Chương 2692 Đông Dương Thái Thượng
Diệp Chân dự định, nếu ngày sau có rảnh thì cũng đi địa tâm xem thử, lĩnh hội một chút, xem có thể đề thăng một chút uy năng của Địa Tâm Hỏa Sơn Bạo hay không.
Chỉ dựa vào lực lượng bản thân, năm ngón tay đã có thể trọng thương một vị cường giả Đạo Cảnh hậu kỳ, thần thông bí thuật như vậy, quả là mạnh mẽ làm người ta đỏ mắt, sau này Diệp Chân chắc chắn sẽ trọng điểm tu luyện.
Bên phía Diệp Chân chúc mừng như nước thủy triều, còn bên phía Tứ Đại Thủ Tế Đông Dương Tiêu đang chữa thương cho Đông Phương Tẫn thì lại tức giận.
Không phải bởi vì mất đi vị trí Điện chủ Hỏa Linh Điện.
Vị trí Điện chủ Hỏa Linh Điện này đã mất đi, giờ có sốt ruột hay tức giận cũng vô dụng.
Thế nhưng lúc này, thương thế của Đông Phương Tẫn lại vô cùng quỷ dị, hắn đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không thể diệt tận hỏa diễm đang đốt cháy ngoài cơ thể Đông Phương Tẫn, vẫn có một bộ phận diễm quang đốt đến Đông Phương Tẫn kêu thảm không ngừng.
Một màn này, Diệp Chân nhìn thoáng qua đã hơi hiểu rõ.
Thật ra thì Địa Tâm Hỏa Sơn Bạo bí thuật trong truyền thừa Địa Tâm Hỏa Soái này không đơn thuần là hỏa diễm, trong còn có chuyển hóa một phần lực lượng Nguyên Linh thành một loại Nguyên Linh chi hỏa mà trước mắt Diệp Chân cũng không thể nói rõ ràng.
Mà vừa lúc, Diệp Chân thi triển bí pháp này là dùng Nguyên Linh Tứ Sắc, Nguyên Linh chi hỏa phẩm giai cao hơn nên Đông Dương Tiêu đương nhiên không diệt được.
Diệp Chân vốn muốn qua giúp đỡ, không ngờ vào lúc mấu chốt, Đông Dương Tiêu hừ lạnh một tiếng, một con chim hạc nhỏ một chân đỏ lam giao nhau đang từ sau lưng Đông Dương Tiêu bay ra, mỏ chim nhẹ mổ, hỏa diễm quanh người Đông Phương Tẫn lập tức biến mất.
- Tất Phương!
Đôi mắt đẹp của Trường Nhạc công chúa ngưng lại:
- Đây chính là Thái Cổ hung thú Tất Phương tổ truyền của Đông Dương gia.
- Không sai, chính là Thái Cổ hung thú Tất Phương, nhưng trước mắt, con chim nhỏ này vẫn còn ở ấu sinh kỳ, nghe nói, Thái Cổ hung thú Tất Phương ấu sinh kỳ, dài đến vạn năm!
m thanh của Tam Đại Thủ Tế Nhâm Mạch vang lên.
Đối với chuyện này, Đông Dương Tiêu không có bất kỳ biện bạch, khẽ quát một tiếng, Thái Cổ hung thú Tất Phương thanh bạch giao nhau kêu khẽ một tiếng, sau đó cứ thế biến mất.
Sau đó tiện tay đánh ra mấy phù tấn, gọi tế vệ của hắn đến, đưa Đông Phương Tẫn đi chữa thương, sau đó mím chặt môi, không nói một lời trở lại trên chỗ ngồi.
Lần này, người của Đông Dương gia bị đánh hung ác.
Chơi nhiều thủ đoạn như vậy, dùng nhiều tâm kế như vậy, chính là vì đoạt được vị trí Điện chủ Hỏa Linh Điện, để hoàn thành đại kế phục hưng gia tộc.
Không ngờ nửa đường lại bị Diệp Chân tiệt hồ.
Thù hận này, xem như đã kết.
Nhưng Diệp Chân lại không hề để tâm, hắn kết thù nhiều lắm, bằng hữu cũng nhiều.
Còn nữa, thế gian này, trừ phi ngươi không tranh, nếu không, chỉ cần ngươi tranh thì sẽ đắc tội với người sẽ rước lấy cừu nhân.
Đến tận đây, vị trí Điện chủ Hỏa Linh Điện đã xem như được xác định.
Nhưng lần này, Tổ Thần Điện nghị sự vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì tiếp theo, sẽ nghị bước phát triển mới cho nhị Đại Thủ Tế.
Đại Thủ Tế Bách Tương tuyên bố sẽ chuyện vị trí Điện chủ Hỏa Linh Điện thuộc về ai, nghị xem ai sẽ phù hợp cho vị trí của nhị Đại Thủ Tế, sau đó báo cáo cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, sau đó tùy ý tiến hành đại điển nhậm chức.
Chuyện có quan hệ đến nhị Đại Thủ Tế tân nhiệm, Diệp Chân không có tư cách tham gia, đó là quyết sách của tầng cao nhất trong Tổ Thần Điện, cho dù Diệp Chân vinh thăng Điện chủ Hỏa Linh Điện thì cũng không có tư cách tham gia.
Thi lễ về phía bọn người Đại Thủ Tế Bách Tương, Diệp Chân và Trường Nhạc công chúa còn có những Điện chủ, rời khỏi nghị sự đại điện của Tổ Thần Điện.
Ra khỏi nghị sự đại điện không bao lâu, đột nhiên đám người chỉ cảm thấy trên người nóng lên, không tự chủ nhìn về phía bầu trời.
Trên bầu trời, một con chim hình thể dài hơn trăm mét, to lớn, hai màu đỏ lam giao nhau, quanh thân đang phát ra hung diễm cuồn cuộn, đang bay về phương hướng đám người.
Loáng thoáng, trên người con chim lớn đó có ngồi một lão giả râu tóc đều màu đỏ đang ngồi, khí tức phát ra làm cho Diệp Chân hơi ngẩn ngơ.
Loại khí tức huyền ảo mà vô cùng mịt mờ đó, hình như Diệp Chân đã nhìn thấy ở nơi nào.
- Tất Phương!
- Đây là Thái Cổ hung thú Tất Phương chân chính đã thành niên!
m thanh của Trường Nhạc công chúa vang lên:
- Thái Cổ hung thú Tất Phương đã thành niên, mỗi một con đều có được lực lượng có thể so với Đạo Cảnh đỉnh phong, chém giết Đạo Cảnh bình thường giống như bổ dưa thái rau!
Cách nói này làm cho trong lòng Diệp Chân run lên, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng tỉnh ngộ lại, khí tức lão giả ngồi trên người Tất Phương không phải chính là khí tức lực lượng Tạo Hóa năm đó Trường Nhạc công chúa lấy được truyền thừa của Man Tộc thánh nữ sao...
Vừa nghĩ đến đây, con ngươi Diệp Chân bỗng nhiên co rụt lại.
Lực lượng Tạo Hóa, Tạo Hóa Thần Nhân!
Lão giả phía trên Tất Phương trước mắt này lại là một vị Tạo Hóa Thần Nhân!
Gần như là cùng lúc đó, một đám đông đảo Điện chủ đột nhiên la thất thanh, chạy tứ phía, Thái Cổ kia hung thú Tất Phương phát ra một tiếng gáy dài thê lương, vạch ra một đạo hỏa diễm như Thiên Hà ở trên bầu trời, lao thẳng tới đám người!
Nói cho đúng là lao thẳng tới vị trí của Diệp Chân!
Một loại kinh dị khó tả mang theo nguy hiểm không cách nào nói rõ bỗng nhiên dâng lên từ trong lòng Diệp Chân.
Bị khí tức của một đầu Thái Cổ Hung Thú Tất Phương trưởng thành khóa chặt, thân thể đã rất khó khăn, nhưng khí tức vị lão giả mặc áo bào đỏ xếp bằng ở trên phần lưng của Tất Phương cũng đang ẩn ẩn khóa chặt hắn.
Lão giả kia đang tản ra khí tức Tạo Hóa Cảnh.
Một khắc này, Diệp Chân cảm giác lông tơ toàn thân đều đang nở ra, đó là một loại cảm giác vô cùng hung hiểm, sinh mệnh bị uy hiếp.
Có thể giờ phút này, có thể nói Diệp Chân rất yếu ớt.
Mới vừa nãy Diệp Chân đấu với Đông Phương Tẫn, tuy hắn nhẹ nhàng thủ thắng, nhưng thi triển liên tục năm lần Địa Tâm Hỏa Sơn Bạo đã tiêu hao sạch sẽ linh lực trong cơ thể hắn, Nguyên Linh lực lượng cũng tiêu hao còn chưa đến hai thành.
Trong đôi mắt lóe lên tia sát khí, Diệp Chân hiếm khi dùng Thái Cổ Kim Ô Thần Trượng, ngay tức khắc nó đã xuất hiện ở trong tay hắn.
Cùng một giây, khí tức Tạo Hóa lực lượng kinh người, dâng lên từ trong cơ thể của Trường Nhạc công chúa.
Tuy tu vi của Trường Nhạc công chúa còn rất xa mới có thể đột phá trở thành Tạo Hóa Thần Nhân, nhưng vì truyền thừa của Man Tộc Thánh Nữ, nên đã sớm có được Tạo Hóa linh lực.
Linh lực vô cùng mênh mông còn ẩn chứa một tia Tạo Hóa linh lực, một đạo ánh sáng màu xanh sẫm, hung hăng đánh về phía Thái Cổ Hung Thú Tất Phương đang xông thẳng lại.
Cũng nhưng vào lúc này, lão giả đang xếp bằng trên lưng Tất Phương đã động, bỗng nhiên đập ra, phất ống tay áo một cái, vô số liệt diễm hướng về phía Trường Nhạc công chúa oanh ra ánh sáng màu xanh sẫm tấn công tới.
Nhưng, đầu Thái Cổ Hung Thú Tất Phương kia, tốc độ lại càng thêm kinh người, quanh thân tản ra nhiệt độ cao rất khủng bố, liệt diễm nóng rực, phóng tới Diệp Chân.
Từ xa mà xem xét, tựa như là một tảng đá khổng lồ trực tiếp đánh về phía Diệp Chân.
Động tĩnh kinh người như thế, tự nhiên kinh động Đại thủ tế Bách TươngTương còn đang nghị sự ở trong đại điện, ánh sáng lóe lên, chư vị Thủ tế đã nhao nhao lướt đi từ bên trong Nghị Sự Đại Điện.
- Đông Dương Thái Thượng, mau mau dừng tay!
Đại thủ tế Bách Tương nhìn thấy một màn này, muốn ngăn cản, nhưng vẫn còn cách họ khá xa, đi ra cũng có chút muộn, dù trong lòng có lực nhưng mà không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Cổ Hung Thú Tất Phương kia mang theo hung diễm ngập trời nuốt hết Diệp Chân.
Đại thủ tế Bách Tương và Tam Đại thủ tế Nhâm Mạch đều có chung một suy nghĩ, đầu tiên là bị lão giả áo bào đỏ quanh thân ẩn ẩn phát ra khí tức lực lượng Tạo Hóa làm cho kinh hãi, sau đó trong chớp mắt đã rơi về phía vực sâu không đáy.