← Quay lại trang sách

Chương 2698 Nhượng Bộ

Hàng năm Đại ti Tông Phủ vì các loại sai lầm và cấm kỵ đoạt tước quý tộc, ít thì mấy người, nhiều thì mười mấy người, về phần phế tước vị, càng nhiều vô biên.

Địa vực Đại Chu bao la, xung quanh phân tranh không ngừng, lập quốc lại lâu, dù chỉ có quân công mới phong tước, nhưng Đại Chu có rất nhiều quý tộc tồn tại, đã thành những người gánh vác tài chính quan trọng của quốc gia này.

Cho nên, trong tay Đại ti Tông Phủ chỉ cần có cơ hội, có chứng cứ xác thực, có thể phế tước vị tuyệt không nương tay, có thể đoạt tước, tuyệt không phế tước vị.

Mức thiếu nợ thật lớn như thế, một khi không tốt, chính là đoạt tước, đoạt tước không nói, sẽ còn làm cho Cổ gia hổ thẹn.

Lời ấy của Diệp Chân làm cho lão tổ tông Cổ gia Cổ Đại Xuyên và Tân Ninh Châu Công Cổ Yến liếc nhau, dưới sự thúc ép của lão phụ thân, sắc mặt của Cổ Yến càng thêm khó coi.

Hắn đường đường là Tân Ninh Châu công, cúi đầu chịu thua hướng về con trai mình, hắn thật sự có chút mở không mở miệng nổi, cũng không ném bỏ được thể diện của bản thân.

Thấy thế, Cổ Đại Xuyên không vui hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy một phần ngọc giản trong tay Tân Ninh Châu Công Cổ Yến đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sau đó đưa cho Cổ Thiết Kỳ.

- Thiết Kỳ, chuyện lúc trước, đúng là chúng ta những người làm trưởng bối bị mù mắt, cũng làm cho ngươi bị ủy khuất.

- Nhưng vô luận như thế nào, trên người ngươi cũng đang chảy xuôi dòng máu của Cổ gia chúng ta, máu mủ tình thâm, vô luận ngươi đi tới chỗ nào, mãi mãi vẫn là con cháu Cổ gia.

- Cho nên, gia gia hi vọng ngươi có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước với phụ thân ngươi, còn có mấy vị ca ca, sau này cùng nhau cố gắng phát dương quang đại cho Cổ gia.

Giọng nói của lão tổ tông Cổ gia Cổ Đại Xuyên vừa cất lên, Cổ Thiết Kỳ cũng nhìn xem bên trong ngọc giản, chỉ là, sau khi xem xong, trong đôi mắt của hắn vẫn là thất vọng thật sâu.

Dù là trong ngọc giản quyết định, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng ủa Cổ Thiết Kỳ, nhưng bây giờ, hắn không có một tơ một hào khoái cảm báo thù.

Cổ Thiết Kỳ nhìn lại Xích Bình hầu Cổ Thuần Trí một bên hoang mang lo sợ, toàn thân tái nhợt, đột nhiên có một loại cảm giác không nhịn được buồn nôn.

Đối với Cổ gia này chỉ nói lợi ích không nói tình thân cảm giác buồn nôn càng thêm mạnh mẽ.

- Đại Soái, ngươi nhìn xem!

Cổ Thiết Kỳ đưa ngọc giản cho Diệp Chân.

Một mắt đảo qua, dù Diệp Chân có kiến thức rộng rãi, cũng hít một hơi thật sâu.

Trong ngọc giản có rất nhiều quyết định của Cổ gia, không ai trong số họ muốn trả nợ, nhưng mỗi một câu đều là vì lắng lại việc này.

Chuyện đầu tiên rung động nhất được ghi chép trong ngọc giản.

Xích Bình hầu Cổ gia Cổ Thuần Trí, vị con thứ Cổ Phủ này, hiện tại, đã tự xin thượng thư, bởi vì bệnh quy ẩn tiềm tu, để Trưởng Tử Cổ Thành hạ xuống một cấp tước vị thành Xích Bình Bá Tước.

Cổ Thuần Trí đã bước vào trung niên, cũng là võ giả tu luyện, làm sao có thể bởi vì bệnh quy ẩn tiềm tu, càng không có khả năng cam tâm tình nguyện tự xin Thượng thư.

Quyết định ấy hiển nhiên là cao tầng Cổ gia quyết định.

Gia tộc nào, một khi liên quan đến chính trị, huyết tinh còn tàn khốc hơn so với chính trị.

Đối mặt với Cổ gia, Cổ Thuần Trí không có bất kỳ lực lượng tự vệ nào, nếu hắn không nguyện ý, Cổ gia sẽ thật để hắn thật bởi vì bị bệnh mà quy ẩn tiềm tu, trước phần quyết định ấy, hắn ngoại trừ đồng ý, cũng chỉ có thể là đồng ý.

Nếu đồng ý, còn có thể làm một phế nhân áo cơm không lo, sống mơ mơ màng màng.

Không đồng ý, thì sẽ mất hết tất cả.

Hiển nhiên, quyết định đó cũng vì muốn làm cho Cổ Thiết Kỳ nguôi giận.

Thứ hai, Cổ Thiết Kỳ trực tiếp lấy thân phận tiểu bối tiến vào Hội Trưởng Lão Tông Tộc Cổ gia, còn đạt được một cái lệnh bài Tông Tộc Trưởng Lão Cổ gia, trở thành một trong mấy vị trưởng lão Hội Trưởng Lão Cổ gia, về sau có thể trực tiếp tham dự sự vụ Tông Tộc, địa vị chỉ ở dưới Tộc Trưởng Cổ Yến và lão tổ tông Cổ Đại Xuyên.

Thứ ba, Cổ gia cầm ra một trăm vạn khối Thượng Phẩm Linh Thạch, đặt mua hậu viện riêng cho Cổ Thiết Kỳ vì được ban thưởng Hầu Phủ.

Lần này Phong Tước, Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ đều không được phong đất riêng, nhưng lại lấy được ban thưởng một phủ đệ ở nội thành Lạc Ấp, tuy không lớn, nhưng căn nhà kia có tiền cũng mua không được ở nơi đây, đã đủ để tự ngạo.

Thứ tư, Cổ gia đưa cho Cổ Thiết Kỳ một ngàn nô bộc, với ba ngàn gia tướng.

Tất cả một ngàn nô bộc đều dùng vòng cổ nô lệ Tổ Thần điện khống chế tuyệt đối có thể yên tâm sử dụng.

Ba ngàn gia tướng, trong đó hai ngàn Thông Thần cảnh trung hậu kỳ, một ngàn Huyền Cung cảnh trung hậu kỳ, mười tên cường giả Giới Vương cảnh, đều là vệ sĩ được Cổ gia bồi dưỡng từ nhỏ, gia quyến của họ cũng đưa cho Cổ Thiết Kỳ.

Thứ năm, toàn bộ Cổ gia xuất ra thượng đẳng Điền Trang một trăm dặm, một ngàn cửa hàng thượng đẳng các nơi, hai mươi công xưởng các loại, mười ngọn khoáng sơn, một nhánh thương đội quy mô trung đẳng, đưa cho Cổ Thiết Kỳ làm sản nghiệp Hầu Phủ, dùng để nuôi gia đình.

Thậm chí còn có điều thứ sáu, thứ bảy.

Tất cả những điều ấy tuyệt đối có thể xưng là đại thủ bút.

Có thể làm cho Hầu Phủ nghèo nàn của Cổ Thiết Kỳ trong chớp mắt ra dáng, có được nhân thủ, tài nguyên, vũ lực.

Kỳ thực Diệp Chân làm Bắc Hải châu công, trong nội thành Lạc Ấp cũng có phủ đệ do Nhân Tôn Hoàng Cơ Long ban thưởng, nhưng, Diệp Chân vẫn chưa dò xét qua.

Một tòa Công Tước Phủ xây xong, vận chuyển, đều cần rất nhiều nhân thủ và tài lực, Diệp Chân không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy, cũng không có nhiều nhân thủ có thể làm, cho nên dứt khoát vẫn ném ở nơi đó.

Bởi vậy có thể thấy được, Cổ gia đã ra tay rất hào phóng.

Mà Cổ gia cho ra đãi ngộ như thế cũng chỉ đưa ra một điều thỉnh cầu, hi vọng Cổ Thiết Kỳ trở về gia môn.

Về phần chuyện Cổ Thuần Trí thiếu nợ, bọn họ cũng không nhắc đến một chữ.

Nếu Cổ Thiết Kỳ trở về Cổ gia, phiếu nợ kia cũng tự nhiên không có giá trị.

- Đại Soái, ngươi thấy thế nào?

Trong lòng của Cổ Thiết Kỳ có chút loạn, ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Chân.

- Việc này ngươi tự mình quyết định đi! Nhưng, mặc kệ ngươi đưa ra quyết định thế nào, ta đều ủng hộ ngươi!

Diệp Chân nói.

- Ừm!

Cổ Thiết Kỳ gật đầu liên tục.

Một lát sau, sau khi Cổ Đại Xuyên và Cổ Yến tỏ thái độ tiếp nhận hai điều kiện của Cổ Thiết Kỳ, Cổ Thiết Kỳ và Diệp Chân nghênh ngang rời đi, chỉ để lại Cổ Thuần Trí xụi lơ trên mặt đất, như một con chó hoang mất đi cột sống.

Một lát sau, Cổ Thuần Trí đã bị thân vệ Cổ gia mang xuống, vô luận hắn giãy giụa như thế nào, hò hét cũng không làm nên chuyện gì.

Chuyện tiếp theo đang chờ hắn, chính là giam cầm như nhốt heo ít nhất ba mươi năm.

Miễn cho trong lòng của hắn không cam lòng, lại đi ra gây sự, bại hoại danh dự gia đình.

Về phần sau khi nhốt ba mươi, không chỉ có người đã sớm phế, dù đi ra, khắp thiên hạ này, người nào còn nhớ rõ Cổ Thuần Trí là ai?

Chỉ để lại thế tử Cổ Quang Trí ở nơi đó run lẩy bẩy!

Cấm túc trong phòng hối lỗi ba năm, đây là cách gia tộc xử trí đối với Thế tử Cổ Quang Trí cũng vì nhìn vào thân phận Thế tử của hắn.

Cổ Thiết Kỳ là con thứ, đương nhiên địa vị của mẫu thân ở trong Cổ phủ cũng không cao, chỉ là một thị thiếp bình thường.

Cũng chính là mẫu bằng tử quý, có đứa con trai Cổ Thiết Kỳ này mới có một chỗ cắm dùi ở trong Cổ phủ viện.

Nhưng theo tuổi già sắc suy, cũng chính là dựa vào nhi tử Cổ Thiết Kỳ ở bên ngoài mà kiên trì, nhưng cho dù như thế, mặc dù ăn uống không thiếu, nhưng thời gian trôi qua lại vô cùng biệt khuất.

Mỗi ngày phải sớm tối thỉnh an chính thất phu nhân, động một chút lại phạm vào quy củ, ngẫu nhiên còn bị trút giận.

Cho nên, điều kiện thứ nhất Cổ Thiết Kỳ đưa ra chính là hắn không rời khỏi Cổ phủ, có thể trở về Cổ gia trên danh nghĩa, nhưng, mẹ ruột của hắn nhất định phải được đón vào trong phủ của hắn để phụng dưỡng.