Chương 2607 Huyết Quang Đại Trận Thần Bí Tầng Thứ Ba
Cho nên, dù lúc này hắn hận không thể bóp xương Diệp Chân nát thành tro, nhưng cũng không dám để cho tộc nhân liều chết tiến lên.
Cùng nhau dừng bước, còn có Hoàng Linh Nhị Công Chúa Khương Huy Anh.
Vừa rồi, viên Cửu U m Lôi Châu kia oanh kích đã có ba người của Hoàng Linh Tộc chết thảm tại chỗ.
Thật ra thì, giống như Thái Cổ Oa Linh nhất tộc, Hoàng Linh nhất tộc cũng gặp phải vấn đề giống như trước.
Không nói Cửu U m Lôi Châu đối bản thân Hoàng Linh Nhị Công Chúa Khương Huy Anh cũng có uy hiếp, Khương Huy Anh càng không có khả năng để cho lực lượng tinh anh trong tộc mà nàng mang tới đi chịu chết.
Cùng dừng bước, còn có Ma Tộc Đạo Cảnh.
Cho dù là dạng gì thì đều sẽ theo bản năng xu lợi tránh hại.
Dưới sự uy hiếp của Cửu U m Lôi Châu, sắc mặt của gần trăm Đạo Cảnh kịch biến dừng bước, không dám tiến lên trước.
Cái này khiến từ khi cửa vào Huyết Hà cấm địa thất thủ đến nay, sĩ tốt và cao thủ Đại Chu vẫn đang trong chiến đấu cường độ cao, có được cơ hội thở dốc.
- Là nam tử hán thì xông qua đây!
Diệp Chân lung lay Cửu U m Lôi Châu trong tay, ngoắc ngón tay về phía Oa Linh Thánh Tử Ngu Thọ, một mặt xem thường.
Người sau thì sắc mặt tái xanh, nhưng lại không thể làm gì.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng hoan hô của sĩ tốt Đại Chu đột ngột vang tận mây xanh.
- Đại soái uy vũ!
- Đại soái uy vũ!
- Đại soái uy vũ!
Hậu phương, lúc này, sắc mặt của Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật đã biến thành vô cùng khó coi.
Hắn thấy, Diệp Chân này chính là khắc tinh của hắn.
Nguyên bản, lúc này triệt để công chiến Huyết Hà cấm địa đã là chuyện thuận lý thành chương, nhưng Diệp Chân này vừa về đến đã xảy ra biến số.
- Thái tử điện hạ chớ buồn, dù Diệp Chân trở về thì cũng sẽ không thay đổi được sự thật là chỉ có một đội tàn quân cô độc trong Huyết Hà cấm địa này, giết một thì ít một.
- Một viên Cửu U m Lôi Châu lại có thể oanh giết bao nhiêu người?
Tiên Tri Ma Sư Thất Xu tự tin nói.
- Diệp Chân trở về, nhiều nhất cũng thoáng trì hoãn một chút thời gian chúng ta triệt để công chiếm Huyết Hà cấm địa mà thôi.
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì?
- Tiếp tục tiến công!
Tiên Tri Ma Sư Thất Xu kiên định nói:
- Loại bảo bối Cửu U m Lôi Châu này, trong tay Diệp Chân không thể nào có quá nhiều.
Nếu thật sự có không ít Cửu U m Lôi Châu thì lúc này sớm trùng sát vào trong trận doanh quân ta dùng đến, mà không phải dùng để uy hiếp Oa Linh Thánh Tử.
- Đúng vậy!
Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật dữ tợn cười một tiếng:
- Chiến tranh, nào có chuyện không chết người!
- Mệnh lệnh các quân tiếp tục tiến công, nhưng có thể giảm mật độ tiến công xuống, nhất là cường giả Đạo Cảnh, để phòng viên Cửu U m Lôi Châu trong tay đối phương tạo thành đại lượng thương vong!
Đối với Ma Tộc thì mỗi một Đạo Cảnh bỏ mình, cũng là tổn thất cực lớn.
Nếu Đạo Cảnh bỏ mình quá nhiều, bọn hắn cũng không thể nào chịu được.
Nhưng số lượng Đạo Cảnh bỏ mình trong giới hạn nhất định thì bọn hắn lại là có thể tiếp nhận.
Không bao lâu Sau, từng nhánh đại quân Ma Tộc phân tán ra do Ma Tộc Đạo Cảnh dẫn đầu, lần nữa vây công tới.
Diệp Chân đương nhiên hiểu rõ, một viên Cửu U m Lôi Châu thì nhiều nhất chỉ có thể bao trùm phạm vi ba trăm mét, không thể nào dọa lùi đại quân Ma Tộc.
Nhiều lắm là diệt khí diễm của một đoàn người Oa Linh Thánh Tử cực kỳ tiếc mệnh, làm cho sĩ tốt Đại Chu thở một ngụm mà thôi.
Diệp Chân xuất hiện làm cho tân nhiệm Quân đoàn trưởng Trấn Nam quân đoàn Miêu Bích, Bắc Hải Thiên lãng quân Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ, quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu Hạ Kỳ, chủ động đến đây báo cáo tình huống các quân trước mắt.
Đây chính là tác dụng của Thống soái.
Chỉnh hợp!
Chỉnh hợp lực lượng các quân, trù tính vận dụng chung.
Lúc này, sức mạnh còn sót lại của các quân so với trong tưởng tượng của Diệp Chân thì tốt hơn nhiều.
Bởi vì chiến đấu lúc trước, chủ yếu là tại Đạo Cảnh và Giới Vương Cảnh tiến hành, sĩ tốt tam quân thương vong cũng không lớn.
Trước đó, lui vào đại quân Huyết Hà cấm địa có tất cả bốn mươi vạn, trong hơn nửa canh giờ này, chiến tổn chỉ mới một vạn người mà thôi.
Nhìn đại quân Ma Tộc một lần nữa giết tới, Diệp Chân lập tức ra lệnh:
- Đạo Cảnh ở bên, Phá Thiên Tru Long Nỗ ở giữa, Viêm Linh Bạo Ma Nỗ ở trên, áp chế Ma Tộc.
- Mệnh lệnh Thổ Linh điện Tế Ti, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất chế tạo ra một đầu hẹp dài có lợi cho Phá Thiên Tru Long Nỗ phát huy lực lượng, công sự phòng ngự ích thủ khó công.
....
Từng mệnh lệnh được đưa xuống, chí ít không hỗn loạn giống như trước đó.
Lại thêm Cửu U m Lôi Châu uy hiếp làm cho tốc độ của đại quân Ma Tộc trở nên chậm hơn rất nhiều.
Sĩ tốt bình thường thì đây có lẽ là chuyện tốt.
Nhưng trong lòng Diệp Chân lại vô cùng bi ai.
Số lượng sĩ tốt Đại Chu trong Huyết Hà cấm địa, tính luôn cả thụ thương cũng chỉ bốn mươi vạn.
Thời gian mỗi qua một chút sẽ chết trận một bộ phận.
Cuối cùng, số lượng sĩ tốt Đại Chu trong Huyết Hà cấm địa sẽ càng ngày càng ít.
Hắn trở về cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian thất thủ của Huyết Hà cấm địa mấy ngày mà thôi.
Nhưng vấn đề là, chẳng lẽ Diệp Chân phải từng bước một tự tay mang theo những binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân tín nhiệm hắn, các huynh đệ quân đoàn thứ nhất bắc bộ chiến khu, Trấn Nam quân đoàn, từng người chiến tử ở đây?
Chuyện đó tuyệt đối không phải chuyện Diệp Chân nguyện ý nhìn thấy.
Nhưng rất nhanh, Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn cực kỳ tinh thông trận pháp đã cho Diệp Chân một kinh hỉ cực lớn.
Từ Huyết Hà cấm địa cửa vào thất thủ bắt đầu, Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn đã ở hậu phương bố trí một trận pháp tên là Tứ Linh Tứ Thú Khốn Sát Đại Trận, dùng để ngăn cản đại quân Ma Tộc, tranh thủ thời gian bố phòng cho đại quân Đại Chu.
Một khắc đồng hồ sau, vô tận sương trắng đất bằng dâng lên, đại quân Đại Chu biến mất không thấy gì nữa, đồng thời, đại quân Ma Tộc xâm nhập vào đại trận lại như con ruồi không đầu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Có đại trận này ngăn địch, Diệp Chân cùng đại quân dưới trướng, rốt cục lấy được cơ hội thở dốc ngắn ngủi.
Lúc Diệp Chân nhìn thấy Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn thì sắc mặt của hắn đã khô héo, trong đôi mắt che kín tơ máu.
- Thái thượng, không biết đại trận này có thể ngăn cản đại quân Ma Tộc bao lâu?
Diệp Chân ngay lập tức hỏi.
- Vội vã bố trí, lại để tế vệ không tinh thông trận pháp vận chuyển đại quân tọa trấn ở giữa, trận này, nhiều nhất có thể ngăn cản đại quân Ma Tộc một canh giờ.
Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn nói.
- Chỉ có thể một canh giờ sao?
Khóe miệng Diệp Chân, có chút đắng chát.
- Đúng, nhiều nhất chỉ có thể một canh giờ! Trong đại quân Ma Tộc cũng có cao nhân, nói không chừng chỉ có thể chống đỡ nửa canh giờ!
Nói xong câu đó, Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn đột nhiên kéo Diệp Chân một phát nói:
- Bớt nói nhiều lời, ngươi nhanh chóng đi theo ta!
- Làm gì?
Diệp Chân hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Thái thượng, lúc này ta không thể đi được, ta nhất định phải thừa dịp thời gian quý giá này, tự mình an bài công sự phòng ngự, tự mình bố phòng.
Diệp Chân nói.
- Hữu dụng không?
Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Chân một chút:
- Có thể giữ vững Huyết Hà cấm địa không mất sao?
Diệp Chân ngơ ngác, trong miệng đột ngột lộ ra nụ cười tràn đầy đắng chát, cay đắng không cách nào nuốt xuống.
- Đã vô dụng, vậy thì cũng không cần tốn thời gian nữa. Giờ phút này, còn có chuyện quan trọng hơn kéo dài thời gian giao cho ngươi làm.
- Hơn nữa, đây cũng mệnh lệnh của Thông Nạp.
Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn nói.
- Chuyện quan trọng hơn?
- Đúng vậy, đây cũng là trước đó ngươi tự mình điều tra ra được! Huyết quang đại trận thần bí tầng thứ ba đến cùng có cái gì, hoặc là tồn tại cái gì đã nghiên cứu ra chút da lông.
- Nhanh đi theo ta!
Khẽ quát một tiếng, Thái Thượng Trường Lão Ô Liễn vội vàng đi về phía trước, Diệp Chân cũng chỉ có thể đuổi theo.