Chương 2412 Khổ Cúc Cầu Kiến
Trong tay Diệp Chân có hai việc dù không phải quá mức vội vàng, nhưng kéo dài thời gian thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Bởi vì chiến sự khẩn cấp, Diệp Chân cũng không có cách nào thoát thân, cho nên vẫn không có biện pháp xử lý.
Mà gần đây nhất, tình thế với đại quân của Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật lại rơi vào thế giằng co, Diệp Chân tuy có thời gian nhưng lại không thể thực hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trước đó tiểu Miêu vẫn luôn ngủ say, chỉ có thể dựa vào bản thân Diệp Chân, tuy nhiên tốc độ phi hành của hắn đã vượt qua cường giả Đạo Cảnh cùng cấp, nhưng một khi có biến thì vô cùng có khả năng làm hỏng việc, cho nên vẫn luôn chưa làm.
Trước đó có tiểu Miêu ở bên cạnh, Diệp Chân chẳng mấy khi chú ý đến, sau khi tiểu Miêu rơi vào trạng thái ngủ say, hắn mới thật sự nhận ra tầm quan trọng rõ ràng của tiểu Miêu.
Không nói chuyện khác, chỉ nói một việc, khi Diệp Chân đi Khai La pháo đài, trước đó Tiểu Miêu vẫn chưa ngủ say, trong tình huống khẩn cấp, chỉ cần nửa khắc đồng hồ thi triển liên tục Phá Hư thần thông vài chục lần, thì đã lập tức tới nơi.
Mà đổi thành tự dựa vào bản thân Diệp Chân, nhanh nhất cũng phải hai canh giờ trở lên.
Đến bây giờ, chỉ cần một hơi thở, tiểu Miêu đã có thể đưa Diệp Chân theo Phá Hư ba lần, từ đây đến Khai La pháo đài.
Về phần Hạ Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu mà gần đây Diệp Chân đạt được, có thể thi triển Chư Thiên Đại Na Di nhưng trước mắt với tu vi của Diệp Chân thúc giục thì bị tiêu hao quá nhiều.
Chỉ cần thôi động một lần, Diệp Chân đã trực tiếp bị hút khô, căn bản không thích hợp kiểu di chuyển trong cự ly ngắn này.
Quan trọng nhất là, nếu không có không gian lạc ấn thì Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu cũng không cách nào thi triển Chư Thiên Đại Na Di.
Ban đầu Diệp Chân vốn gấp gáp suy nghĩ hai chuyện kia mà lại không có biện pháp nào khắc phục.
Bây giờ, Tiểu Miêu đã tỉnh lại, lại có thể lên đường.
Hai chuyện này, một chuyện cũng là vì Ma Tộc nô lệ trong Thận Long châu của Diệp Chân.
Ở Kim Nguyệt thế giới, Diệp Chân cướp được hơn năm mươi vạn Ma Tộc nô lệ, trước trước sau sau nhờ bọn họ chiến đấu mấy lần, Diệp Chân không ngừng đưa các Ma Tộc nô lệ tinh nhuệ từ trong Thận Long châu ra ngoài, bổ sung vào Ma Tộc Chiến Nô của Bắc Hải Thiên Lãng quân.
Lục tục ngo ngoe, mỗi một lần đại chiến, Diệp Chân lại bổ sung thêm một số Ma Tộc Chiến Nô, đến hôm nay thì số lượng Ma Tộc Chiến Nô đã tăng hơn bốn vạn người.
Mà trong đám Ma Tộc Chiến Nô này thì tướng lĩnh dẫn đầu là Giới Vương cảnh Ma Tộc, còn lại toàn bộ là Huyền Cung cảnh và Thông Thần cảnh Ma Tộc.
Chỉ bàn về tu vi của quân binh cá nhân thôi cũng đã vượt qua Hỏa Yến Quân.
Nhưng cho dù là như thế, trước trước sau sau có năm mươi vạn Ma Tộc nô lệ mà Diệp Chân dẫn ra ngoài, cũng chỉ mới có hơn một vạn người.
Còn lại hơn bốn mươi tám vạn Ma Tộc nô lệ vẫn đang sinh hoạt ở bên trong Thận Long châu.
Nhiều tù binh như vậy sinh sống trong không gian của Thận Long châu, biến khu vực hạn định của Thận Long châu thành nơi khó ngửi không nói, việc cung cấp lương thực mỗi ngày cũng là một gánh nặng lớn.
Nuôi sống gần bốn mươi chín vạn ma, dù có nhờ vào tu vi mà khẩu phần lương thực có giảm một nửa lại giảm tiếp thêm một nửa thì cứ cộng dồn số ngày lại với nhau thì cũng quá kinh người.
Cứ tiếp thêm mấy tháng nữa thì dù Diệp Chân có đến Kim Nguyệt thế giới cướp bóc một lượng lớn lương thực thì hắn cũng sắp không chịu nổi nữa.
Nhất là trên chiến trường tiền tuyến, việc tiếp tế có chút khó khăn.
Cho nên Diệp chân muốn nhanh chóng cho đưa các Ma Tộc nô lê này ra ngoài.
Nếu không, gần bốn mươi chín vạn Ma Tộc nô lệ kia có thể ăn cho Diệp Chân phá sản luôn!
Nếu cứ kéo dài thêm, Diệp Chân không cung ứng nổi lương thực, chỉ có thể giết hết mấy Ma Tộc nô lệ này, biến thành đầu người coi như quân công bán ra.
Đây là cách đối phó với những Ma Tộc nô lệ này.
Nhưng, muốn xử lý bán những Ma Tộc nô lệ đó, nhất là với một số lượng lớn như vậy thì phải bán bên ngoài chợ đen.
Dù Diệp Chân có Sơn Thần Dịch Tuân giúp đỡ, nhưng cũng phải đưa những Ma Tộc nô lệ kia ra ngoài thì mới có thể giao dịch được.
Chuyện thứ hai, chính là việc đất phong.
Vì Diệp Chân đã giết chết Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành nên được phong tam đẳng Bắc Hải Quận công, số đất phong được ban cho lại có thêm một cái quận trung đẳng.
Mà cái quận trung đẳng đó thì Diệp Chân nhất định phải tự thân mình đi đại ti Tông Phủ chọn lựa và đóng dấu là đã tiếp nhận đất phong.
Ban đầu thì chuyện đất phong này cũng không vội vàng gì.
Diệp Chân cũng không thiếu tám chín năm để từ từ làm.
Thế nhưng vị trí của Diệp Chân là hiệp phòng, lại đúng lúc gặp chiến dịch ngàn năm, chiến sự tấp nập mãnh liệt, lại thêm đấu pháp trân quý mạng người của Diệp Chân, tiêu hao rất nhiều.
Đất phong đứng đầu là Bắc Hải quận, dù được cung ứng bởi con đường kinh thương nhưng cũng rất căng thẳng.
Nếu không phải Diệp Chân có quân công trong người, nhờ đó đổi lấy quân giới, thì chỉ sợ đã không thể chịu được.
Bây giờ lại có thêm một miếng đất phong chưa nhận, nếu nhận đất phong sớm, theo quy củ thì thu nhập và tài nguyên của đất phong này sẽ được bổ sung ngay vào thu nhập tài chính dưới tên Diệp Chân.
Một cái quận bậc trung, thu nhập tài chính chắc cũng không quá kém, cho dù lương thảo hay quân giới, đều có thể xoa dịu được tình hình.
Nhưng để thụ lĩnh mảnh đất phong đó thì bắt buộc Diệp Chân phải tự mình đi Lạc Ấp một chuyến.
Dựa vào tốc độ của Diệp Chân, từ Nhân Ma chiến trường đi về Lạc Ấp, ít thì cũng phải mất một tháng.
Nhưng nếu có Tiểu Miêu thì lại không giống thế, chỉ trong mấy ngày, Diệp Chân có thể đến Lạc Ấp, xử lý mấy công vụ này.
Đương nhiên, làm Nguyên Soái của Huyết Hà cứ điểm, trong lúc đang chiến tranh, nếu không có quân lệnh thì không thể rời khỏi Huyết Hà cứ điểm.
Đây là quân pháp.
Một khi phạm phải, Diệp Chân chắc chắn phải chịu xui xẻo.
Nhưng trên đời này có một loại thần thông bí pháp, gọi là phân thân!
Đại đa số Đạo Cảnh đều có thể ngưng tụ ra phân thân, có thể tiềm tu, dùng để xử lý một số việc lặt vặt.
Võ giả Giới Vương cảnh có thể phân thân được thì không có nhiều lắm, nếu không muốn nói là quá hiếm có.
Cho nên, Diệp Chân lấy danh nghĩa là Nguyên Soái của Bắc Hải Thiên Lãng quân, gửi một công văn thỉnh cầu đến Đô Đốc Phủ Bắc Bộ Chiến Khu, Đại Đô Đốc Phủ Nhân Ma chiến trường, Quân Bộ, báo cáo hành tung của mình.
Chủ thể vẫn tọa trấn tại Huyết Hà cứ điểm, còn phân thân thì cầm ấn tín của tam đẳng Bắc Hải công, tiến về đế đô Lạc Ấp và Bắc Hải quận, xử lý một số tạp vụ.
Cái loại thỉnh cầu đó là vô cùng hợp lý, cho dù Đại Đô Đốc Phủ Nhân Ma chiến trường hay Quân Bộ cũng không thể nói ra bất kỳ một lý do phản bác nào, dù sao cũng có bản thể tọa trấn ở Huyết Hà cứ điểm.
Không chút hồi hộp, Diệp Chân nhanh chóng nhận được công văn chính thức của Quân Bộ và Đại Đô Đốc Phủ.
Nhưng dù bên ngoài Diệp Chân tuyên bố là bản thể ở lại Huyết Hà cứ điểm, nhưng thật sự thì Diệp Chân lại dự định để phân thân ở lại Huyết Hà cứ điểm.
Nguyên nhân rất đơn giản, phân thân không thể mang theo Thận Long châu, hiển nhiên không cách nào giải quyết vấn đề.
Bên phái Huyết Hà cứ điểm thì Diệp Chân dự định sẽ giao toàn quyền cho năm người là Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ, Ngưu Nhị, Trịnh Đương Thì, Tế vệ đầu lĩnh Dịch Tuyệt.
Chuyện Diệp Chân muốn làm nhất, thật ra lại là việc quản lý, Diệp Chân không muốn sau này cứ vừa có chiến sự mà lại gặp lúc có việc khác cần chính mình phải xử lý, thì luôn luôn phải có mặt mình.
Diệp Chân muốn cho mấy thân tín dưới trướng để lịch luyện nhiều chút, để mỗi người bọn họ đều có thể có năng lực tự mình gánh vác một phương.
Mà chiến sự hiện tại cũng không quá kịch liệt, đang trong thế giằng co, binh lực dưới trướng lại mười phần sung túc, chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ lịch luyện.
Đương nhiên, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc phát sinh chuyện lớn, thì trong vòng nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân có thể sử dụng Hạ Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu thi triển Chư Thiên Đại Na Di, gấp rút trở về.
Đây mới là sức mạnh chính để Diệp Chân có can đảm rời khỏi Huyết Hà cứ điểm.
Nhưng, trước lúc rời đi thì Diệp Chân vẫn còn có việc phải an bài.