Chương 2683 Tranh Chức Điện Chủ
Cho nên hắn mới tận lực nắm chặt khống chế, miễn cho bị người khác suy đoán ra một chút mánh khóe, rước lấy phiền phức.
- Đối với bảy người này, tất cả như cũ, bình thường thoáng lưu ý nhiều một chút là được. Giáo Úy kia, sau này tìm lý do giáng chức một đến hai cấp.
Sĩ quan cấp Giáo Úy ở trong Trấn Hải quân đã xem như sĩ quan trung cấp, có lực ảnh hưởng và năng lực thu thập tin tức tình báo nhất định, về điểm này, Diệp Chân muốn hành động.
- Mặt khác, thừa dịp khoảng thời gian này, một lần nữa xét duyệt một chút tất cả sĩ quan Giáo Úy và Giáo Úy trở lên của Trấn Hải quân, miễn có gian lẫn vào tế.
- Nhất là gia quyến của sĩ quan Giáo Úy và Giáo Úy trở lên, nhất định phải minh xác, có thể đến Bắc Hải quận càng tốt hơn, không thể tới thì cũng nhất định phải xác định một người trong đó.
- Nếu có mật thám bên phía Lạc Ấp còn tốt, nếu bị nhân mã từ mặt khác lẻn vào, lại xảy ra thảm án sĩ quan cao cấp Trấn Nam quân đoàn bị đoàn diệt, vậy chỉ sợ Trấn Hải quân ta cũng sắp xong.
Diệp Chân nói.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Khao thưởng đại quân, mặc dù phong phú, nhưng đều có độ, say rượu loạn quân, cũng không phải không có.
Cho nên náo nhiệt nửa ngày, khao thưởng bình thường đã kết thúc, nhưng giữa sĩ quan cao cấp vẫn còn tiếp tục.
Phong thưởng lần này, trên cơ bản sĩ quan cao cấp của Trấn Hải quân đều được ban thưởng phong phú.
Uống đến rượu hàm nóng tai, Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ đột nhiên cùng bước lên trước, hai nâng đem rượu bát cao hơn đầu, hướng về phía Diệp Chân làm đại lễ cúi chào.
- Thuộc hạ chuyên tới để cám ơn đại soái đã thành toàn, cả nhà trên dưới Liễu gia ta cảm ân không hết!
- Đại soái, bây giờ, Thiết Kỳ đã là một người một mình, lời cảm kích cũng không nói nhiều, gần hai trăm cân này, toàn bộ thuộc về đại soái.
Cho dù là Cổ Thiết Kỳ hay là Liễu Phong đều rất rõ ràng, dưới tình huống bình thường, bọn hắn muốn được phong Hầu tước, căn bản không thể nào.
Tước Vị Đại Chu, phong Bá, Nam dễ, phong Hầu khó!
Hầu tước là một nấc thang.
Cho dù là tam đẳng Hầu tước thấp nhất thì cũng có thể truyền thừa mười đời người, trong mười đời người, cho dù ngoài ý muốn có các loại công tội thì cũng có thể truyền thừa hơn ngàn năm.
Truyền thừa ngàn năm, một quý tộc gia tộc có thể triệt để thành hình, cho dù xuống dốc thì cũng có được đủ nhiều cơ hội xoay người.
Bình thường Tử Tước và Nam Tước thì lại không giống, chỉ có thể truyền thừa năm sáu đời, chỉ cần gia chủ chiến tử thì sẽ triệt để không còn.
Cho nên, Hầu tước thật rất khó được.
Hầu tước đi lên, một cấp khó hơn một cấp.
Gia tộc của Liễu Phong xem như là gia tộc truyền thừa gần hai trăm năm, trước mắt Tước Vị cũng chỉ là Nhất đẳng Thái Xuyên hầu.
Mà bây giờ, Liễu Phong trực tiếp tránh ra một nhị đẳng Hồng Sa hầu, Tước Vị so với lão phụ chỉ thấp hơn một đẳng.
Một nhà hai Hầu tước giúp đỡ lẫn nhau, đủ để cho gia tộc kéo dài vạn năm không ngã.
Theo bọn hắn phân đến quân công, phong hai tam đẳng Bá tước là cao nhất, nhưng trên thực tế lại được phong nhị đẳng Hầu tước.
Không phải công lao của Diệp Chân Nguyên Soái này thì còn có thể thế nào nữa.
Diệp Chân chậm rãi đi đến trước mặt hai người, tự tay đỡ hai người dậy:
- Tất cả đứng lên, hôm nay là lúc Trấn Hải quân chúng ta mở mày mở mặt.
- Liễu Phong, bản soái dám đảm bảo, từ ngày mai trở đi, người đến Liễu gia cầu hôn tuyệt đối sẽ đạp phá cửa hạm!
- Còn có Thiết Kỳ, ta đoán chỉ sợ lúc này phụ thân ngươi đã hối hận phát điên rồi.
Cười xong, Diệp Chân uống một hơi cạn sạch rượu trong chén:
- Ngày mai, đợi ngày mai các ngươi tiến về Huân Nghi Ti lĩnh được Tước Vị, nhận được vị trí Hầu phủ, ta sẽ mang các ngươi tới cửa đòi nợ, hừ, ngày mai sẽ cho bọn hắn biết cái gì gọi là đừng khinh thiếu niên nghèo!
Ngay khi trong Trấn Hải quân đang vang lên tiếng cười loạn xị bát nháo, một thân vệ hầu hạ Đại Thủ Tế Bách Tương đưa tới một bức thư.
Nội dung bức thư rất đơn giản, Đại Thủ Tế Bách Tương mời Bắc Hải Châu công, Đô Đốc Bắc Hải Diệp Chân tiến về Tổ Thần Điện nghị sự!
Khi Diệp Chân đến Tổ Thần Điện thì còn cách thời gian Đại Thủ Tế Bách Tương ước định nghị sự hơn nửa canh giờ.
Do dự một chút, Diệp Chân quyết định đi trước Man Linh Điện một chuyến.
Từ hôm qua, sau khi trên triều đình từ chối ám chỉ của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, Diệp Chân đã hơi e sợ gặp mặt Trường Nhạc công chúa.
Loại e sợ này cũng không phải là sợ, mà là một loại tâm lý áy náy.
Thời gian dài như vậy đến nay, Trường Nhạc công chúa đối với Diệp Chân có thể nói là đã sớm cho thấy tình nghĩa và cõi lòng.
Hơn nữa, mỗi lần Diệp Chân có việc, Trường Nhạc công chúa đã số là người đầu tiên nhảy ra, bằng bất cứ giá nào trợ giúp Diệp Chân.
Loại biểu hiện này, trong triều đình chỉ cần không phải mù thì đều có thể nhìn ra, Trường Nhạc công chúa cố ý đối với Diệp Chân.
Trước đó, vắt ngang giữa Trường Nhạc công chúa và Diệp Chân là thân phận khác nhau một trời một vực.
Gả công chúa Đại Chu, kém nhất cũng phải vào một Hầu thế gia.
May mà, sau đó Diệp Chân phải lập đại công, mặc dù Tước Vị Bắc Hải quận công hơi kém chút, nhưng đã tiêu trừ được khoảng cách to lớn giữa hai người, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng đã ngầm đồng ý chuyện này, chỉ thiếu một thời cơ thích hợp.
Bởi vì từ trên căn nguyên, Diệp Chân vẫn chỉ là Quận công một đời, huyết mạch và nội tình còn thiếu rất nhiều.
Diệp Chân biểu hiện ra ngoài thiên phú thống soái, năng lực chiến tranh làm cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hơi lung lay nên mới có lời hứa lần này.
Trọng thần cả triều đều tưởng là Diệp Chân sẽ cầu hôn Trường Nhạc công chúa, thế nhưng Diệp Chân lại không làm.
Chuyện này không chỉ mất mặt mũi của Trường Nhạc công chúa, mặt mũi của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, càng tổn thương trái tim của Trường Nhạc công chúa.
Biết điểm này, Diệp Chân mới có chút sợ hãi khi tiến về Man Linh Điện.
Vừa bước vào Man Linh Điện, Tế Vệ và Tế Ti các cấp thấy Diệp Chân đều dừng lại làm lễ, chỉ là từng người lộ ra vẻ mặt cẩn thận, trừ làm lễ ra thì cũng không nói thêm bất kỳ một chữ nào.
Bầu không khí trong Man Linh Điện, hơi có chút kiềm chế.
Diệp Chân tùy ý bắt một tinh tế lại, mấy câu đã hỏi rõ ràng nguyên do.
Điện chủ nổi giận, bầu không khí đương nhiên bị kiềm chế.
Hôm qua, sau khi tham gia triều hội trở về, vẻ mặt của điện chủ Trường Nhạc công chúa đã có chút u ám, gặp mấy sai lầm nhỏ đã lập tức không hiểu tức giận, còn xử phạt mấy tên Tinh Tế và Tế Ti, lập tức làm cho đám người của Man Linh Điện biến thành cẩn thận từng li từng tí.
Đối với chuyện này, Diệp Chân chỉ có khổ tâm.
Phải biết, lấy tính tình của Trường Nhạc công chúa, bầu không khí của Man Linh Điện luôn rất nhẹ nhàng, càng hiếm khi nổi giận.
Bây giờ, nàng có bộ dáng này, chắc chắn là bởi vì chuyện trên triều hội, tâm tình không tốt gây ra.
Hỏi rõ ràng vị trí của Trường Nhạc công chúa, Diệp Chân cũng nhanh chân chạy tới.
Đã chọc người ta không cao hứng, mặc kệ có chuyện gì đi nữa thì hắn cũng phải chịu lấy.
Ngay khi Diệp Chân chạy tới, Trường Nhạc công chúa đang ở trong hoa viên lớn sau Man Linh Điện.
- Huynh rốt cục dám đến gặp ta rồi sao?
Cảm nhận được khí tức của Diệp Chân, Trường Nhạc công chúa sâu kín mở miệng.
- Ta còn tưởng rằng huynh muốn tránh mặt ta một năm nửa năm chứ...
- Ta...
Cười khổ, Diệp Chân theo đầu ngón tay của Trường Nhạc công chúa chỉ, ngồi trên giả sơn bên cạnh Trường Nhạc công chúa, gió mát phất phơ, thôi lên từng sợi tóc tung bay trước mặt Diệp Chân.
- Thật có lỗi, làm cho nàng thất vọng, nàng chắc chắn rất tức giận?
Nam tử hán đại trượng phu, đã làm sai thì phải xin lỗi.
Mặc dù việc này một lần nữa, Diệp Chân vẫn là lựa chọn giống vậy, nhưng đối với Trường Nhạc công chúa mà nói, Diệp Chân đã làm sai.
- Nào chỉ là rất tức giận, là vô cùng tức giận!
Nói rất nghiêm trọng, nhưng Diệp Chân lại từ trong âm thanh của Trường Nhạc công chúa nghe được một tia nghịch ngợm.