← Quay lại trang sách

Chương 2414 Xem Như Ngươi Xui Xẻo

Xử tử tín đồ của Thiên Miếu theo quân pháp sẽ dính nhân quả, dĩ nhiên chính là nhân quả với Thiên Miếu, nói cách khác, là muốn de doạ Diệp Chân nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiên Miếu bọn họ sẽ ra tay vì những tín đồ bị giết này.

Đáng tiếc là, người như Diệp Chân, trước đến giờ luôn ăn mềm không ăn cứng.

Càng quan trọng hơn là, đối với những vấn đề đúng sai đối lập rõ ràng, từ trước tới nay lập trường của Diệp Chân vô cùng vững chắc.

Chuyện trận pháp thần bí đang được âm thầm phá giải ở cấm địa Huyết Hà là một tuyệt mật, có liên quan đến căn cơ quốc gia, có thể ảnh hưởng lớn tới cục diện chiến đầu trên toàn bộ Nhân Ma chiến trường, hơn nữa đã tiếp nhận mệnh lệnh của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, chắc chắn Diệp Chân sẽ không cho phép có người phá rối.

Mà Thiên Miếu, chính là đối tượng có khả năng mang đến điều bất trắc, thậm chí là kẻ phá hoại trong đánh giá của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long và Diệp Chân.

Đây là đúng sai rõ ràng.

Cho nên, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

- Dưới quân pháp không có oán hồn! Hơn nữa trong quân, quân pháp lớn hơn trời!

Nói xong, Diệp Chân bưng tách trà lên, hướng về phía Khổ Cúc Đại Thần sư, đây là có ý muốn tiễn khách.

Cổ Thiết Kỳ vẫn luôn tiếp trà bên cạnh ngay lập tức đứng dậy, nói với Khổ Cúc Đại Thần sư.

- Mời.

Muốn tiễn khách.

Vị khách Khổ Cúc Đại Thần sư bị đuổi, trên mặt hiện lên màu xanh lét.

- Diệp Nguyên soái, có vẻ như ngươi đã khăng khăng muốn nhận đoạn nhân quả chém giết tín đồ này rồi?

- Ta tuân thủ quân pháp, sao có thể là nhân quả?

- Quân pháp cũng là do Diệp Nguyên soái lập ra, nếu quân pháp tiêu diệt hơn ba trăm tín đồ của Thiên Miếu ta thì Diệp Nguyên soái phải gánh mối nhân quả này!

- Bản tọa vẫn mong Diệp Nguyên soái nghĩ lại, cái nhân quả kia cũng không dễ nhận!

Trong giọng nói của Khổ Cúc Đại Thần sư đã mang theo sự uy hiếp mơ hồ.

- Nếu thật sự có nhân quả gì, một mình ta gánh chịu!

Trên mặt Diệp Chân đã hiện lên sự phẫn nộ, tên Khổ Cúc Đại Thần sư này cũng quá to gan, lại dám trắng trợn uy hiếp hắn.

Phải biết, thân phận hiện nay của Diệp Chân hắn đã không còn tầm thường, tam đẳng Công tước của Bắc Hải quận, nguyên soái của Bắc Hải Thiên Lãng quân, Tả đại chủ tế của Man Linh điện, mỗi một thân phận đều không phải là đối tượng mà một tên Đại Thần sư của Thiên Miếu có thể uy hiếp.

Bây giờ đang trong doanh trướng của quân đội, nếu đổi thành địa phương vắng vẻ không người khác, chỉ sợ Diệp Chân đã thi triển toàn bộ bản lĩnh, trước tiên chém chết cái tên Khổ Cúc Đại Thần sư này rồi lại nói.

Mặc ngươi có nhân quả gì, trước bóp chết đầu mối lại tính sau.

- Tiễn khách!

Một tiếng quát trầm thấp, hai vị Tuần tra Thần tướng và một đội Tuần tra Thần liệp và cả thân vệ cầm sẵn Viêm Linh Bạo Ma Nỗ Tiễn, đều lập tức quát lên chói tai.

- Mời!

Dưới sự uy hiếp mơ hồ của các loại khí tức, Khổ Cúc Đại Thần sư cười lạnh, phất tay áo bỏ đi.

- Một mình gánh chịu? Đến lúc đó Diệp Nguyên soái cũng đừng hối hận!

- Truyền lệnh xuống, nhắc nhở Liễu Phong và Ngưu Nhị tăng cường cảnh giới và kiểm soát, đặc biệt là, nếu hai đội dân binh hoặc bất kỳ người ngoài nào dám làm trái quân lệnh, xử trảm không tha!

Lệnh cho Tuần tra Thần liệp nâng cao cường độ tuần tra, nếu phát hiện bất kỳ ai lén lút lẻn vào, sau khi thẩm vấn, Ma tộc đày thành nô lệ trong chiến tranh, Nhân tộc cũng bị nô dịch trong quân doanh đến chết.

Sau khi Khổ Cúc Đại Thần Sư rời đi, Diệp Chân lại hạ thêm hai quân lệnh.

Thiên Miếu chưa bao giờ là một tên an phận, không đi được con đường Diệp Chân này, vậy chắc chắn sẽ tìm những biện pháp khác, Diệp Chân chỉ có thể hết sức đề phòng khi chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, Diệp Chân gọi riêng Ngưu Nhị tới.

- Việc tiếp tế cho Huyết hà bên kia, từ hôm nay, đổi thành ngươi tự mình hoàn thành. Bất kể bọn họ yêu cầu gì, bất kể là bên Lạc Ấp đưa tới vật tư đặc biệt hay là tiếp viện bình thường, mỗi một lần vận chuyển đều phải cách nhau từ năm ngày trở lên.

- Hơn nữa, mỗi một lần ngươi chuyển vật tư, cần cố gắng hết sức không khiến cho người khác chú ý, cẩn thận ngụy trang và thay đổi hơi thở.

Diệp Chân dặn dò rất cẩn thận, Khổ Cúc Đại Thần Sư của Thiên Miếu đã mặt dày mày dạn tìm tới tận cửa như vậy, thì với tính nết thối hoắc của Thiên Miếu, sẽ càng không biết xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được.

- Thuộc hạ đã rõ.

Thật ra thì gần đây Diệp Chân cũng vô cùng tò mò về trận pháp thần bí dưới đáy Huyết hà của Huyết Hà cấm địa.

Rất muốn biết Thái thượng trưởng lão của Tổ Thần điện đã tham gia vào chuyện này đến mức độ nào gì.

Rốt cuộc thì trận pháp thần bí kia có tác dụng gì?

Có biện pháp để phá trận hay không?

Nhưng ngoại trừ tò mò, điều quan trọng nhất chính là, trận pháp kia có liên quan tới hơn hai mươi vạn tính mạng của Bắc Hải Thiên Lãng quân, càng có quan hệ với căn cơ quốc gia, nên Diệp Chân rất muốn biết.

Thế nhưng, có tên con ông cháu cha Thông Nạp có thù với Diệp Chân ở đó, bây giờ Diệp Chân cũng không thể dễ dàng tham gia vào, chỉ có thể lo lắng suông.

Tuy nhiên, dựa trên việc vật tư mà mỗi lần Lạc Ấp Tổ Thần điện đưa tới đều có chủng loại khác nhau, Diệp có thể phán đoán chung chung rằng, quá trình phá trận có lẽ chỉ đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa bước vào giai đoạn thực sự phá trận.

Một ngày sau khi hạ lệnh tỉ mỉ cho thuộc hạ, Diệp Chân để lại Thận Ảnh phân thân để ổn định lòng quân, bản thân lại im hơi lặng tiếng động thoát ra, rời khỏi cứ điểm Huyết Hà.

Chuyện phân thân tới Lạc Ấp, vì trấn an lòng quân, Diệp Chân lại không công bố rộng rãi.

Các tướng lãnh cao cấp trong quân lại biết, nhưng mà, những tướng lãnh cấp cao này cũng chỉ biết phân thân của Diệp Chân có việc cần làm, bản thể vẫn sẽ luôn trấn giữ tại căn cứ Huyết Hà.

Chỉ có đám người Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ biết, bản thân Diệp Chân đã rời khỏi.

Tuy nhiên, nếu thật sự có chuyện lớn xảy ra, bọn hắn sẽ ngay lập tức báo cho Diệp Chân, Diệp Chân cũng sẽ thông qua Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu để trở về trong thời gian ngắn nhất.

Vì không muốn mọi người đều biết chuyện phân thân, nên Diệp Chân đã cố gắng âm thầm rời đi.

Nhưng với tốc độ bây giờ của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, nếu Diệp Chân đã lên đường, dù là cường giả Đạo cảnh cũng không thể thấy rõ ràng diện mạo của Diệp Chân trong nháy mắt.

Mấy ngày ngắn ngủi, càng ngày tu vi của tiểu Miêu càng vững chắc, tốc độ phi hành lại tăng thêm khoảng một phần so với khi trước.

Diệp Chân bảo tiểu Miêu phi hành với tốc độ năm mươi vạn dặm mỗi canh giờ, tiểu Miêu có thể duy trì tốc độ này phi hành liên tục khoảng ba ngày, vẫn chưa kiệt sức.

Trong khi đó, tiểu Miêu không ngừng xé rách không gian, mỗi lần đều có thể dịch chuyển sáu vạn dặm trong chớp mắt.

Một lần hô hấp có thể thi triển ba lần, tương đương mười tám vạn dặm.

Chỉ qua mười một canh giờ, tiểu Miêu đã mang theo Diệp Chân bay xa hơn chín triệu dặm đường, đã tới gần vị trí của Thượng Cổ na di trận trong Chính Diệu thành.

Đây chính là năng lực và bản lĩnh của tiểu Miêu.

Nếu là chính Diệp Chân thực hiện, dù không ngủ không nghỉ ngày đêm phi hành, muốn đi được hơn chín triệu dặm đường cũng cần hơn mười ngày, nếu đại quân dùng Linh Chu để phi hành thì cần tới hơn ba mươi ngày.

Hơn nữa, đây là trong tình huống bất kể tiêu hao.

Trước đó, triều đình phái đặc sứ đến đây phong thưởng, nghe nói đã dùng na di trận cỡ lớn để giúp họ di chuyển, số linh thạch tiêu hao cao tới năm mươi vạn khối.

Trấn thủ sứ của Chính Diệu thành từ lâu đã không còn là Khai Nguyên Hầu Cơ Quản, Diệp Chân cũng không có hứng thú dừng lại.

Biến thành một diện mạo mới, cầm một trương lệnh bài có chút đặc quyền nhưng chắc chắn là thật của Tuần Tra Thần Liệp để nghênh ngang đi lại.

Có quyền lợi nho nhỏ này, trên đường đi Diệp Chân không gặp trở ngại nào, chỉ nửa ngày sau, hắn đã tới Lạc Ấp.

Tuy nhiên, trước khi tiến vào Lạc Ấp, Diệp Chân lại dùng diện mạo thật.

Ở cửa thành Lạc Ấp có Chu Thiên Vạn Linh Kính kiểm tra, không cần biết khí linh A Sửu của một Thái Cổ Thận Khí như Thận Long Châu có thể lừa dối hay không.

Cho dù có thể che dấu rồi đi qua, Diệp Chân cũng muốn làm thế.

Nghĩ thử xem, nếu như Nhân Tôn Hoàng Cơ Long biết Diệp Chân có thể đường hoàng tiến vào Lạc Ấp, thì sau này Nhân Tôn Hoàng Cơ Long còn có thể an tâm mà ngủ sao?

Đi vào Lạc Ấp, ngựa xe như nước, tiếng người huyên náo, không khí phồn hoa đường phố sầm uất, trong lúc nhất thời lại khiến cho người mới vừa trở về từ chiến trường như Diệp Chân có một loại cảm giác không chân thực.