Chương 2546 Lệnh đuổi khách
Trong nháy mắt, trái tim của Diệp Chân bỗng lại run rẩy một chút, không khỏi đau lòng.
Thì ra mấy năm kia, Thải Y nỗ lực yên lặng sau lưng hắn, còn có rất nhiều điều, hắn vẫn chưa biết.
Nhìn bộ dáng như vậy của Diệp Chân, hai mắt của Hoàng Linh Nhị công chúa cũng hơi sáng lên:
- Xem ra, ngươi vừa nhớ tới ai, mau nói, là ai cho ngươi vậy?
Diệp Chân híp mắt, bình tĩnh đánh giá Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh từ trên xuống dưới một lần.
Thực ra ngay vừa rồi, Diệp Chân đã rất muốn nói chuyện giữa hắn và Thải Y ra, rồi thuận đường hỏi thăm nàng về tung tích của Thải Y.
Đây cũng chính là cách Diệp Chân có thể làm trong thời gian ngắn nhất để biết được tung tích và tình hình hiện tại của Thải Y, giờ trong lòng hắn ngứa ngáy như bị vuốt cào.
Cảm giác kia tựa như trước mặt đang có một tầng cửa sổ giấy, chỉ cần phá xuyên qua, là có thể lập tức nhìn thấy Thải Y.
Thế nhưng, Diệp Chân cứ thế vẫn nhịn xuống loại xúc động muốn phá xuyên qua cửa sổ giấy đó.
Trong giang hồ nhiều năm như vậy, Diệp Chân cũng không phải lăn lộn toi công, đã sớm trở nên vô cùng già dặn.
- Ngươi tìm người kia làm gì?
Diệp Chân rất bình tĩnh mà hỏi về phía Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh.
- Cái kia, người của Hoàng Linh nhất tộc ta đang ở đâu? Tên là gì? Hoặc là ngươi đã gặp được tộc nhân Hoàng Linh ta ở nơi đâu?
Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh không trả lời trực tiếp mà hỏi lại.
- Chỉ cần ngươi trả lời những vấn đề kia của bản cung, vậy, cái hứa hẹn đó của bản cung sẽ vĩnh viễn có tác dụng! Một hứa hẹn trong phạm vi bình thường, không phạm vào lập trường và nằm trong phạm vi năng lực của bản cung!
Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh lần nữa nhấn mạnh.
Diệp Chân lại không có lên tiếng, vẻ mặt chỉ thành thật nhìn về phía Khương Huy Anh, dùng thái độ đơn giản mà kiên định, hiện vẻ muốn Khương Huy Anh trả lời vấn đề của mình trước.
Nàng hơi nao nao, cũng lập tức đã hiểu rõ ý của Diệp Chân:
- Ngươi yên tâm đi, ta không có ý hại ân nhân kia của ngươi đâu.
- Ngươi biết, huyết mạch của Hoàng Linh nhất tộc của ta, so với của Oa Linh nhất tộc còn ít ỏi hiếm có hơn. Mỗi một người trong Hoàng Linh Nhân Tộc, đều là tài sản vô cùng quý giá của tộc ta.
- Cho nên, những năm gần đây, tộc ta vẫn đang luôn tìm kiếm tộc nhân Hoàng Linh còn thất lạc ở bên ngoài, một khi phát hiện, thì sẽ dẫn bọn họ về lại Tộc Địa, trở về quê nhà.
Lý do mà Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh vừa nói ra, lại rất đúng lúc, rất hợp lý, căn bản tìm không ra chút khuyết điểm nào.
Dẫn tộc nhân của mình về quê nhà, lý do này, không chút khuyết điểm.
Thế nhưng hiện tại, ánh mắt của Diệp Chân lại nhiều thêm mấy phần hoài nghi.
Câu trả lời của Hoàng Linh Nhị công chúa này không có một chút khuyết điểm, nhưng nàng lại biểu hiện ra một điều.
Ngay vừa rồi, khi Diệp Chân hỏi Khương Huy Anh vấn đề này, hắn đã lặng yên không một tiếng động cho thần niệm Nguyên Linh chìm vào trong Đạo Cung Kim hệ, thật sớm phát động thần thông bí thuật Kiếm Tâm Thông Minh.
Cái bí thuật thần thông đó, chính là thần thông bí thuật phụ trợ, căn bản không có chút lực tấn công nào, nên cũng không dẫn theo chút lực dao động nào.
Nhưng lại làm Diệp Chân tiến vào một loại trạng thái có thể nhìn thấu từng hành vi bé tí, có thể phát giác được bất kỳ một biến hóa nhỏ bé nào đang xảy ra xung quanh.
Ngay lúc Khương Huy Anh vừa trả lời vấn đề của chính mình, ánh mắt của vị Hoàng Linh Nhị công chúa kia lại chợt có lóe lên tia sáng cực kỳ nhỏ trong tích tắc.
Loại tia sáng cực nhỏ kia, dưới tình huống bình thường, cơ bản là không ai có thể phát giác, nhưng dưới trạng thái của Kiếm Tâm Thông Minh, Diệp Chân lại có thể cảm ứng ra.
Tình huống bình thường mà nói, nếu một người vừa nói điều gì, trong ánh mắt lại xuất hiện loại lấp lóe cực kỳ nhỏ như vậy, dù không phải nói dối, cũng sẽ không hoàn toàn là nói thật!
Nói cách khác, lời vừa rồi Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh nói, chắc chắn không phải là nói thật hoàn toàn, mà vẫn còn chỗ giấu giếm.
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã đưa ra một quyết định.
- Nhị công chúa điện hạ, năm đó ta đã từng đã đồng ý với vị ân nhân kia, đến chết cũng sẽ không tiết lộ ra thân phận của hắn.
Diệp Chân tìm một cái cớ.
Dù sao tung tích của Thải Y đã dần sáng tỏ, hắn cũng không thiếu một ngày hai ngày này.
Nhưng, hắn tuyệt đối cũng không muốn mình lại mang đến cho Thải Y bất cứ một khả năng phiền phức hay ngoài ý muốn nào nữa.
Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Huy Anh lại hơi hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, Diệp Chân vậy mà lại từ chối nàng, còn từ chối dứt khoát như thế.
- Diệp Nguyên soái, bản cung có thể cam đoan, thật không có ác ý gì với ân nhân của ngươi. Ngược lại, tìm tới ân nhân của ngươi, còn sẽ dẫn hắn quay về quê nhà tổ địa, đối với ân nhân ngươi mà nói, chỉ có lợi ích lớn lao, không hề mang về chút chỗ xấu nào. Thậm chí còn có thể trên diện rộng kéo dài thọ nguyên cho ân nhân ngươi.
- Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh!
Khương Huy Anh còn muốn khuyên thêm, lại bị một lời của Diệp Chân làm phá hỏng hoàn toàn để nàng tức giận đến mức lồng ngực cũng kịch liệt chập trùng phòng lên.
- Nhị công chúa điện hạ cũng không tệ, không lẽ đã thật sự cho rằng Huyết Hà Quân Thành ta không ai có thể giữ ngươi lại được à?
Hắn đột nhiên lại hạ lệnh đuổi khách khiến cho hai mắt Hoàng Linh Nhị công chúa kia cũng theo đó trừng càng lớn hơn.
Lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên có người dám đối mặt ra lệnh đuổi khách với nàng.
- Diệp Nguyên soái, ngươi có thể dùng bảo bối hoặc bí pháp hồn quang Ngũ Sắc Nguyên Linh của tộc Hoàng Linh chúng ta, có phải cũng đều là do người đó cho hay không?
Nàng vẫn còn chưa có ý định từ bỏ.
Thế nhưng, Diệp Chân lại không còn nửa ý muốn mở miệng nói chuyện với nàng thêm nữa, trực tiếp giơ báo động phù màu đỏ trong tay lên, làm như muốn bóp nát.
Ý là nếu Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh không đi, hắn sẽ lập tức bóp nát báo động phù màu đỏ kia.
Diệp Chân trông kiên quyết như vậy, không giống giả mạo chút nào.
Xâm nhập vào nội bộ Huyết Hà Quân Thành, dù là Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh sớm đã tinh thông bí thuật thần thông Ngũ Sắc Nguyên Linh cũng không dám khinh thường.
Trong Tổ Thần điện Đại Chu, tuyệt đối có lực lượng giữ nàng lại.
Nếu không, năm đó Hoàng Linh nhất tộc cũng sẽ không rút khỏi Hồng Hoang Đại Lục.
- Diệp Nguyên soái, ngươi nhất định sẽ nói!
Vừa oán hận giậm chân một cái, một Ngũ Thải Quang Hoa cực nhỏ đột nhiên lộ ra, Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh nhanh chóng lặng yên không một tiếng động biến mất tại chỗ.
Giờ phút này, khuôn mặt của Diệp Chân đã hiện vẻ ngưng trọng hơn mấy phần.
Từ góc độ nào đó mà nói, Khương Huy Anh càng muốn biết tin tức này từ miệng Diệp Chân, vậy càng có khả năng trong đó có vấn đề.
Giờ phút này, Diệp Chân đã có hơi lo lắng cho tình hình của Thải Y.
Dù sao, việc tộc nhân của Hoàng Linh nhất tộc bị thất lạc bên ngoài, xác suất cũng không hề nhỏ.
Mà Hoàng Linh Nhị công chúa đó lại muốn tìm hiểu như vậy, bất chấp nguy hiểm tự mình chui vào đại doanh của Huyết Hà Quân Thành, nghe ngóng ở chỗ Diệp Chân, thậm chí không tiếc ưng thuận hứa hẹn, đến cùng là vì sao?
Hoặc đang muốn làm gì?
Sau mấy hơi thở, Diệp Chân vẫn dùng sức lắc đầu, ép tất cả lo lắng và suy đoán tình hình bên Thải Y xuống đáy lòng.
Hít sâu một hơi, trong mắt lại đột ngột nổi lên ti sáng doạ người.
Hiện tại, đối với Diệp Chân mà nói, giờ chuyện quan trọng nhất, chính là phải định ra một chiến lược phù hợp thế nào, dưới tình huống hoàn thành quân lệnh Nhân Ma chiến trường Đại Đô Đốc Phủ, cố gắng mang thật nhiều các huynh đệ Bắc Hải Thiên Lãng quân còn sống trở lại Bắc Hải quận!
Trong quên lệnh, tức khắc lên đường, viện binh gấp đến Huyết Quang cứ điểm.
Một canh giờ chuẩn bị thời gian tiếp cận như vậy, đã là hết mức.
Nhưng coi như là thế, mấy chục vạn đại quân xuất động, dù trạng thái trước đó đã sớm là lâm chiến, vẫn vô cùng vội vàng.