← Quay lại trang sách

Chương 2670 Nợ Mười Hai Năm

Giờ phút này, phía sau Diệp Chân có Tổ Thần điện làm chỗ dựa, hắn đánh không lại.

Nhưng, hắn có Đại Chu luật.

- Gia gia, không cần để ý, người tự tiện xông vào phủ đệ quý tộc, gọi Tuần tra ti và Tuần kiểm ti, đã có thể xử trí, ta cũng không tin luật Đại Chu không trị nổi người kiêu căng như thế!

Trong nháy mắt tiếp theo, một đạo báo động phù đặc thù của quý tộc Lạc Ấp đã bị Tân Ninh Châu công Cổ Yến ném ra.

Cổ Đại Xuyên lão tổ Cổ gia không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Nếu không thể dùng nắm đấm được, vậy cũng chỉ có thể dùng luật đấu.

Dù sao nguyên nhân chuyện này Cổ gia bọn họ đang ở thế chiếm lý.

Rất nhanh, người của Tuần tra ti chạy tới đầu tiên.

Dáng vẻ của Thần Tướng lĩnh đội tuần tra như nằm mơ, vì phù tấn phát ra không bao lâu, Trung Tuần Thú Cảnh Trạm, người quen cũ của Diệp Chân đã xuất hiện.

Sau đó, một vị thiếu ti Tuần kiểm ti cũng đuổi tới.

Những Quan Nha này ở Lạc Ấp, chính là phục vụ cho quý tộc.

Cho nên chạy đến rất nhanh.

Nhưng vị thiếu ti Tuần kiểm ti kia thấy chuyện có liên quan đến một vị châu công, một vị Quận Công, còn liên lụy đến Tổ Thần điện cũng mắt trợn tròn, chỉ có thể đi theo phía sau Tuần Tra Ti Trung Tuần Thú Cảnh Trạm.

Trung Tuần Thú Cảnh Trạm trong Tuần Thú Lạc Ấp, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút thủ đoạn.

Tự nhiên cũng phải giải quyết tốt đẹp.

Thế nhưng Tân Ninh Châu công Cổ Yến, vô luận nhìn từ phương diện nào, đều chiếm đạo lý.

Cổ Yến hắn xử trí con trai của mình, dù là giết, người khác cũng không thể quản.

Diệp Chân lại giết đến, thương tổn vô số người, còn kinh động đến lão tổ Cổ gia.

Thấy thế nào làm sao đều là Diệp Chân phạm sai lầm trướ.

Nếu dùng nắm đấm ăn thiệt thòi, vậy thì dùng văn đấu tìm về mặt mũi, giờ phút này làm sao lại nhả ra.

- Cảnh Tuần Thú, luật Đại Chu ngươi rõ hơn ta, ngươi nhìn theo luật xử trí, vẫn ta tự mình lên điện gặp mặt vua cáo ngự trạng?

Cổ Yến quát.

- Cáo thì cáo, ta chả lẽ sợ ngươi?

Diệp Chân lại tuyệt không sợ.

- Tốt, đây chính là ngươi nói!

Tân Ninh Châu công Cổ Yến cười lạnh một tiếng.

- Cảnh Tuần Thú, nếu ngươi không xử phạt tên hung tặc này, vậy bản công cũng chỉ có thể lên điện gặp vua, thỉnh cầu Thánh Tài!

- Đến lúc đó, bản công dù nhuộm máu tươi Kim Điện, cũng phải vì đòi lại một cái công đạo cho Cổ gia ta!

- Cái này....

Trung Tuần Thú Cảnh Trạm có chút bị làm khó, vội nhìn về phía Diệp Chân, muốn khuyên Diệp Chân nhượng bộ, dàn xếp ổn thỏa, dù sao việc ấy làm lớn, đối với người nào cũng không tốt.

Không đợi Trung Tuần Thú Cảnh Trạm mở miệng, Diệp Chân cười lạnh ném ra một khối ngọc giản.

- Ai nói ta tự tiện xông vào Công Tước Phủ để, Cổ Yến, mở ra mắt chó của ngươi, nhìn đây là vật gì!

Hai chữ 'Mắt chó', khiến cho Tân Ninh Châu công Cổ Yến không nhịn được, lên cơn tức giận, nhưng cũng không biết làm sao.

Hắn và Diệp Chân hai người vừa rồi đều đang vật lộn sống mái, tước vị lại không sai biệt lắm.

Hắn trừ mắng rủa, cũng không có lựa chọn gì tốt.

Nhưng nhìn bộ dáng của Diệp Chân chắc chắn như vậy, Cổ Yến vẫn nhìn ngọc giản một chút.

- Phiếu nợ?

Nội dung bên trong ngọc giản, khiến cho Cổ Yến nghi ngờ một chút.

Diệp Chân lại cười lạnh:

- Không sai, chính là phiếu nợ! Thiếu nợ thì trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên! Huống chi còn là hạng người vô lại thiếu lâu không trả, đến cửa đòi nợ, đó càng là chuyện chính đáng.

- Chuyện này.... Con ta làm sao lại viết xuống phiếu nợ như vậy, điều đó không thể nào!

Tân Ninh Châu công Cổ Yến đọc rõ nội dung bên trong ngọc giản, sắc mặt của hắn có chút khó coi:

- Bản gốc đâu?

- Bản gốc ở chỗ này!

Diệp Chân tiện tay đưa một ngọc giản khác đưa cho Trung Tuần Thú Cảnh Trạm:

- Cảnh Tuần Thú, ngươi nhìn một chút, thiếu nợ không trả, đến cửa đòi hỏi, có phải chuyện hiển nhiên không?

Cảnh Trạm chỉ quét mắt một vòng, vẻ mặt cũng buông lỏng, sau đó chắp tay về phía hai nhà nói.

- Nếu là đến cửa đòi nợ, đó chính là chuyện gia sản của hai người các ngươi. Vô luận Tuần tra ti hay Tuần kiểm ti chúng ta, đều không quản được. Đã như vậy, hai nhà các ngươi chậm rãi thương lượng, chúng ta trước hết rút lui.

- Rút lui!

Một tiếng thấp quát, dưới cái nhìn soi mói của con em Cổ gia nhất là lão tổ Cổ gia Cổ Đại Xuyên, người của Tuần tra ti và Tuần kiểm ti, trong chớp mắt đã rút lui sạch sẽ.

Dùng vũ lực bị đối phương áp chế gắt gao, lại muốn dùng luật đấu, muốn dùng luật Đại Chu nhằm vào Diệp Chân.

Dù không cách nào bắt được hắn, nhưng chí ít có thể lấy lại chút mặt mũi cho Cổ gia.

Nhưng bây giờ, lại bị một tờ phiếu nợ phá vỡ kế hoạch.

Thiếu nợ thì trả tiền, đó là đạo lý tất nhiên.

Nhất là thiếu nợ giữa quý tộc, nếu lại nợ không trả, danh tiếng của Cổ gia sẽ hoàn toàn mất hết.

Như vậy, trước đó Diệp Chân mang theo nhiều người như vậy mạnh mẽ xông vào Cổ Thuần Trí Hầu Phủ, lại biến thành đến cửa đòi nợ, cái gọi là tội danh, tự nhiên cũng không có.

Vừa rồi Tân Ninh Châu công Cổ Yến kiên trì, hiện giờ cũng biến thành một câu chuyện cười.

Nhưng hiện tại, sắc mặt của Tân Ninh Châu công Cổ Yến, lại hết sức khó coi, điều ấy khiến lão tổ Cổ gia Cổ Đại Xuyên có chút không rõ.

Không phải chỉ là một tờ phiếu nợ sao?

Còn có Tân Ninh Châu Công Phủ bọn họ truyền thừa hơn ngàn năm, không trả nổi nợ đó sao?

- Đây là dạng phiếu nợ gì, lấy ra cho lão phu xem, Tân Ninh Châu công nhất mạch ta, tín nghĩa đi đầu, thiếu nợ người ta, trả là được!

Lão tổ Cổ gia Cổ Đại Xuyên tiện tay cầm qua phiếu nợ, thần niệm quét qua, không để bụng nói.

- Ta nói là thiếu bao nhiêu, chỉ có một trăm năm mươi vạn khối Trung Phẩm Linh Thạch, chút linh thạch ấy, cũng đáng đến cửa đòi à.

Nghe được câu ấy, con em Cổ gia vẫn luôn đang ở trong sương mù, mới có hơi hiểu.

Xích Bình hầu Cổ Thuần Trí đứng một bên, lại bỗng nhiên giật mình một cái.

Phiếu nợ một trăm năm mươi vạn khối Trung Phẩm Linh Thạch, hắn nghe làm sao quen thuộc như vậy.

Đột nhiên, Cổ Thuần Trí nhớ lại chuyện xưa trước kia, ngón tay không khỏi run rẩy một chút.

Một trăm năm mươi vạn khối Trung Phẩm Linh Thạch, đối với hắn trước kia, rất khó lấy ra, nhưng với hắn của hiện tại, lấy ra lại không bao nhiêu, nhưng vấn đề là...

Nghe được lời nói của lão tổ Cổ gia, trên mặt của Tân Ninh Châu công Cổ Yến hiển hiện một nụ cười khổ, nghe vậy, Diệp Chân cũng nhẹ cười rộ lên.

- Cổ Phủ tín nghĩa gia truyền, điểm ấy rõ như ban ngày, đã phải trả nợ, vậy mau trả hết, tính toán lãi gộp, tính ra số tiền cuối cùng cần trả, sớm một chút thanh toán món nợ này!

Diệp Chân cười nói.

Đề nghị ấy rất hợp ý Cổ Đại Xuyên, lúc tuổi còn trẻ, lão không thích nhất nợ ơn người khác, chớ nói chi là nợ nần.

- Tốt, người đâu, nhanh đem bàn tính đến, tính toàn lãi gộp, thanh toán khoản nợ này.

Cổ Đại Xuyên nói.

Lập tức đã có thị vệ ứng thanh, có thể bây giờ, Tân Ninh Châu công Cổ Yến lại ngồi không yên, bận bịu lên tiếng nói.

- Chờ đã!

Lão tổ Cổ gia dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tân Ninh Châu công Cổ Yến, có chút không hiểu.

- Gia gia, phiếu nợ này là lãi gộp, còn có lợi tức.....

- Lãi gộp? Chuyện ấy rất bình thường.

Lão tổ Cổ gia Cổ Đại Xuyên lại nhìn liếc ngọc giản phiếu nợ một chút.

- Trong Lạc Ấp vay mượn, đều là tính lãi gộp. Còn có lãi suất ấy, một ngày lãi suất hai phần ngàn?

- Như vậy cũng không cao, chỉ hai phần ngàn, không có chút nào cao, năm đó gia gia ngươi cho Thương gia mượn tạm, đừng nói là hai phần ngàn, dù là ba phần ngàn, năm phần ngàn, tám phần ngàn đều đã làm qua. Tranh thủ thời gian đi, lão phu và các ngươi không gánh nổi người này...

- Gia gia!

Cổ Đại Xuyên đang nói, Tân Ninh Châu công Cổ Yến đột nhiên cưỡng ép cắt ngang lời nói Cổ Đại Xuyên, hiện tại, vẻ mặt của hắn đã trở nên rất xấu hổ.

- Gia gia, ngươi xem một chút... Thời gian lập xuống giấy nợ!

- Thời gian lập xuống giấy nợ?