Chương 2746 Kỳ Hiệu Ngoài Ý Muốn
Cho dù là Chư Thiên Vạn Giới hay là Hồng Hoang Đại Lục, Tiên Thiên Linh Bảo đều cực kỳ hiếm thấy.
Rất nhiều cường giả Đạo Cảnh có được một hai món Hậu Thiên Linh Bảo xem như mộng tưởng suốt đời, nhưng lại gần như không có cường giả Đạo Cảnh nào mộng tưởng có được Tiên Thiên Linh Bảo.
Bởi vì tất cả mọi người rất rõ ràng, loại mộng tưởng này căn bản không thể nào thực hiện.
Vào lúc này, cho dù là Chu Triều, hay là hai hộ vệ Đạo Cảnh sau lưng hắn đều bị Diệp Chân đột nhiên vận dụng Tiên Thiên Linh Bảo làm cho kinh hãi.
Dù sao thì ở trong suy nghĩ của tất cả mọi người, Tiên Thiên Linh Bảo chính là danh từ đại diện cho sự mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời, Chu Triều, nhất là hai cường giả Đạo Cảnh kia lại bị khí tức của Tiên Thiên Linh Bảo chấn nhiếp, quên đi động thủ.
Nhưng dù sao Chu Triều cũng là thống soái một quân, tâm tính cực kỳ cường đại, lập tức kịp phản ứng:
- Chỉ là linh bảo loại phong tỏa không gian mà thôi, không gian bị phong tỏa, hắn chỉ có một người, mà còn là Nửa Bước Đạo Cảnh, mà chúng ta lại có ba người, đều là Đạo Cảnh trung hậu kỳ, sợ hắn làm gì!
- Cùng tiến lên, giết hắn, tiện thể đạt thành mật chỉ của bệ hạ!
Chu Triều rống giận.
Chu Triều nói một phen, lập tức kích thích chiến ý của hai vị Đạo Cảnh, khí tức quanh người nhanh chóng tăng lên, phối hợp với Chu Triều, ba người từ ba phương hướng hướng vây công về phía Diệp Chân.
Bị ba người vây công, Diệp Chân lại không có một chút vẻ kinh hoảng, ngược lại hướng về phía ba người nở nụ cười.
- Chu Triều, ngươi có biết vì sao bệ hạ lại hạ cho ngươi mật chỉ đối phó ta hay không?
Loại tác phong này của Chu Triều lại làm cho Diệp Chân hiểu rõ hơn về Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, Diệp Chân đã sớm đoán được có mật chỉ, thậm chí đã đoán được nội dung mật chỉ, cho nên mới có câu hỏi này.
Chu Triều ngây ra một lúc, vào lúc này, hai bên đã không nể mặt mũi, cho nên Chu Triều cũng không che giấu, hơn nữa, Chu Triều cũng rất muốn biết, tại sao Nhân Tôn Hoàng Cơ Long phải hạ cho hắn một phần mật chỉ như vậy?
Dù sao từ trình độ nào đó mà nói, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long muốn thu thập Diệp Chân, cũng chính là một thánh chỉ mà thôi.
- Vì sao?
Chu Triều vô ý thức hỏi.
- Bởi vì trước đó bệ hạ đã phái ra Tạo Hóa Thần Nhân trước tới giết ta, nhưng lại không thể đắc thủ, lúc này mới muốn mượn tay ngươi, dùng quân pháp giết ta!
- Chuyện này không thể nào!
Chu Triều kinh hô lên:
- Ngươi thổi ra lời thật là lớn, ngươi chỉ là một Nửa Bước Đạo Cảnh, có được thực lực của Đạo Cảnh nói còn nghe được, nhưng ngay cả Tạo Hóa Thần Nhân cũng không thu thập được ngươi, ngươi nghĩ rằng chúng ta là tiểu hài ba tuổi sao?
- Ồ, vậy thì thử một chút!
Một tiếng thấp lánh, lục quang như thiểm điện từ lòng đất nhô ra, trói chặt tên hộ vệ Đạo Cảnh trung kỳ.
Tên hộ vệ Đạo Cảnh trung kỳ còn muốn giãy dụa nhưng lại bị vô số dây leo thuận thế đâm vào yếu huyệt trên người hắn, làm cho cả người hắn xụi lơ, Linh Lực không thể vận chuyển, rốt cuộc không sử dụng được một chút lực lượng.
Thấy thế, một hộ vệ Đạo Cảnh hậu kỳ khác muốn trước đi cứu viện, nhưng đỉnh đầu Diệp Chân lại xuất hiện Hậu Thiên Linh Bảo Lôi Quang Tiên, Thái m Thần Lôi khí tức mạnh mẽ hơn trước đó gấp hai lần liên tiếp đánh xuống, trong chớp mắt đã làm Nguyên Linh bị chấn động kịch liệt, ánh mắt trở nên vô ý thức.
Ánh kiếm màu tử kim lóe lên, một cái đầu to lớn lập tức bay vút lên trời, Nguyên Linh vẫn không bay ra, ba mươi sáu đạo Mai Hoa Đoạt Nguyên Châm đã từ trên người Tiểu Yêu bay ra, đột ngột theo vết thương xâm nhập vào Đạo Cung, đâm về phía Nguyên Linh của hắn.
Thôn Phệ Thần Thông phát động, Nguyên Linh của tên hộ vệ Đạo Cảnh hậu kỳ ngay cả kêu thảm cũng không phát ra đã cáo băng tán.
Hải lượng Linh Lực bị Tiểu Yêu đưa vào Hàng rào phong ấn không gian tầng thứ bảy của Thận Long Châu.
Đáng tiếc là, tên Đạo Cảnh này chủ tu Thổ hệ thiên địa pháp tắc, cũng không phải kim hệ mà Diệp Chân đang thiếu.
Nhưng Thổ hệ cũng không tệ, chỉ cần chờ tu vi của Diệp Chân vừa đột phá, loại tích lũy này sẽ làm cho thực lực của Diệp Chân tăng lên gấp đôi gấp bội.
Một bên, Đại Đô Đốc Bình Nghi quân thành Chu Triều còn đang muốn công kích Diệp Chân đã choáng váng.
Lúc này mới bao lâu?
Tối đa cũng chỉ một hô hấp thậm chí chưa tới hai hô hấp?
Thời gian một hơi thở, một Đạo Cảnh trung kỳ bị bắt sống, một Đạo Cảnh hậu kỳ khác bị trực tiếp chém giết, hồn phi phách tán.
Thực lực này, trực tiếp dọa Chu Triều phát sợ.
Một khắc này, Chu Triều tin tưởng!
Diệp Chân không nói sai, không lừa bọn hắn.
Chỉ phần thực lực này, chỉ sợ Tạo Hóa Thần Nhân thật sự có thể không làm gì được Diệp Chân.
Nếu chuyện này thật?
Trong lòng Chu Triều đột nhiên dâng lên một loại khủng hoảng và tức giận không hiểu.
Đây là Hoàng đế lão nhi đang đào hố cho hắn.
Đào hố to!
Hoàng đế lão nhi tự mình không đối phó được, nên mới chon hắn đến âm Diệp Chân, đây không phải đang hố hắn sao?
Thế nhưng, lúc này, Chu Triều tỉnh ngộ cũng đã muộn.
- Cái này... Diệp Nguyên Soái, Diệp Đô Đốc, chúng ta có chuyện từ từ nói, ngươi cần mật chỉ đúng không, ta cho ngươi, bây giờ, ta sẽ lập tức cho người!
Chu Triều tỉnh ngộ lại, lập tức mềm đi.
Diệp Chân lại không để ý đến Chu Triều, phối hợp bắn ra một viên oán độc đan, trực tiếp làm cho Tiểu Yêu hỗ trợ, đưa vào trong miệng tên hộ vệ Đạo Cảnh trung kỳ bị bắt sống.
Chỉ một hô hấp sau, tên Đạo Cảnh trung kỳ hộ vệ đã mãnh liệt phát ra một tiếng thú rống không phải người không phải lên một tiếng, hai mắt liều lĩnh bắn ra huyết quang chói mắt, kịch liệt giằng co.
Một màn này lại dọa Chu Triều phát sợ:
- Diệp Đô Đốc, chuyện này...
Biểu hiện của Chu Triều làm cho Diệp Chân ngơ ngác một chút, lúc này hắn mới phản ứng được, hóa ra là Chu Triều bị thủ đoạn của mình dọa cho phát sợ.
Một tay chỉ vào tên hộ vệ Đạo Cảnh trung kỳ đã mất đi thần trí, Diệp Chân lập tức nói:
- Bây giờ, ta cho Chu Nguyên Soái hai con đường, một con đường là biến thành hung thú mất đi thần trí chỉ biết giết chóc như hắn.
Còn không đợi Diệp Chân nói xong, Chu Triều đã sợ hãi vạn phần lắc đầu, biến thành loại quái vật mất đi thần trí này, quả thực là sống không bằng chết, còn không bằng một đao giết hắn.
- Vậy cũng chỉ có một con đường khác.
Diệp Chân nở nụ cười.
- Một con đường khác là gì?
Chu Triều một mặt sợ hãi.
- Đơn giản, buông Nguyên Linh ra, để ta gieo xuống cấm chế, lại phân ra một sợi bản mệnh Nguyên Linh của ngươi, sau đó để ta thi triển bí pháp khống chế.
- Chu Triều ngươi sẽ vẫn là Đại Đô Đốc phòng tuyến Bình Nghi quân thành, nên giết ma thì giết ma, nên lập công thì lập công, nên ăn chơi đàng điếm thì ăn chơi đàng điếm, không có gì khác với trước kia.
Diệp Chân nói.
- Ngươi muốn nô dịch ta?
Mặt mo Chu Triều lập tức trở nên đỏ bừng, vẻ mặt đều là khuất nhục.
- Chưa nói tới!
Diệp Chân lắc đầu:
- Chỉ là khống chế ngươi, đảm bảo an toàn của ta, giảm bớt biến số không cần thiết.
- Miễn cho ngươi trăm phương ngàn kế đối phó ta, lại có nhiều đại quân ở đây như vậy, ta còn phải dụng tâm đề phòng.
- Diệp Đô Đốc!
Chà xát tay, Chu Triều cố gắng gạt ra một vẻ mặt vô cùng thành khẩn.