Chương 2721 Quá khéo
Cuối cùng, sau khi Nhân Tôn Hoàng Cơ Long răn dạy và động viên một phen, việc này xem như chấm dứt. Đương nhiên, không thiếu được an ủi người trong cuộc là Diệp Chân một chút, nói Diệp Chân phải cẩn thận một chút.
Sau đó, đại triều hội tiếp tục.
Lại bộ thay đổi nhân sự một số bộ phận, Hộ bộ chuyển vận thuế ruộng, an bài trợ cấp thiên tai, sau đó kết thúc.
Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ đột nhiên ra khỏi hàng, Diệp Chân biết, kịch vui đã đến.
- Bệ hạ, đặc phê thành quân Trấn Hải quân, khen thưởng, trợ cấp, đổi mới trang bị cũng đã hoàn thành xong.
- Mặt khác, thương binh trong Trấn Hải quân cũng đã khôi phục hơn chín thành, còn lại ba mươi người bị trọng thương còn phải đợi ít năm nữa mới có thể khôi phục thì đã đi vào Thương Binh doanh.
- Hơn nữa, tính toán ra, Trấn Hải quân tiến vào quân doanh Long Du Nguyên đã hơn bốn mươi ngày.
- Theo thông lệ Đại Chu ta, đại quân chỉnh đốn trong vòng một tháng, chỉnh đốn kỳ của Trấn Hải quân đã đến.
- Hơn nữa, Trấn Hải quân chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ mới quật khởi gần đây của Đại Chu ta, tinh nhuệ như vậy, nếu lâu dài chỉnh đốn trên Long Du Nguyên, sẽ như mãnh hổ tới khe hẹp, như hùng ưng bị nhốt trong lồng, thần đặc biệt xin bệ hạ phái Trấn Hải quân tới tiền tuyến, thu phục đất đã mất của Đại Chu ta, đồng thời làm dịu áp lực phòng thủ của bọn người Uy Vương.
Nghe vậy, ánh mắt quần thần trong triều đình Lạc Ấp đều nhìn về phía Diệp Chân, có người cảm thấy đáng thương, cũng có kẻ đồng tình.
Trước mắt, Uy vương Lưu Vô Bệnh và Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung mang theo đại quân phân hai tuyến đối kháng Ma Tộc, nhưng mỗi người bọn hắn mang đại quân, ít nhất đều cao hơn hai trăm vạn.
Có thể nói, đều có thể chỉ huy như cánh tay của mình.
Nếu như Trấn Hải quân này của Diệp Chân được phái đến tiền tuyến, kết quả đó cũng không cần phải nói?
Tử đạo hữu bất tử bần đạo (*).
[*Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng một câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi]
Nhiệm vụ chiến đấu gian nan nhất chắc chắn chính là Trấn Hải quân.
Điều kiện tương đương nhau, Uy Vương Lưu Vô Bệnh và Vệ Quốc Công Phan Thúc Dung chắc chắn sẽ càng thêm yêu quý lực lượng hệ phái của mình, như vậy Trấn Hải quân của Diệp Chân sẽ trở thành lực lượng tiêu hao thứ nhất.
Hơn nữa, cái này chỉ là dưới tình huống tốt nhất.
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long ngồi ở phía trên, nghe vậy chậm rãi nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, lúc này chính lúc Đại Chu ta nguy nan, sao mãnh hổ có thể để trong khe hẹp?
- Trấn Hải quân đúng là đã đến lúc ra chiến trường!
Nói xong, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cười tủm tỉm nhìn về phía Diệp Chân:
- Diệp ái khanh, ngươi thân là nguyên soái Trấn Hải quân, ý của ngươi như nào?
- Bệ hạ, Trấn Hải quân chính là Trấn Hải quân của Đại Chu, chính là Trấn Hải quân của bệ hạ, Trấn Hải quân đi đâu, chiến đấu ở nơi nào đều do bệ hạ làm chủ.
Diệp Chân cao giọng trả lời.
Diệp Chân nói lời này cực kỳ xảo diệu, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nghe được cũng thư thái không thôi.
Trong chớp nhoáng này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cảm thấy, hắn đối với Trấn Hải quân, có phải là hơi quá tay hay không?
Nhưng ý nghĩ như thế cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu Nhân Tôn Hoàng Cơ Long một cái đã lập tức biến mất.
Đứng ở bên dưới, Ninh Châu công Cổ Yến và Thái Cổ hầu Liễu Dã đều có chút bất đắc dĩ, thống khổ nhắm mắt lại.
Bọn hắn đã sớm cảnh báo, chính là muốn Diệp Chân sớm chuẩn bị, thoát khỏi vũng bùn này.
Không ngờ, Diệp Chân này lại chắp tay giao toàn bộ quyền quyết định cho vị Thánh Thiên tử Đại Chu này.
Sau đó, đừng nói là vị Thánh Thiên tử Đại Chu này đào hố, cho dù núi đao biển lửa, Diệp Chân cũng không được tránh.
Đương nhiên, đối với bọn hắn thì bọn hắn quan tâm cũng không phải là Diệp Chân, mà là nhi tử Cổ Thiết Kỳ và Liễu Phong ở cùng với bọn người Trấn Hải quân.
Nhi tử Cổ Thiết Kỳ và Liễu Phong của bọn hắn đã vinh nhục một thể với Trấn Hải quân.
Nhưng bây giờ...
Nghe Diệp Chân kiểu nói này, ý cười trong mắt Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ, hay là Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đều càng đậm.
Diệp Chân nghe lời như thế, chuyện phía sau sẽ càng dễ làm hơn.
- Ban ái khanh, ngươi là Quân Bộ Thượng thư, ngươi cảm thấy bây giờ phái Trấn Hải quân đi nơi nào là thích hợp nhất?
Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hỏi.
- Bệ hạ, trước mắt, Đại Chu ta có một chỗ yếu địa cần đại quân viện binh gấp! Một thành trì mà chúng ta vừa phản công giành lại được, chính là Thiên Lộ thành.
- Thiên Lộ thành vừa được Uy Vương phản công không lâu, mà theo chiến sự cánh trái báo nguy, Uy Vương lại dẫn chủ lực đi cánh trái, lưu lại ba mươi vạn quân ở Thiên Lộ thành coi giữ.
- Nhưng theo Vệ Quốc Công chặt đứt hậu phương Hồ Châu, dẫn đến đại quân Ma Tộc tạm thời bị Thiên Lộ thành chia cắt thành hai bộ phận.
- Cho nên, trước mắt đại quân Ma Tộc đang rất nóng lòng phản công giành lại Thiên Lộ thành, có thể nói là ngày đêm gấp công.
- Trước sau viện quân và quân coi giữ có tổng cộng năm mươi vạn, trước mắt đã liều mạng rơi ba mươi vạn, toàn bộ Thiên Lộ thành chỉ còn lại hai mươi vạn tàn quân.
- Mà Uy Vương đã liên tục hành văn, thỉnh cầu Lạc Ấp lần nữa tiếp viện Thiên Lộ thành, trước khi hắn trở lại, nhất định phải ra sức bảo vệ Thiên Lộ thành không mất!
Ba chữ 'Thiên Lộ thành' này làm cho quần thần trong đại điện biến sắc.
Lúc này, Thiên Lộ thành Đường Châu này vo đã thành một cối xay thịt, Ma Tộc không tiếc đại giới muốn một lần nữa cướp lại, mà binh lực chủ lực của Đại Chu phải hoàn thành vây kín chiến lược, không cách nào điều quá nhiều binh lực qua được.
Theo tình huống trước mắt, chủ lực của Uy Vương muốn trở lại, ít nhất còn cần thời gian hơn một tháng.
Bốn mươi vạn Trấn Hải quân muốn cố thủ một tháng, có thể còn sống sót một phần ba cũng đã không tệ.
- Ừm, Thiên Lộ thành!
Vẻ mặt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng biến thành vô cùng ngưng trọng, vô cùng nghiêm nghị nhìn về phía Diệp Chân:
- Diệp ái khanh, trẫm muốn phái Trấn Hải quân đi gấp viện binh cho Thiên Lộ thành, ý của ngươi như nào?
Nhưng cũng vào lúc này, Nội Giam Đại Tổng Quản Ngư Triêu n liên tục hầu hạ bên cạnh Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đột nhiên bước nhanh rời khỏi một bên ngự tọa.
Lần này, Diệp Chân lại không trả lời ngay, mà dùng khóe mắt nhìn lướt qua ngoài điện, sau đó mới chậm rãi trả lời.
- Tất cả, toàn bằng bệ hạ làm chủ...
Còn không đợi Diệp Chân nói xong, Nội Giam Đại Tổng Quản vừa bước nhanh rời khỏi cũng đã nhanh bước trở về, sắc mặt vô cùng khó coi, đưa một bí giản cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.
Chỉ nhìn thoáng qua bí giản, sắc mặt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã đại biến.
Cùng lúc đó, ngoài Càn Khôn Điện cũng vang lên âm thanh thông truyền của nội thị, sau đó, một bí giản dán tiêu ký hoả tốc được đưa đến trong tay Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ.
- Ban khanh, đọc đi!
Vào lúc này, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long trở nên vô cùng bá khí!
Không bao lâu, Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ lấy một loại ngữ khí gần như run rẩy đọc.
- Bệ hạ, Bình Nghi Biên Phòng Đại Doanh cấp báo, đại quân Ma Tộc từ Hải Ma thành tập kích Trường Lăng quận, bởi vì phòng tuyến Nhân Ma Chiến Trường sụp đổ nên đại quân Ma Tộc như vào chỗ không người, thẳng xâm cương vực Đông Bắc!
- Sau khi phòng tuyến Nhân Ma Chiến Trường sụp đổ, Bình Nghi Quân Thành khẩn cấp tăng cường phòng bị, nhưng vẫn bị trăm vạn đại quân Ma Tộc vây quanh.
- Thần không biết có thể thủ vững bao lâu, hiện tại chỉ mời bệ hạ nhanh chóng phái viện binh!
- Nếu Bình Nghi Quân Thành sụp đổ, đại quân Ma Tộc đem tiến thẳng một mạch, đến lúc đó, Nhạc An quận nguy rồi, Bắc Hải quận nguy rồi, Hải Nguyên hầu quốc cũng nguy, Đông Bắc hải cương Đại Chu ta, sẽ toàn tuyến sụp đổ!
- Thần nguyên soái Bình Nghi Biên Phòng Đại Doanh Chu dập đầu vạn bái!
Yên tĩnh!
Một khắc này, toàn bộ trong đại điện, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Vẻ mặt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long và Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ ở trong nháy mắt này trở nên vô cùng khó coi!
Quân báo khẩn cấp này tới quả là quá không đúng lúc!
Nhưng ánh mắt của rất nhiều triều thần, bao gồm tân Ninh Châu công Cổ Yến và Thái Xuyên hầu Liễu Dã nhìn về phía của Diệp Chân lại trở nên vô cùng cổ quái.
Quân báo khẩn cấp này tới thật quá đúng lúc!
Quả là quá khéo!