← Quay lại trang sách

Chương 2648 Quyết Định Cuối Cùng

Nếu có thể may mắn về nước thì đó là may mắn của chúng ta.

- Nếu bất hạnh bỏ mình thì cũng không câu oán hận nào, chỉ cầu trước khi chết có thể chém giết gấp mười gấp trăm lần Ma Tặc chôn cùng, là đủ!

- Diệp Nguyên Soái làm ra quyết định, thông báo chúng ta là được.

Nói xong, Thủy Linh Điện chủ Hải Phạm và Tam Đại Thủ Tế Nhâm Mạch cứ vậy rời khỏi.

Diệp Chân lấy tay vỗ trán, khuôn mặt cười khổ.

Đưa ra quyết định, có đôi khi là chuyện rất thống khổ, rất đau đầu.

Nhất là loại đại sự đứng bên bờ vực sống chết, có thể quyết định sinh tử của hơn bốn mươi vạn đại quân.

Loại lựa chọn này, thật sự rất khó!

....

Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật ở trong soái điện của Hồ Châu châu thành, Truy Nhật thấy Tiên Tri Ma Sư Thất Xu một lần nữa mở to mắt, vội vàng hỏi.

Ngược lại, hành quân Đại tổng quản Kê Vô Tâm thì một mặt lạnh nhạt.

- Tiên sinh, kết quả thương lượng như thế nào?

- Thái tử điện hạ, kế hoạch thứ nhất thất bại.

- Cái gì?

Nhị thái tử Truy Nhật có chút thất vọng.

- Vậy kế hoạch thứ hai thì sao?

- Bẩm thái tử điện hạ, kế hoạch thứ hai đã thực hiện, nhưng Diệp Chân có thể nhanh chóng rút về Đại Chu, rời khỏi nội địa tộc ta hay không thì còn chưa biết.

Tiên Tri Ma Sư Thất Xu nói.

- Vậy tiên sinh cảm thấy Diệp Chân này liệu sẽ theo lộ tuyến chúng ta cung cấp, trở về Đại Chu chứ?

Nhị thái tử Truy Nhật vội hỏi.

- Nắm chắc năm thành.

- Nắm chắc năm thành...

Đáp án này làm cho vẻ mặt Nhị thái tử Truy Nhật trở nên âm tình bất định.

- Tiên sinh, chỉ thời gian nửa ngày này đã có sáu vị lãnh chúa nữa không bảo một tiếng rời khỏi.

- Thái tử điện hạ, trước mắt quân lực giảm bớt gần nửa, vẫn là từ bỏ Hồ Châu đi.

Hành quân Đại tổng quản lâu không mở lời, lại đột nhiên nói.

- Từ bỏ Hồ Châu, co vào chiến tuyến, lui giữ ba châu địa, củng cố chiến quả là hơn! Nếu không, dưới thế công trước mắt, nắm giữ bốn châu địa này, chỉ sợ chúng ta ngay cả hai châu địa cũng không thủ được.

Nhìn Tiên Tri Ma Sư Thất Xu, nhìn lại hành quân đại tổng quản Kê Vô Tâm, cuối cùng, Nhị thái tử Truy Nhật vẫn đắng chát nói.

- Vậy thì xử lý theo quân lược của đại tổng quản đi.

- Thái Tử điện hạ yên tâm, thu hồi quyền đầu lại, không phải nhát gan, mà chính là vì đánh ra càng mạnh mẽ hơn.

- Hôm nay chúng ta chủ động rút khỏi Hồ Châu, là vì ngày sau chiếm lấy đến càng nhiều thổ địa Đại Chu.

Hành quân đại tổng quản Kê Vô Tâm hiếm thấy an ủi một câu.

- Đúng rồi, Thất Xu tiên sinh, lần này ngươi tự mình gặp mặt Diệp Chân, có đánh giá gì đối với còn người này không?

Hành quân đại tổng quản Kê Vô Tâm bất chợt hỏi thăm.

Thần sắc của Thất Xu đột ngột biến thành vô cùng nghiêm túc.

- Thái Tử điện hạ, Kê đại tổng quản, Diệp Chân người này, có phương pháp trị quân, có tài mưu lược, có thể xưng là thế chi anh hào!

- Nếu ngày sau Thái Tử điện hạ và người này lần nữa gặp nhau trên chiến trường, tốt nhất là không tiếc bất cứ giá nào, chém giết hắn cho bằng được. Nếu không, cuối cùng rồi sẽ gặp họa!

Sau khi Nhị thái tử Truy Nhật gật đầu nói phải thì hành quân đại tổng quản Kê Vô Tâm lại nhướng mày.

- Thất Xu tiên sinh, nếu Diệp Chân này đã có uy hiếp như thế thì sao chúng ta không tương kế tựu kế, thiết hạ mai phục ở chỗ thượng cổ na di trận này, một lần diệt này tai hoạ ngầm, thuận đường lập xuống đại công, giúp nhị Thái Tử điện hạ thu hoạch được Ma Thần Điện ủng hộ chứ?

- Muốn mai phục đại quân của Diệp Chân, ít nhất cần phải vận dụng hơn trăm vạn tinh nhuệ, cùng với hơn ba trăm tên Đạo Cảnh. Có ngũ thái tử Phá Nguyệt điện hạ và Thất Thái Tử Từ Vân điện hạ mật báo, muốn mai phục thành công Diệp Chân, gần như là không có khả năng thành công.

- Mặt khác, lực lượng dưới trướng Diệp Chân cũng phi thường cường đại, tuyệt đối không thể cho rằng đó là tàn quân mà khinh thị.

- Ta vừa mới dùng Không Gian Thần Thông đưa phân thân đến thì đã lập tức bị đại quân của Diệp Chân ở cách đó ba ngàn dặm phát giác, trong tám hơi thở lâm vào trong vòng vây trùng điệp của Đạo Cảnh dưới trướng hắn.

- Muốn mai phục thiết kế hắn, khó, khó, khó, khó!

- Mặt khác, mục tiêu trước mắt chúng ta tuyệt đối không thể ra ngoài ý muốn gì.

Liên tiếp bốn chữ khó và bổ sung đằng sau đã làm cho hành quân đại tổng quản Kê Vô Tâm lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Không có cách, đây chính là chính trị.

Chiến tranh, vĩnh viễn là vì phục vụ cho chính trị.

Cho dù bọn hắn có ý tưởng thì cũng phải thỏa hiệp ở trước mặt mục tiêu chính trị.

Mà bây giờ, mục tiêu chính trị của bọn hắn chính là ra sức bảo vệ Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật giành thắng lợi trong cuộc chiến đoạt vị. Đưa Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật lên ngai vàng Thái Tử, ngày sau ngồi vào Ma Hoàng đại vị.

Mà vì mục đích này, những lợi ích khác đều có thể hi sinh.

Cho dù là ích lợi quốc gia của Ma Tộc bọn hắn thì ở trước mặt mục tiêu này đều không đáng nhắc tới, đều có thể hi sinh!

Cái gọi là chưa lo thắng, trước lo bại!

Thật ra thì từ lúc quyết định xuất kỳ bất ý, giết vào nội địa Ma Tộc, Diệp Chân đã cân nhắc tốt đường lui!

Cũng chính là con đường về nước.

Ngay từ đầu, hắn chưa hề nghĩ tới sẽ mang theo Bắc Hải Thiên lãng quân hoặc là Trấn Hải quân liều mạng sạch sẽ trong cảnh nội Ma Tộc, cuối cùng toàn quân đền nợ nước.

Điểm này, Diệp Chân chưa hề nghĩ tới.

Hắn mang theo Trấn Hải quân một mình xâm nhập nội địa Ma Tộc, mục đích căn bản nhất chính là tìm đường sống.

Dưới tình huống lúc đó, nếu Diệp Chân suất Trấn Hải quân từ Nhân Ma Chiến Trường một đường giết trở lại Đại Chu, chỉ sợ Trấn Hải quân sẽ phải liều sạch.

Càng muốn mạng là, ý phản của Đại đô đốc Nhân Ma Chiến Trường Cơ Nguyên rõ ràng, càng muốn giết Diệp Chân cho thống khoái. Một khi Diệp Chân lựa chọn từ Nhân Ma Chiến Trường giết trở lại Đại Chu, đối mặt với kẻ địch sẽ không chỉ là Ma Tộc, còn có đại quân của Ly Thân Vương Cơ Nguyên và Thiên Miếu.

Hơn nữa, lúc đối mặt với bọn hắn, Diệp Chân bó tay bó chân, căn bản không cách nào thi triển.

Ngược lại, giết vào cảnh nội Ma Tộc sẽ đơn giản hơn nhiều.

Cho dù tao ngộ Ma Tộc đến từ đâu, chỉ cần là Ma Tộc thì chính là địch nhân.

Chỉ cần có thể đánh bại những Ma Tộc này, chém giết những Ma Tộc này, Diệp Chân có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Ngược lại, tại dưới tình huống lúc đó, giết vào nội địa Ma Tộc lại an toàn hơn từ Nhân Ma Chiến Trường quay lại Đại Chu nhiều.

Càng quan trọng là, còn có thể lập được chiến công kinh người, tẩy thoát tội mà Trấn Hải quân có thể phải chịu.

Sự thật cũng chứng minh điểm này, đến bây giờ, thương vong của Trấn Hải quân dưới trướng Diệp Chân chỉ có hai vạn người, hơn nữa đại bộ phận bị thương, huynh đệ chân chính chiến tử vẫn không đến một ngàn người.

Từ lúc quyết định một mình giết vào nội địa Ma Tộc, Diệp Chân đã bắt đầu cân nhắc đường lui.

Con đường lùi thứ nhất chính là tại thời khắc mấu chốt, dùng Thận Long Châu chứa đại quân, dùng Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu hoặc là Tiên Thiên Linh Bảo Thập Nhị Nguyên Thần Bảo Châu trực tiếp dịch chuyển tức thời trong hư không quay lại Đại Chu.

Đây là một đường về gần như gian lận, đủ đơn giản trực tiếp, nhưng cũng là di hoạn vô tận.

Cho dù Thận Long Châu có bị bại lộ hay không thì chuyện Diệp Chân có một tiểu thế giới tự thành một giới có dung lượng cực lớn, có thể dung nạp sinh linh, còn có thể mang theo bên người sẽ triệt để bại lộ.

Kẻ thống trị thế gian này cũng không phải đồ đần.

Một khi chuyện này bại lộ sẽ mang đến cho Diệp Chân phiền phức vô cùng vô tận.

Cho nên, một con đường lùi này, không đến tuyệt cảnh thì hắn sẽ không vận dụng.

Đương nhiên, nếu đến tuyệt cảnh, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn đồng đội huynh đệ của mình chiến tử, di hoạn thì di hoạn, phải giữ mạng sống trước nói sau.

Có thể nói, con đường lùi thứ nhất này chỉ là lựa chọn sau cùng của Diệp Chân.