← Quay lại trang sách

Chương 2621 Đại Trận Thứ Sáu Bộc Phát

Làm con dê thế tội để tiêu trừ kêu ca.

Cho dù là Tổ Thần Điện, hay là quân bộ Đại Chu đều cần một dê thế tội dĩ tạ thiên hạ.

Như vậy, những người bọn hắn cũng sẽ là người thích hợp nhất, mà hắn lại là chọn lựa thích hợp nhất trong Tổ Thần Điện.

Mặc dù trừng phạt trong Tổ Thần Điện sẽ không khốc liệt giống như quân pháp Đại Chu, nhưng, kết cục của hắn cũng tuyệt đối cũng không khá hơn chút nào.

Càng có khả năng sẽ gây họa tới tử tôn.

Cho nên lúc này, Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm, rất không cam tâm!

Vô cùng không cam tâm!

- Ai... Diệp Nguyên soái, lão phu tâm ý đã loạn, ngươi tự quyết định đi! Rút thế nào, rút từ phương hướng nào, đều do ngươi quyết định đi....

Trên mặt Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm tràn đầy đìu hiu.

Trước đó, lúc Nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp còn sống thì còn có Nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp gánh lấy.

Nhưng lúc này, hai Đại Thủ Tế một chết một hôn mê, Hỏa Linh Điện chủ Long Nhược cũng oanh liệt đền nợ nước, còn sót lại chỉ có hắn.

Một khắc này, Thủy Linh Điện chủ đột nhiên ý thức được, có đôi khi, chết thật ra rất đơn giản.

Khó khăn nhất chính là còn sống!

Hơn nữa, từ trình độ nào đó mà nói, lúc này Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm đã hơi hiểu rõ, vì sao Nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp lại phải một mình đối mặt với trăm vạn đại quân Ma Tộc, sau đó tự bạo oanh liệt đền nợ nước.

Nguyên nhân trong đó cũng không thiếu phương diện này.

Bởi vì người còn sống sót sẽ muốn đối mặt với trách nhiệm to lớn Huyết Quang pháo đài, Huyết Hà cấm địa thất thủ, và đưa đến phòng tuyến Nhân Ma Chiến Trường thất thủ này.

Đối diện với mấy vấn đề này.

Khó!

Thật quá khó!

- Rút về sao?

Triệt để hiểu rõ tình hình trước mắt, quân đoàn trưởng Trấn Nam quân đoàn Miêu Bích nở nụ cười khổ.

- Trước mắt, chúng ta ở tuyến đầu Nhân Ma Chiến Trường, nếu rút về hậu phương, chỉ sợ cũng sẽ không khác gì cửu tử nhất sinh, nhất là dưới tình huống toàn bộ Nhân Ma Chiến Trường sắp biến thành một huyết quang khí tràng phạm vi cực lớn.

- Hơn nữa, cho dù còn sống rút về thì lại có thể thế nào? Quân luật của Đại Chu....

- Thật ra thì, còn không bằng dứt khoát chết ở chỗ này! Lấy một người chết, mang đến vinh quang cho cả gia tộc!

- Đúng thế....

Hạ Kỳ than nhẹ một tiếng.

Lời nói của Miêu Bích chính là ý nghĩ của bọn hắn.

Nhưng, sâu kiến còn ham sống, nếu có cơ hội sống sót thì ai nguyện ý cứ chết đi không có tiếng tăm gì như vậy chứ?

Bọn hắn đang vào tráng niên, thời gian quý báu...

Đột nhiên, Hạ Kỳ nhìn thấy Diệp Chân trấn định tự nhiên, bỗng nhiên phản ứng lại, đi nhanh hai bước vọt tới trước mặt Diệp Chân, quỳ một gối xuống nói.

- Diệp Nguyên soái, ta biết trong lòng của ngươi sớm đã có kế hoạch! Xin cho các huynh đệ tàn quân bắc bộ chiến khu quân đoàn thứ nhất một đường sống.

- Cũng cho các gia quyến binh sĩ tàn quân bắc bộ quân đoàn thứ nhất chúng ta một tia hi vọng, để bọn hắn có khả năng đoàn tụ với gia đình.

Có Hạ Kỳ dẫn đầu, Miêu Bích cũng đột ngột kịp phản ứng, cùng quỳ đến trước mặt Diệp Chân, nói lời giống vậy.

Ánh mắt của Diệp Chân đảo qua người Hạ Kỳ cùng Miêu Bích, sau đó rơi vào trên người thống lĩnh Tế Vệ Tổ Thần Điện Mặc Chuẩn và Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm.

Thống lĩnh tế VỆ Tổ Thần Điện Mặc Chuẩn và Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm thấy Miêu Bích và Hạ Kỳ quỳ xuống về phía Diệp Chân, hai người liếc nhau, sau đó ánh mắt đột ngột biến thành vô cùng phức tạp.

- Diệp Nguyên soái, ngươi muốn chúng ta làm gì?

Suy nghĩ một chút, Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm chủ động mở miệng hỏi thăm.

Hai người Miêu Bích và Hạ Kỳ cùng thuộc quân đội với Diệp Chân, hơn nữa trước đó, Diệp Chân chính là cấp trên của bọn hắn, quản hạt bọn hắn.

Lúc này, quỳ gối về phía Diệp Chân chính là một loại hoàn toàn phục từ hình thức khác, chưa nói tới hiệu trung.

Thế nhưng, thống lĩnh Tế Vệ Mặc Chuẩn và Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm lại không giống.

Luận chức vị trong Tổ Thần Điện, Diệp Chân chỉ là Tả đại chủ tế Man Linh Điện mà thôi.

Hơn nữa, Man Linh Điện ở trong Tổ Thần Điện, nhiều lắm chỉ xem như một điện nhỏ.

Địa vị của Diệp Chân so với hai người bọn họ thật sự kém xa.

Muốn bọn hắn quỳ xuống biểu thị triệt để phục tùng giống như Miêu Bích và Hạ Kỳ thì tuyệt đối không thể nào.

Mà điểm này, cũng chính là vấn đề Diệp Chân phải giải quyết.

Đối mặt với Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm hỏi thăm, Diệp Chân cũng không trả lời ngay mà trước dùng hai tay đỡ Miêu Bích và Hạ Kỳ từ dưới đất dậy, sau đó mới nhìn về phía Mặc Chuẩn và Hải Phạm.

- Hải điện chủ, Mặc thống lĩnh, bởi vì kế hoạch tiếp theo của bản soái cực kỳ mạo hiểm. Vì bảo đảm thành công nên trong quá trình hành động chỉ cho phép xuất hiện một tiếng nói.

- Cho nên, tiếp theo, ta vì đảm bảo chuyện này sẽ trọn biên!

- Chỉnh biên tất cả mọi người nguyện ý hành động với ta!

Diệp Chân nói.

- Chỉnh biên?

Mặc Chuẩn và Hải Phạm liếc nhau, ánh mắt lại càng thêm phức tạp.

Bởi vì, mặc dù trước đây Diệp Chân có Nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp bổ nhiệm làm thống soái phòng ngự quân Huyết Hà cấm địa, thậm chí có thể tiết chế Tế Vệ và Tế Ti của Tổ Thần Điện.

Nhưng, loại tiết chế này lại phi thường có hạn.

Càng giống một loại phối hợp.

Giống như Diệp Chân muốn điều động một đội tế vệ nào đó thì không cách nào trực tiếp hạ lệnh đối với một đội tế vệ này.

Cần Diệp Chân nói trước với thống lĩnh tế vệ Mặc Chuẩn, nói rõ nhu cầu, sau đó mời hắn phối hợp, sau đó từ Mặc Chuẩn hạ lệnh mới có thể điều động một đội tế vệ này.

Điều động Tế Ti cũng giống như vậy.

Mặc dù trước đó, cho dù là Hải Phạm hay là Mặc Chuẩn đều chưa từng từ chối thỉnh cầu của Diệp Chân.

Nhưng đó là dưới tình huống Nhị Đại Thủ Tế Thông Nạp vẫn còn, hơn nữa còn là dưới tình huống khốn thủ Huyết Hà cấm địa.

Một khi Diệp Chân triển khai kế hoạch vô cùng mạo hiểm kia, nhưng trong lúc đó lại xuất hiện tình huống bị từ chối, như vậy sẽ phải đền mạng vào.

Cho nên, trước khi tiến hành kế hoạch lớn mật đó, Diệp Chân trước muốn tiến hành thống nhất âm thanh nội bộ.

Diệp Chân cũng có nguyên tắc của mình đối với nội bộ không thể thống nhất âm thanh, thà rằng không cần phần lực lượng này nhưng hắn sẽ không chôn xuống tai hoạ ngầm trí mạng.

- Chuyện này... Diệp Nguyên soái, có thể cho lão phu xem kế hoạch này của ngươi không?

Hải Phạm hỏi.

- Không thể!

Diệp Chân lắc đầu.

- Kế hoạch này, cho dù sau khi bắt đầu chấp hành thì cũng là tuyệt mật, trong toàn quân, có thể biết được toàn bộ kế hoạch sẽ không hơn ba người.

- Diệp Nguyên soái, vậy khả năng thành công trong kế hoạch này của ngươi lớn bao nhiêu? Cuối cùng có thể đạt thành trạng thái gì?

Tế Vệ thống lĩnh Mặc Chuẩn hỏi.

- Xác suất thành công?

Diệp Chân lắc đầu.

- Chuyện đi hiểm, một bước vô ý thì cả bàn đều thua, cho nên xác suất thành công bản soái cũng không biết.

- Nhưng trạng thái có thể đạt thành cuối cùng lại có thể nói cho các ngươi biết!

Lập tức ánh mắt mấy vị ở đây đều nhìn về phía Diệp Chân, thậm chí trong ánh mắt có vài phần vội vàng.

- Ta có thể mang đại bộ phận người từ trong các ngươi còn sống quay lại Đại Chu, đồng thời rửa sạch ô danh thậm chí là tội danh!

- Giúp cho các huynh đệ đi theo chúng ta huyết chiến thiên hạ không đến mức gánh ô danh tội danh trên lưng, không đến mức để bọn hắn chảy máu, để gia quyến của bọn hắn rơi lệ.

- Lời ấy của đại soái là thật chứ?

Hạ Kỳ và Miêu Bích đồng thời lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Đương nhiên! Không cân nhắc cho các ngươi, ta cũng vì cân nhắc cho mười mấy vạn binh sĩ Bắc Hải Thiên lãng quân.

Thật ra thì câu nói này mới là dụng ý chân chính của Diệp Chân.

Ở tiền tuyến, trên chiến trường, Đại Chu nói chuyện lấy công chuộc tội.

Lấy công huân Diệp Chân đã lập xuống, nhất là công huân trước đó chém giết quân đoàn trưởng Ma Tộc tiên phong Nguyệt Đại, dưới tình huống bình thường đã đủ Diệp Chân đền tội.

Nhưng, Diệp Chân không sao thì các huynh đệ dưới trướng hắn thế nào?