Chương 2410 Tiểu Miêu thức tỉnh
Năm vạn lính của Dực ma quân đoàn, ngoại trừ Quân đoàn trưởng và ba tên thân vệ trốn thoát, những Dực ma quân khác bị giết sạch toàn quân.
Sau phong tin khẩn này, tướng lĩnh Ma tộc tấn công Dương Môn thành lại gửi tới một tin cầu cứu cấp bách hơn.
Nói đại quân phe mình đã bị đại quân của Nhân tộc bao vây.
Xin viện quân gấp, nhanh chóng viện trợ.
Dưới những đợt tấn công vô cùng mãnh liệt của Diệp Chân, hắn đã không tin mình có thể tiếp tục chống chịu trong hơn một canh giờ!
Trên đường đi, Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật bị một tin nối tiếp một cầu cứu thúc dục, lòng nóng như lửa đốt, gấp gáp đến mức ngoài miệng đã sắp nổi mụn nước.
Gắng sức phi hành, sau hai canh giờ, cuối cùng cũng chạy tới Dương Môn thành.
Nhưng mà, ở Dương Môn, thứ chờ đợi hắn lại là mười vạn quân tinh nhuệ dưới trướng Hạ Kỳ, và tám vạn Bắc Hải Thiên Lãng quân đang dàn trận sẵn sàng đón địch.
Còn đại quân của Ma tộc tấn công Dương Môn thành trước đó, chỉ còn sót lại năm vạn binh lính, đang bị mười mấy vạn đại quân bao vây, giãy giụa chống đỡ!
Đánh giá sơ qua, Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật đã vô cùng khiếp sợ bởi lực lượng hùng hậu của Bắc Hải Thiên Lãng quân dưới trướng Diệp Chân.
Có mười vạn tinh nhuệ dưới trướng Hạ Kỳ hỗ trợ, Bắc Hải Thiên Lãng quân của Diệp Chân, có thể thoải mái phóng thích sức mạnh.
Mười hai vạn viện quân của hắn, đừng nói là cứu ra tàn quân của đại quân ở Dương Môn thành đang bị vây đánh tiến công trì cứu ra, chỉ sợ bản thân cũng đều khó thoát.
Suy nghĩ này khiến Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật cực kỳ kinh hãi.
Trong chớp mắt đã nhớ lại kết cục của Ma Hoàng thất thái tử Tòng Vân.
Chưa đến nửa canh giờ, Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật đã quyết đoán rút quân, vứt lại mấy ngàn thi thể.
Thế mà Diệp Chân cũng không đuổi theo.
Trên thực tế, số Nỗ Tiễn mà Bắc Hải Thiên Lãng quân của hắn mang theo hôm nay đã dùng hết hơn bảy phần, không cách nào lại ủng hộ một hồi cao cường độ chiến đấu.
Hơn nữa, hơn ba canh giờ gần bảy giờ ác chiến, để dưới trướng binh sĩ tiêu hao cũng vậy cực lớn, không thể lại tiếp tục chiến đấu.
Còn tàn quân của quân địch ở Dương Môn thành, giờ phút này, hiển nhiên Diệp Chân có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ!
Ở quân doanh, Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật đứng trang nghiêm trong doanh trướng chủ soái, trầm mặc, vẻ mặt cay đắng.
Hắn đã thề son sắt sẽ lấy đầu Diệp Chân, không ngờ được, mới trận chiến đầu tiên, Diệp Chân đã cho hắn một đòn vô cùng nặng nề.
Khéo léo lợi dụng địch không nhận được tình báo, dùng ưu thế binh lực hùng mạnh, diệt toàn bộ binh lính được hắn phái đi đánh chiếm Dương Môn thành.
Đồng thời, đại quận nhận lệnh hắn đi tấn công Khai La thành, cũng thiệt hại nặng bởi Hỏa Yên quân nổi tiếng tinh nhuệ!
Trong trận chiến ở Dương Môn thành, đội quân hai mươi vạn lính, năm vạn Dực ma quân đoàn, toàn quân bị diệt sạch.
Kiểm kê sau chiến đấu, hai mươi lăm vạn đại quân cũng không thể giết đủ bốn vạn quân lính dưới trướng Diệp Chân.
Trong số bốn vạn người chết đó, hơn một nửa vẫn là quân của Bắc bộ chiến khu dưới trướng Hạ Kỳ.
Nhưng, thiệt hại mà phía Diệp Chân phải gánh chịu lại là tròn hai ngàn vạn các loại.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Chân, số mũi tên Nỗ Tiễn mà mười vạn binh lính Bắc Hải Thiên Lãng quân sử dụng trong vòng ba canh giờ, thực sự đã ngang ngửa với số lượng tiêu hao bởi một quân đoàn có trăm vạn lính.
Trong trận chiến này, Hỏa Yên quân cũng thể hiện ra chiến lực vô cùng cường hãn của mình.
Mười vạn đối đầu với hai mươi vạn, đánh đổi sinh mạng của hơn một vạn ba nghìn người của quân mình, để tiêu diệt năm vạn một ngàn người của đại quân Ma tộc, những kẻ địch còn lại tan tác trốn chạy.
Tính cả số quân lính đã chết ở Huyết Hà cứ điểm, trong trận chiến đầu tiên, Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật đã thiệt hại hơn ba mươi mốt vạn binh lính.
Trong chớp mắt, số lượng binh sĩ trong đội quân của Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật đã giảm mạnh từ trăm vạn đến còn bảy mươi vạn.
Mà giờ này khắc này, Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật cũng xem như hiểu rõ, dưới trướng Diệp Chân thực sự có bao nhiêu binh lực.
Quân số dưới sự chỉ huy của Diệp Chân lên tới tám mươi vạn binh sĩ, cho dù đã trải qua trận đại chiến lần này, vẫn còn cao tới bảy mươi vạn năm ngàn.
Nếu xét trên phương diện binh lực, Diệp Chân vẫn chiếm ưu thế.
À, đúng rồi, sau khi diệt sạch quân địch đánh chiếm Dương Môn thành, hơn ba vạn tinh nhuệ của Ma tộc còn sót lại đã phải chống cự vô cùng khổ sở, trong lúc tuyệt vọng thì nhao nhao đầu hàng.
Khi phân phối chiến công và tù binh với Hạ Kỳ, Diệp Chân giết địch ít hơn một chút, nhưng lại cầm tù nhất hai vạn tên Ma tộc tinh nhuệ.
Số lượng nô lệ Ma tộc mà Diệp Chân sở hữu đã tăng đến hơn ba vạn người.
Còn quân công, vẫn làm như cũ, báo cáo lên trên một bộ phận nhỏ, đa số sẽ bị bán đi để bổ sung quân giới đã tiêu hao.
Tuy nhiên, sau trận chiến này, cục diện chiến đấu ở cứ điểm Huyết Hà đã nhanh chóng thay đổi.
Trước đó là Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật dẫn trăm vạn hùng binh tiến đến chèn ép, muốn san bằng Huyết Hà cứ điểm.
Nhưng chỉ sau một trận chiến đó, đôi quân của Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật lại trở nên vô cùng lúng túng.
Không chia nhỏ quân số thì không được, lại không dám chia quá nhiều, sợ bị Diệp Chân tập hợp binh lực hùng hậu bao vây tiêu diệt lần nữa.
Ở một mức độ nào đó, ngược lại là Diệp Chân đang chiếm cứ quyền chủ động.
Còn Ma Hoàng nhị thái tử Truy Nhật cũng cực kỳ xấu hổ bực bội.
Hắn biết, tình huống trước mắt là không đủ binh lực, nhưng mà, thực tế dưới trướng hắn khống chế hơn vượt qua tám trăm vạn binh sĩ, nhưng giờ này khắc này, lại không có cách nào điều động một số lượng lớn quân lính từ những chiến trường khác.
Trong thời gian ngắn, chỉ có thể dựa vào binh lực hiện có để tấn công Huyết Hà cứ điểm.
Cho dù là không đủ quân số, cũng chỉ có thể là âm thầm tìm kiếm thời cơ chiến đấu.
Loại tình huống này khiến cục diện chiến đấu tại cứ điểm Huyết Hà vốn dĩ nguy cấp, lại bước vào thời kỳ đối đầu giằng co, nhưng cũng vô cùng ổn định.
Những trận xung đột nhỏ không ngừng diễn ra nhưng không có cuộc chiến lớn nào.
Trong hoàn cảnh đó, người làm chủ soái như Diệp Chân lại đột nhiên vô cùng nhàn nhã.
Rống!
Không quan tâm đến tình hình chiến đấu, Diệp Chân vẫn luôn lặng lẽ tu luyện trong không gian của Thận Long châu đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng hổ gầm vô cùng hân hoan, mãnh liệt như muốn đục đá phá vàng.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng hổ gầm kia, Diệp Chân cực kỳ vui mừng.
- Tiểu Miêu!
Trong không gian của Thận Long châu, Diệp Chân giống như một vị Thần.
Hắn khẽ động thần niệm đã xuất hiện ngay lập tức ở nơi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu đang tu luyện.
Lúc trước, sau khi Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu trực tiếp cắn nuốt và luyện hóa Thượng phẩm Hậu Thiên không gian linh bảo Cốt Luân của Tiên tri ma sư Thất Hoành đã lâm vào ngủ say.
Diệp Chân không biết Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu cần ngủ say bao lâu, có lẽ thời gian để luyện hóa hoàn toàn lực lượng căn nguyên của Thượng phẩm Hậu Thiên không gian linh bảo sẽ không ngắn.
Cho nên Diệp Chân đã ném Tiểu Miêu vào trong không gian của Thận Long châu.
Tính ra, Tiểu Miêu ngủ say trong không gian của Thận Long châu đã khoảng ba tháng rưỡi.
Mà thời gian ngoài thế giới thực nhanh gấp một trăm lần thời gian trôi qua trong Thận Long châu, ba tháng rưỡi tương đương gần ba mươi năm.
Ba mươi năm.
Nói cách khác, Tiểu Miêu đã ngủ say tới ba mươi năm, mới có thể hoàn toàn luyện hóa được căn nguyên lực lượng của Thượng phẩm Hậu Thiên không gian linh bảo.
Lúc này, sau khi đánh giá kỹ càng, Diệp Chân càng thêm mừng rỡ.
Vốn dĩ, con ngươi của Tiểu Miêu sáng lấp lánh như bảo thạch, thế nhưng hiện giờ, mỗi khi khép mở đều lộ ra một chút khí tức không gian, trong lúc chớp mắt cũng khiến không gian chấn động.
Điều làm cho Diệp Chân càng vui mừng chính là, có lẽ là luyện hóa căn nguyên lực lượng của Thượng phẩm Hậu Thiên không gian linh bảo, trong cơ thể của Tiểu Miêu lại đã ngưng kết ra bóng dáng mơ hồ của đạo chủng.