Chương 2651 Hậu Chiêu Của Thất Xu
Thiếu nữ mặc váy dài màu vàng, mang lụa mỏng che mặt, nhẹ nhàng bước liên tục, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nàng trực tiếp đi về phía thượng cổ na di trận ở Giang Châu giao nộp Linh Thạch lấy số thứ tự đợi na di.
Trên đường đi, phàm là ngăn cản trước mặt thiếu nữ, bất luận nam nữ già trẻ, hay là tráng hán binh sĩ thì đều nhao nhao chủ động nhường đường.
Ngẫu nhiên có một hai du côn lưu manh không có ý tốt muốn làm chút gì, nhưng chưa đợi hắn họ có hành động thì thiếu nữ chỉ khẽ ngẩng đầu, cũng không thấy nàng có động tác gì, chỉ là cách lụa mỏng che mặt nhìn thoáng qua đã dọa du côn lưu manh lòng mang ý đồ xấu sợ hãi bỏ chạy tứ phía, gần như là muốn tè ra quần.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, thiếu nữ này dưới lấp lóe đao thương kiếm kích xung quanh nhìn chăm chú, trực tiếp đi vào phòng đợi.
Ngồi trong phòng đợi làm những viện tạp vụ bận rộn, là một văn lại cấp thấp, thường ngày mặc kệ bất kỳ người nào đi vào, cho dù không đùa nghịch quan uy thì cũng ngồi ở chỗ đó khẽ động, tất cả làm việc theo quá trình.
Giờ phút này, nhìn thấy thiếu nữ này đi vào, văn lại phòng chờ này lại có một loại sợ hãi cảm giác, không tự chủ đứng dậy, hơi cà lăm mở miệng:
- Không biết... Cô nương muốn đi.... Đi đâu? Trước mắt, thượng cổ na di trận ở Giang Châu na di bốn phương hướng, trước mắt chỉ mở ra hai.
Ly Thân Vương Cơ Nguyên chiếm sông kháng ma, mặc dù không ngang nhiên giương cờ tạo phản, nhưng trên rất nhiều chuyện cũng đã gần như vạch sông tự trị.
Giống như, từ khi tuyên bố chiếm sông kháng Ma, trước mắt thế lực đã trải rộng khắp mấy chỗ thượng cổ na di trận trong mười bốn châu của Giang Nam, đồng thời đóng kím thông đạo na di về phía Lạc Ấp.
Chỉ lưu lại một thông đạo na di đi Tây Thông Châu mới chiếm lĩnh là còn có thể liên hệ với Lạc Ấp.
Hành vi này, đã rõ rành rành.
- Bản... Ta tạm thời không sử dụng na di trận, ta có việc muốn gặp Giáo Úy đại nhân trấn thủ na di trận này.
m thanh của thiếu nữ vô cùng dễ nghe, tốc độ nói không nhanh không chậm, âm thanh lọt vào tai lại có một loại cảm giác làm cho không người khác phục tùng không thể từ chối.
Văn lại bị khí thế của thiếu nữ chấn nhiếp, trực tiếp sợ hãi đứng dậy.
- Cô nương thứ lỗi, Tướng Quân đang nghỉ ngơi ở phía sau, có gặp ngươi hay không thì ta cần phải đi xin ý kiến Tướng Quân một chút mới biết được.
- Vậy ngươi mang ta đi vào đi.
m thanh của thiếu nữ ẩm ướt như nước, lại giống như ẩn chứa ma lực kỳ dị làm cho văn lại đi xin phép lại thay đổi chủ ý:
- Tốt, ta sẽ đưa cô nương đi gặp Tướng Quân.
Đợi đi một bước, lúc đi đến cửa vào sau nha, văn lại dừng chân lại, giống như đột nhiên tỉnh ngộ lại, dừng bước quay đầu.
Thế nhưng ngay khi khó khăn lắm quay đầu thì lại bị con mắt của thiếu nữ đeo lụa mỏng nhìn chằm chằm, lập tức giống như người mất hồn, lần nữa mang theo thiếu nữ đi thẳng vào sau quan nha.
Xung quanh thiêm áp phòng có san sát hơn ngàn binh sĩ, còn có hơn ngàn bách tính và thương khách, nhưng lại không có một ai lộ ra vẻ ngoài ý muốn về một màn trước mắt này, trong mắt bọn hắn đó là đương nhiên.
- Tướng Quân....
Sau khi đến nói, văn lại này vừa mở miệng thì đã nghe thấy một âm thanh thô bạo:
- Không phải ta đã nói, không đến thời gian mở ra na di trận thì không nên quấy rầy ta sao, ngươi điếc hay là…
Văn lại đang muốn biện bạch thì thiếu nữ đột nhiên bước lên trước, trực tiếp đẩy cửa chính của căn phòng ra, trong phòng, linh lực ba động mạnh mẽ đột ngột dâng lên.
Nhưng ngay khi dâng lên, Nguyên Linh ba động rung động nhỏ không thể thấy, Linh Lực ba động đã đột nhiên biến mất.
Một màn này, mặc dù không gây nên nhiều động tĩnh lớn, nhưng vẫn gây nên mấy võ giả Giới Vương Cảnh đang chờ đợi na di chú ý.
Thiếu nữ lại ngay cả đầu cũng không quay lại, lụa mỏng che mặt hơi rung lên, một bộ âm phong đột ngột càn quét toàn bộ xung quanh thượng cổ na di trận.
Trong thoáng chốc, một hư ảnh Sơn Tinh to lớn mang theo khí tức m Linh bỗng nhiên nhô ra, nhẹ nhàng phun ra một đám sương mù màu xám.
Thoáng chốc, ánh mắt của đám người xung quanh thượng cổ na di trận đều tiến vào trạng thái mờ mịt.
Thậm chí, có một vị Đạo Cảnh sơ kỳ giấu ở trong đám người, dưới khí tức m Linh của hư ảnh Sơn Tinh mà rơi vào mờ mịt trạng thái.
Chớ nói chi là Giáo Úy trấn thủ thượng cổ na di trận ở Giang Châu này tu vi chỉ mới Giới Vương Cảnh.
Dưới tình huống bình thường, Giáo Úy trấn thủ thượng cổ na di trận đều do võ giả Huyền Cung Cảnh hậu kỳ làm, Giới Vương Cảnh sơ kỳ rất ít gặp.
Sau khi Nhưng Ly Thân Vương Cơ Nguyên ngồi thủ Giang Nam, Giáo Úy trấn thủ thượng cổ na di trận ở Giang Châu đã đổi thành một tướng lĩnh Giới Vương Cảnh hậu kỳ.
Nhưng cho dù như thế thì vẫn như cũ không chạy khỏi tay của thiếu nữ này.
- Trận phù khống trận ở đâu?
Thiếu nữ quát hỏi, tướng lĩnh Giới Vương Cảnh kia giống như khôi lỗi bị người khống chế, vô thanh vô tức lấy ra một trận phù khống trận do tam sắc linh ngọc luyện chế thành.
Thiếu nữ vẫy tay một cái, trận phù khống trận này lập tức rơi vào trong lòng bàn tay thiếu nữ.
Sau đó, đầu ngón tay của thiếu nữ hơi nhoáng một cái, lập tức bóp nát một viên Ngọc Phù.
Gần như là cùng lúc đó, ở xa ngoài mấy chục triệu dặm, một ngọc giản trong tay Diệp Chân ở đáy hồ Phong Linh Hồ cũng không dấu hiệu nào nổ thành vỡ nát.
- Xong rồi!
Ngay khi Diệp Chân kinh hỉ lên tiếng, thần niệm khẽ động, thông qua trận phù khống trận lâm thời trong tay phát động thỉnh cầu na di về phía thượng cổ na di trận ở Giang Châu.
Gần như là ngay lập tức, thượng cổ na di trận ở Giang Châu đã thông qua thỉnh cầu của Diệp Chân.
- Đội ngũ thứ nhất vào trận, chuẩn bị na di!
Gần mười vạn người nhanh chóng theo thứ tự tiến vào na di trận, Diệp Chân đã tới bên cạnh ba người Tam Đại Thủ Tế Nhâm Mạch, và Quân Soái lĩnh quân Cổ Thiết Kỳ, Trịnh Đương Thì đã sớm chờ ở bên cạnh.
- Nhâm Đại Quyền Tế, sau khi đến Giang Châu thì lại chớ lộ ra, nếu tất cả thuận lợi, đương nhiên không ngại, nhưng nếu xảy ra dị động, đến lúc đó, cho dù là bất luận kẻ nào muốn một lần nữa khống chế thượng cổ na di trận, hoặc là có bất kỳ hành vi võ lực nào nhằm vào các ngươi thì nhất định phải lôi đình phản kích!
Diệp Chân giao phó sau cùng, lời này không chỉ nói cho Tam Đại Thủ Tế, Cổ Thiết Kỳ, còn có Trịnh Đương Thì, còn có năm mươi tên Nhật Tế Hỏa Linh Điện lấy tu vi Đạo Cảnh làm chủ.
- Đại soái yên tâm! Cho dù chết thì thuộc hạ cũng sẽ tử thủ thượng cổ na di trận ở Giang Châu!
Cổ Thiết Kỳ kiên định nói.
- Không nên vọng động, sau khi các ngươi qua đó tất cả đều nghe Trường Nhạc công chúa điện hạ, muộn nhất là một canh giờ, ta sẽ đi qua!
- Đi thôi! Nhanh vào trận!
Sau khi giao phó xong tất cả, đám người dưới ánh mắt của Diệp Chân nhanh chóng vào trận, linh lực ba động bàng bạc và ánh sáng trận pháp của thượng cổ na di trận bắt đầu lấp lóe.
Trong tai Diệp Chân cũng không ngừng truyền đến Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh báo cáo xung quanh không có nghi trạng gì.
Thẳng đến khi bọn người Cổ Thiết Kỳ mang theo mười vạn đại quân biến mất, nỗi lo lắng trong lòng Diệp Chân mới để xuống.
Không có cạm bẫy, tất cả bình thường!
Xem ra, trên dưới Trấn Hải quân có thể an toàn về nhà.
Diệp Chân không biết là, ngay khi thượng cổ na di trận ở dưới đáy Phong Linh Hồ này chân chính khởi động thì một viên ngọc giản trong tay Tiên Tri Ma Sư Thất Xu vừa mang theo đại quân vững bước rút khỏi Hồ Châu châu thành cũng theo đó vỡ nát.
Ngay khi ngọc giản vỡ nát, Tiên Tri Ma Sư Thất Xu đột ngột mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Ma Hoàng Nhị Thái Tử Truy Nhật tĩnh tọa ở một bên khác.
- Thái tử điện hạ, bọn hắn đã bắt đầu sử dụng thượng cổ na di trận ở dưới đáy Phong Linh Hồ, đã bắt đầu na di.
- Nhiều nhất hai canh giờ, đại quân dưới trướng Diệp Chân sẽ triệt để rút lui.