tùy tâm hơn.

Nhất là không gian vừa được giải phong ấn kia có một đống đồ dùng chồng chất như núi.

Linh thạch, thư tịch, bình thuốc, còn có không ít thiên tài địa bảo, nhưng vì số lượng kia quá nhiều nên Diệp Chân không có tâm tư nhìn kỹ, mà hắn lại muốn biết, cuối cùng thì Thận Long châu đã gia tăng năng lực gì.

Trước đó, mỗi khi không gian phong ấn của Thận Long châu bị phá vỡ một tầng thì sẽ gia tăng thêm một hạng năng lực.

Mỗi một hạng năng lực đều có thể khiến cho thực lực của Diệp Chân tăng lên nhiều, cho nên đây là điều khiến Diệp Chân cảm thấy hứng thú nhất!

Nguyên Linh thần niệm chìm vào sâu bên trong Thận Long châu, tinh tế cảm nhận một hồi, Diệp Chân lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Không có thay đổi gì!

Xem xét toàn bộ bên trong Thận Long châu, không gian phong cấm tầng sáu đã mở ra rồi, vậy mà lại không có bất kỳ thay đổi gì!

- A Sửu, chẳng lẽ không gian phong cấm tầng sáu đã mở ra rồi mà lại không có tăng thêm năng lực mới nào sao?

Sau khi kinh ngạc, Diệp Châu trực tiếp hỏi Thận Long Nguyên Linh A Sửu.

- Ta nói này Diệp đại gia, sao có thể không thay đổi chứ! Thần thông nghịch thiên như thế vậy mà ngươi không cảm ứng được ư?

Thanh âm của Thận Long Nguyên Linh A Sửu tràn đầy khó chịu.

Nghe vậy, Diệp Chân trải nghiệm thêm lần nữa thật tinh tế, nhưng cả nửa ngày sau vẻ mặt Diệp Chân vẫn còn ngơ ra.

Thật sự hắn không có phát hiện bất kỳ thay đổi nào hết!