Chương 2630 Đại Trung Thần Công Trung Thể Quốc
Nhất là viên ngọc này đơn giản ẩn chứa một tia lực lượng của Đại Thủ Tế Bách Tương, tại chỗ nện đến Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ tiên huyết chảy ròng.
Một màn này làm cho Ban Lệ giận tím mặt, ngay cả trên mặt Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng hiện ra một tia bất mãn.
Nhưng ngay khi Ban Lệ muốn phát tác thì Đại Thủ Tế Bách Tương vẫy tay một cái, linh ảnh trong ngọc giản kia lập tức ngay nổi lên trong Đông Lai Các.
- Nhìn đi, Ban Thượng thư, ngươi xem thật kỹ một chút! Đây chính là công huân của Diệp Chân đã lập ra trong những ngày nay, nhưng lại thành chạy án trong miệng ngươi.
- Trợn to mắt mù của ngươi, nhìn cho kỹ!
Ngay khi hình ảnh trong ngọc giản ảnh lưu niệm triển khai, Đại Thủ Tế Bách Tương phẫn nộ quát lên, lập tức bị âm thanh Ban Lệ và Nhân Tôn Hoàng Cơ Long bao gồm một đám trọng thần ở đây hít một hơi lãnh khí che đậy kín.
Hình tượng xuất hiện trong đó là chồng chất như núi đầu và thi thể của ma tộc.
Hình ảnh trong ảnh lưu niệm ngọc giản chậm rãi di động, bày ra là đầu và thi thể của Ma Tộc Thi Sơn Kinh Quan dài mười mét, cao năm mét.
Phía sau Thi Sơn Kinh Quan chính là một tòa thành ấp đang bị rào rạt thiêu đốt rõ ràng mang theo phong cách to lớn của Ma Tộc.
Một loại khí tức thiết huyết đậm đến không tan ra, đập vào mặt.
Đại Ti Thiên Ngũ Dự cũng không khỏi phải la thất thanh:
- Núi thây kinh quan dài mười dặm này, Diệp Chân đến cùng phải chém giết bao nhiêu Ma Tộc mới tạo thành?
- Mười vạn, hai mươi vạn, hay là năm mươi vạn?
Theo ảnh lưu niệm ngọc giản thay đổi, phía trước Thi Sơn Kinh Quan vẫn còn đang chảy máu nước đột nhiên xuất hiện một hàng bóng người.
Hàng thứ nhất dẫn đầu bên trái vị thứ nhất, chính là Tam Đại Thủ Tế Nhâm Mạch sắc mặt vô cùng tái nhợt, ở giữa là Diệp Chân, bên phải là Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm.
Hàng thứ hai theo thứ tự là sáu đại Quân Soái trước mắt dưới trướng Diệp Chân, Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ, Hạ Kỳ, Miêu Bích, Xa Bôn, Mặc Chuẩn, và Trịnh Đương Thì, Dịch Tuyệt, Ngưu Nhị.
Một nhóm mười hai người đứng hai hàng, trừ Tam Đại Thủ Tế Nhâm Mạch và Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm đi đầu, những người khác mỗi người đều toàn thân máu me đầm đìa.
Bao gồm Diệp Chân ở trong, cả người cũng giống như từ trong núi thây biển máu vớt ra, nhất là trên người Diệp Chân còn có huyết tương tràn trề đang chảy xuống.
Một nhóm mười hai người không nói ra một chữ, chỉ xuất hiện ở trong tầm mắt Đại Chu Thánh Thiên tử Cơ Long và một đám trọng thần, một loại khí tức thảm liệt không cách nào hình dung lập tức nhào mà đến, sát khí trùng thiên, tất cả mọi người ở đây cũng vì đó nghiêm nghị.
Cho dù là Đại Thủ Tế Bách Tương lần thứ hai nhìn thấy bức tranh này, vẫn như cũ vô cùng động dung.
- Thần, thống soái phòng ngự quân Huyết Quang pháo đài, sau khi kỵ chỉnh biên thành nguyên soái Trấn Hải quân Diệp Chân, suất Quân Soái dưới trướng tham kiến Ngô Hoàng!
Đại lễ thăm viếng, Diệp Chân lập tức quỳ một chân trên đất hướng về phương hướng ảnh lưu niệm ngọc giản, một đám Quân Soái sau lưng cũng nhao nhao đại lễ thăm viếng.
Mặc dù cách ảnh lưu niệm ngọc giản, nhưng chúng tướng quỳ xuống bắn ra huyết tương tung tóe cũng để đám người đang quan sát, trong thoáng chốc đã ngửi được mùi tanh của máu, nhao nhao lần nữa động dung.
- Thần, Diệp Chân, dưới tình huống bị đại quân Ma Tộc vây quét, cùng đường mạt lộ, bất đắc dĩ binh đi nước cờ hiểm, suất tàn quân giết vào tây bộ Ma Tộc, nguyên là địa vực Hồng Sa châu của Đại Chu.
- Trong mười ngày này, thần đã dẫn theo tàn quân liên tiếp tập cướp ba mươi bảy tòa lĩnh ấp lớn nhỏ của Ma Tộc, diệt tuyệt hai mươi sáu Ma Tộc lĩnh ấp, đốt giết mười một tòa Ma Tộc lĩnh ấp, đồng thời vào hôm nay công phá đại thành tây bộ Ma Tộc - Hồng Sa thành, cũng tức là cả tòa Hồng Sa thành.
- Sau khi phá thành, Ma Tộc trong tầm mắt, trừ cá biệt tù binh sắp xếp vào Chiến Nô doanh, nhưng người còn lại đồ sát tất cả.
- Trong mười ngày qua thần lấy răng trả răng, lấy máu trả máu, lấy tàn quân chém giết hơn bốn trăm vạn quân dân Ma Tộc, cướp bóc vô số tiền hàng.
Nói đến đây, Diệp Chân lần nữa khấu đầu nói.
- Thần vô năng, dốc hết toàn lực, khiến Huyết Hà cấm địa thất thủ.
- Nguyên bản, thần hẳn nên cùng tồn vong với Huyết Hà cấm địa, cùng với nhị Đại Thủ Tế đền nợ nước, thế nhưng, các dũng sĩ Đại Chu dưới trướng thần lại không thể hi sinh vô ích như vậy.
- Cho nên thần mới suất các tướng sĩ còn lại dưới trướng giết vào Ma tộc bụng địch, cho dù chết thì cũng phải sau khi giết gấp mười, gấp trăm lần Ma Tộc mới có thể chết, để bảo đáp ơn tri ngộ bệ hạ, mới có thể để cho tướng sĩ dưới trướng chuộc tội, để tránh bởi vì tội mất thành gậy họa cho trong nhà!
Ai cũng không chú ý tới, khi quan sát này ảnh lưu niệm ngọc giản này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long lại không tự chủ được đứng lên, nắm chặt song quyền, trong đôi mắt ẩn hiện vẻ kích động.
Một câu cuối cùng ngọc giản của Diệp Chân.
- Bởi vì sau lưng có cao hơn mười chi đại quân Ma Tộc đang bao vây chặn đánh nên thần không thể bẩm báo chi tiết, chỉ có thể nói nhiều như vậy, tất cả tình hình khác, thần sẽ ghi chép vào ngọc giản báo cáo, đồng thời thông qua na di trận cỡ nhỏ hiến tiền hàng và thủ cấp của Ma Tộc cho bệ hạ, lấy tráng quân uy, lấy thực quốc tư!
- Thần Diệp Chân lại bái, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Câu nói cuối cùng này là Diệp Chân và mười hai vị Quân Soái sau lưng cùng nhau hô lên.
Sát khí trùng thiên như thế, các dũng sĩ lên tiếng rống bái lại giống như có vạn quân, thanh thế kinh thiên động địa.
Lúc này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã không tự chủ được chỉ tay vào hình tượng bắt đầu tiêu tán, tức giận nói:
- Ai nói các ngươi có tội?
- Các ngươi vô tội! Các ngươi mới là dũng sĩ chân chính của trẫm! Các ngươi mới là dũng sĩ trung quân ái quốc chân chính của Đại Chu ta.
- Cho dù mất thành có tội, trẫm cũng xá các ngươi vô tội!
- Lấy tàn quân giết hơn bốn trăm vạn quân dân Ma Tộc, đánh vào nội địa Ma Tộc, đây đã là kỳ công! Kỳ công để trẫm thả ra một ngụm ác khí trong lòng!
- Kỳ tích này làm cho vẻ u sầu và áp lực bao phủ trên mặt Nhân Tôn Hoàng, ở trong nháy mắt này tan thành mây khói.
Ở trong đôi mắt của Đại Ti Thiên Ngũ Dự và đám cận thần, vị Cửu Ngũ Chí Tôn trước kia chỉ điểm giang sơn, hình như ở trong nháy mắt này đã trở về.
Hoa một tiếng vang nhỏ, ảnh lưu niệm ngọc giản ánh sáng triệt để thu hết, một lần nữa rơi vào trong tay Đại Thủ Tế Bách Tương.
Cũng chính là một tiếng vang nhỏ này mới làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đang tắm trong hình ảnh vừa rồi bừng tỉnh.
Tính chân thực trong hình ảnh vừa rồi, cùng áp lực thật lớn của những ngày này đã làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long trong nháy mắt này có một loại cảm giác muốn kiểm duyệt bộ tàn quân dưới trướng này của Diệp Chân.
Hình tượng trong ảnh lưu niệm ngọc giản tán đi, lúc này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long mới có chút mất mát chép miệng một cái, quần thần cũng từ trong rung động khôi phục lại.
Chỉ có vẻ mặt của Đại Ti Thiên Ngũ Dự là hơi khác thường.
Trọng thần ở đây, gần như tất cả mọi người đều đã từng ra chiến trường, gặp qua binh phong, gặp qua núi thây biển máu.
Nhưng đó cũng là lúc tuổi còn trẻ, đã sớm cách mấy chục trên trăm năm.
Chỉ có Đại Ti Thiên Ngũ Dự là lão quân ngũ.
Lúc này, xem hết này ảnh lưu niệm ngọc giản, Đại Ti Thiên Ngũ Dự vụng trộm lập tức mắng Diệp Chân.
- Tiểu tử này, lá gan càng lúc càng lớn, còn dám diễn trò trước mặt bệ hạ.
Hắn là thống soái một quân, một nửa bước Đạo Cảnh còn là võ giả sở trường Hỏa hệ Thần Thông, phải cận thân huyết chiến đến loại trình độ nào mới có thể nhiễm lên nhiều máu của địch nhân như vậy?
Hừ, chờ ngươi trở lại, nhìn xem lão tử thu thập ngươi thế nào!
Khám phá, lại không nói toạc.
Thật ra thì Đại Ti Thiên Ngũ Dự rất rõ ràng hiện tại đại quân của Diệp Chân khó xử.