Chương 2603 Bắt Sống Thần Tướng
Trong tiếng rống giận dữ, diễm quang kinh khủng lần nữa từ trong lòng bàn tay Ngu Sí đánh ra, mang theo dưới trướng một phiếu Lửa Linh tộc nhân trong Oa Linh Tộc đang công kích tiến mạnh!
Diệp Chân đang huyễn thành lấy Ngưu Ma tiến lên thì bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang tăng tốc, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, xuất hiện ở trước mặt Đạo Cảnh nhật tế, Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng chỉ nhẹ nhàng nhoáng một cái đã ngăn đoàn liệt diễm kia lại, cứu tên Đạo Cảnh nhật tế.
- Nhanh đi hậu phương chữa thương!
Diệp Chân hiện ra khuôn mặt thật sự, nhẹ nhàng đưa vị Đạo Cảnh nhật tế trọng thương về hậu phương.
Đồng thời, Diệp Chân giơ Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng trong tay.
- Oa Linh Tộc tôn tử, gia gia Diệp Chân của nhà ngươi ở đây, muốn báo thù thì hướng đến ta!
Khí tức đặc hữu của Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng và âm thanh như lôi đình của Diệp Chân đột ngột truyền khắp toàn bộ Huyết Hà cấm địa.
m thanh của Diệp Chân làm cho cả tiếng la giết toàn bộ Huyết Hà cấm địa cũng vì đó mà ngừng lại.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm lập tức vang dội đến.
- Đại soái về đến!
- Đại soái về đến!
Cho dù là Bắc Hải Thiên lãng quân, hay là Trấn Nam tàn quân, lại hoặc là binh lính của quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu, khi nghe thấy âm thanh của Diệp Chân, thì gương mặt âm u đầy tử khí gần như tuyệt vọng trước kia trong chớp mắt bừng lên cuồng hỉ chờ mong.
Giống như là Chúa Cứu Thế trở về.
Nhất là Bắc Hải Thiên lãng quân, đối với Diệp Chân có một loại mù nhiệm và kính trọng quáng tín!
Không chỉ bọn hắn, các tư tế Tổ Thần Điện khổ chiến ở phía trước nhất cũng nhao nhao lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, sĩ khí phóng đại.
Thoáng chốc, vẻ mặt của hỏa linh thần tướng Ngu Sí đối diện bắt đầu nao nao, nói thật, hắn vẫn cực kỳ kiêng kị Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng.
Cùng lúc đó, Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật, Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ, Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh ở hậu phương nghe thấy âm thanh của Diệp Chân thì vẻ mặt cùng nhau khẽ giật mình.
- Diệp Chân này lại trở về rồi? Sao hắn trở về được?
Vẻ mặt của Nhị thái tử Truy Nhật hơi ngưng trọng.
Ngược lại, Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ thì dữ tợn cười một tiếng.
- Tặc này về tới thật đúng lúc! Hắn trở về, bản Thánh tử sẽ lấy đầu của hắn để báo huyết cừu!
- Bản công chúa có thể giúp ngươi một tay, đầu người có thể thuộc về ngươi, nhưng Nguyên Linh của Diệp tặc kia phải thuộc về bản công chúa.
Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh nói.
Gần như không cần suy nghĩ, Oa Linh Thánh Tử đã cười to nói:
- Thành giao!
Nói xong, hai người cùng nhau phóng tới tiền tuyến.
- Diệp Chân, nếu là nam nhi thì ra đây chiến với bản Thánh tử một trận!
Người còn chưa đến, âm thanh khiêu chiến của Oa Linh Thánh Tử đã vang vọng toàn bộ Huyết Hà cấm địa.
Không thể không nói, Oa Linh Thánh Tử này lựa chọn thời cơ cực kì chuẩn xác và độc ác.
Lúc này, Diệp Chân vừa tuyên bố trở về làm cho sĩ khí toàn quân bên phía Đại Chu phóng đại, nếu lúc này Diệp Chân ngang nhiên từ chối khiêu chiến của Oa Linh Thánh Tử, không chỉ sẽ hình thành đả kích cực lớn đối với danh vọng của Diệp Chân, hơn nữa sẽ hình thành đả kích trí mạng cho sĩ khí vừa tăng vọt của quân đội Đại Chu!
Dưới loại tuyệt cảnh này, quân đội Đại Chu cần nhất là một anh hùng có thể mang lấy bọn hắn đi ra khỏi tuyệt cảnh.
Vào lúc này, cho dù thanh danh trước đó của Diệp Chân, hay là thời khắc mấu chốt trở về thì đều để vô số tướng sĩ Đại Chu theo bản năng xem Diệp Chân như anh hùng có thể dẫn bọn hắn đi ra khỏi tuyệt cảnh.
Cho nên, Oa Linh Thánh Tử mới ngang nhiên khiêu chiến.
Bởi vì, hắn thấy, một trận chiến này, Diệp Chân sẽ không cách nào từ chối!
Chỉ cần Diệp Chân xuất chiến, lấy thực lực của hắn, lại thêm Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh từ bên cạnh phối hợp, chém giết Diệp Chân là chuyện cực kỳ đơn giản!
Một chút tính toán của Oa Linh Thánh Tử, Diệp Chân lập tức đã hiểu rõ, cũng cười to lên.
- Diệp mỗ có gì không dám! Chỉ sợ ngươi không dám tới!
- Có gì không dám, không phải bản Thánh tử đã tới sao?
Oa Linh Thánh Tử cười lớn, cùng với Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh một trước một sau lướt nhanh tới.
Nhìn thấy Oa Linh Thánh Tử càng ngày càng gần, khóe miệng Diệp Chân xuất hiện một tia dữ tợn không hiểu.
- Tiểu Yêu, động thủ đi!
Khẽ quát một tiếng, trước đó Tiểu Yêu đã sớm chậm chạp đưa Phân Thân đến dưới chân bọn người hỏa linh thần tướng Ngu Sí, bỗng nhiên phát động.
Một cây rễ mây giống như trước đó chôn vùi soái trướng của thế tử Ly Thân Vương Cơ Cảnh, vòng quanh một viên Cửu U m Lôi Châu đen sì tản ra khí tức khủng bố, bỗng nhiên đột phá tới mặt đất.
Ngay khi nhanh chóng đến gần nơi này Nguyên Linh của Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh vô cùng cường đại, cảm ứng Nguyên Linh cũng nhạy bén nhất.
Gần như ngay khi Tiểu Yêu đưa Cửu U m Lôi Châu ra, gương mặt xinh đẹp của Khương Huy Anh đã kịch biến, la thất thanh.
Giọng nữ sắc lạnh, the thé vọt thẳng vào màng nhĩ đám người.
- Cẩn thận dưới mặt đất!
- Mau lui lại!
Hai âm thanh cảnh cáo cực nhanh lại nhọn lại lệ vang lên, gần như là đồng thời, ngay khi âm thanh vang lên, Hoàng Linh Nhị công chúa Khương Huy Anh đã theo bản năng bay ngược.
Mà Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ thì còn chưa kịp phản ứng, nhưng với tài trí kinh người của hắn, nhìn thấy phản ứng kinh người của Hoàng Linh Nhị công chúa thì sắc mặt cũng kịch biến.
Hỏa linh thần tướng Ngu Thọ phía trước nhất, cùng với hơn hai mươi vị hỏa linh Oa tộc Đạo Cảnh xung quanh nghe thấy âm thanh cảnh cáo này thì vẻ mặt có chút choáng váng.
Bản năng đưa ánh mắt và thần niệm về lòng đất.
Ngược lại chỉ có ba người của Hoàng Linh Tộc nghe thấy Nhị công chúa Khương Huy Anh cảnh cáo thì thân hình khẽ động, định lui lại.
Nhưng đã muộn rồi!
Tiểu Yêu đã phát động thì sao lại cho bọn hắn thời gian thoát đi.
Ngay khi Hỏa linh thần tướng Ngu Sí cúi đầu đã thấy một sợi đằng đang lóe ra Linh Lực hung hăng đâm vào trong quả cầu đen sì tản ra khí tức khủng bố kia.
Nhìn thấy quả cầu đen sì tản ra khí tức khủng bố, hỏa linh thần tướng Ngu Sí lập tức nổ vang một tiếng, kịp phản ứng, cũng nghĩ tới.
Cái đồ chơi này, lúc bọn hắn công phá Huyết Quang pháo đài đã gặp qua, uy năng của nó làm cho bọn hắn đến nay không rét mà run!
- Là Cửu U m Lôi Châu, mau lui lại...
Dốc hết toàn lực hô lên câu nói này, đồng thời một đoàn người hỏa linh thần tướng Ngu Sí lập tức bị Cửu U m Lôi Châu nổ tung tạo ra lôi vân thôn phệ!
Nói cho đúng, ngay khi âm thanh của hỏa linh thần tướng Ngu Sí vang lên đã bao phủ trong âm thanh lôi bạo.
Vẻ mặt của Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ cũng trong nháy mắt này trở nên vạn phần hoảng sợ.
Tất cả tiên huyết trong cơ thể giống như ở trong nháy mắt này phun lên gương mặt Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ, làm cho vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn mà khủng bố.
Nói cho đúng phải là kinh hãi!
Một khắc này, Oa Linh Thánh Tử cảm thấy trái tim của hắn giống như bị một bàn tay vô hình hung ác nắm lấy, nắm đến hắn muốn ngạt thở!
Đây chính là Cửu U m Lôi Châu.
Cửu U m Lôi Châu lôi vân thôn phệ một vị hỏa linh thần tướng của Oa Linh nhất tộc bọn hắn, càng thôn phệ hết hai mươi mốt tộc nhân Oa Linh.
Hai mươi hai vị Oa Linh tộc thân!
Có thể đoán được, chỉ sợ hai mươi hai người trong Cửu U m Lôi Châu lôi vân này, không có mấy người có thể sống sót!
Sau khi kinh hãi thì bản thân Oa Linh Thánh Tử cũng bị kinh sợ thối lui.
Bởi vì cho dù là hắn, một khi hắn bị cuốn vào trong lôi vân Cửu U m Lôi Châu tạo ra thì không chết cũng phải trọng thương.
Không chỉ là kiêng kị Cửu U m Lôi Châu đã bị nổ tung trước mắt này, hắn càng sợ trong tay Diệp Chân còn có Cửu U m Lôi Châu.
Nếu ngay khi hắn tiến lên, ném về phía hắn một viên, vậy thì thật đặc sắc.
Oa Linh nhất tộc bọn hắn, thật vất vả mới hạ quyết tâm xé bỏ minh ước, lần nữa quay về Lạc Hoang đại lục.