← Quay lại trang sách

Chương 2745 Ngươi Phối Hợp Hay Để Ta Tự Làm

Nhưng hết lần này tới lần khác, ở Trấn Hải quân chính là như vậy.

Mà Cổ Thiết Kỳ chịu huấn cũng là một bộ dáng đương nhiên!

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn quả thật khó có thể tin.

Cũng chính là rung động này mới lập tức làm cho vị phó soái Chu Hoài Thành của Bình Nghi quân thành này thu hồi kiệt ngạo trước đó, khi lần nữa tiến về phía trước gặp thấy Diệp Chân, cả người đã trở nên rất cung kính.

- Diệp Đô Đốc, Chu Đại Đô Đốc gọi ta truyền tin cho ngươi, nếu chiến sự đã an bài thỏa đáng, mời Diệp Đô Đốc đi Đại Đô Đốc phủ gặp một lần.

Chu Hoài Thành nói.

- Được! Ta sẽ tới ngay.

Diệp Chân rất thẳng thắn, thật ra thì cho dù bây giờ Bình Nghi quân thành Đại Đô Đốc Chu Triều không gặp hắn, Diệp Chân hắn cũng muốn chủ động đi gặp Chu Triều.

Chu Hoài Thành dẫn đường, Diệp Chân rất nhanh đã đến Đại Đô Đốc phủ Bình Nghi quân thành gặp Đại Đô Đốc Chu Triều.

Đại Đô Đốc phủ thành lập rất vội vàng, chỉ có bảng hiệu là mới, những quy cách khác đều không phải quy cách Đại Đô Đốc phủ vốn có.

Nhưng thủ vệ lại rất sâm nghiêm.

Diệp Chân chỉ khẽ nhúc nhích thần niệm, ở trong ngoài Đại Đô Đốc phủ đã phát hiện ra bảy vị có khí tức cao tới Đạo Cảnh.

Nói cách khác, trừ Đại Đô Đốc Chu Triều ra, lúc này ở trong Đại Đô Đốc phủ có tới sáu vị cường giả Đạo Cảnh.

Xem ra, vị Chu Đại Đô Đốc Chu Triều này đề phòng Diệp Chân rất nhiều.

Nghị sự đường trước vẫn như cũ cấm vệ sâm nghiêm, Diệp Chân không đợi Chu Hoài Thành thông báo đã đi thẳng vào Nghị Sự Điện của Đại Đô Đốc phủ.

Trong Nghị Sự Điện, trừ Đại Đô Đốc Chu Triều ra thì còn có hơn mười người, có hai người đứng ở sau lưng Chu Triều, rõ ràng là hộ vệ Đạo Cảnh.

Tu vi của các tướng lĩnh khác phần lớn là Giới Vương Cảnh.

Nhìn thấy Diệp Chân trực tiếp đi vào, các tướng lĩnh khác lập tức hướng về phía Diệp Chân nổi giận quát, Chu Hoài Thành cũng đầu đầy mồ hôi đi theo vào, nhưng lại không biết ứng đối ra sao.

Một nháy mắt, trong nghị sự đại điện trở nên giương cung bạt kiếm.

Ánh mắt của quân pháp quan đứng ở phía bên phải Đại Đô Đốc Chu Triều khẽ động, định phát tác, nhưng lại bị Chu Triều dùng ánh mắt ngăn lại.

- Diệp Nguyên Soái đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội!

Chu Triều nở nụ cười, xem như cho Diệp Chân một bậc thang, cũng cho mình một bậc thang.

Nhưng chúng tướng dưới trướng hắn lại mỗi người căm tức nhìn Diệp Chân, hiển nhiên vô cùng bất mãn đối với việc Diệp Chân tự tiện xông vào nghị sự đại điện.

- Chu Đại Đô Đốc, trước đó ta làm việc theo tướng lệnh của ngươi, đúng giờ phát động tiến công! Nhưng hiện tại, ta cần một lời giải thích!

- Trấn Hải quân đi cả ngày lẫn đêm, đại quân mỏi mệt không thôi, Chu Đại Đô Đốc lại muốn ta trong đêm phát động tiến công, chuyện này là vì sao?

- Trấn Hải quân ta đến đây vốn đã làm giảm bớt áp lực thủ thành rất nhiều, chẳng lẽ Bình Nghi quân thành ngay cả một đêm thời gian đều chờ không nổi?

Cười lạnh, Diệp Chân té ra một phần chiến báo.

- Trận chiến này vội vàng làm việc, Trấn Hải quân ta bỏ mình một ngàn lẻ hai mươi bảy người, trọng thương hơn mười tám ngàn người, mong Đại Đô Đốc cho bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng!

Lời chất vấn mới ra, bầu không khí trong toàn bộ nghị sự đại điện đột ngột trở nên quỷ dị.

Thương vong hơn một ngàn người, còn muốn giao phó cái gì?

Đại quân chinh chiến, đừng nói là thương vong hơn ngàn người, cho dù thương vong hơn vạn, cũng rất bình thường.

Yêu cầu này của Diệp Chân làm cho bọn hắn có một loại cảm giác dở khóc dở cười.

- Tất cả các ngươi đi xuống đi, ta có chút việc muốn trò chuyện với Diệp Nguyên Soái một chút!

Chu Triều dùng tư thái rất thấp nói.

Rất nhanh, chúng tướng đều rời khỏi, nhưng hai vị hộ vệ Đạo Cảnh vân giống như cột trụ đứng sau lưng Chu Triều.

Sau đó, Chu Triều hướng về phía Diệp Chân nở nụ cười khổ.

- Diệp Nguyên Soái, thật rất xin lỗi, ta cũng rất bất đắc dĩ!

- Ta cũng không biết, Lạc Ấp nghĩ thế nào, sao đột nhiên lại hạ thánh chỉ cho ta một danh hiệu Đại Đô Đốc, để ta phụ trách toàn bộ quân vụ của phòng tuyến Bình Nghi quân thành, nếu không sẽ xử lí theo quân pháp.

- Ta cũng chỉ có thể làm như vậy.

- Ta biết danh hiệu Đại Đô Đốc này của ta làm trong lòng ngươi không thoải mái, nếu không như vậy đi, ngươi cứ coi ta là hư danh, toàn bộ quân vụ của phòng tuyến Bình Nghi quân thành sẽ giao cho ngươi xử lý, ta nghe ngươi hiệu lệnh, ngươi xem thế nào?

Chu Triều ngữ khí rất thành khẩn.

- Thật chứ?

Con mắt của Diệp Chân híp lại.

- Tuyệt không hư ngôn!

- Đã như vậy, như vậy Chu Đại Đô Đốc trước đưa thánh chỉ cho bản soái nhìn qua đi.

Diệp Chân nói.

- Thánh chỉ? Chuyện này không vấn đề.

Chu Triều đáp ứng rất thoải mái, rất nhanh đã lấy một phần thánh chỉ, đưa về phía Diệp Chân.

Diệp Chân lại không tiếp, lắc đầu nói:

- Chu Đại Đô Đốc, ngươi cũng biết, ta muốn xem không phải này một phần thánh chỉ này, ta muốn xem là mật chỉ bệ hạ đưa cho ngươi!

Vừa nghe đến đây ra, khí tức của hai Đạo Cảnh sau lưng Chu Triều trở nên vạn phần lăng lệ, khí tức khẽ nhúc nhích, khóa chặt Diệp Chân.

Khóe miệng Chu Triều có chút khẽ nhăn lại, cười lớn lên:

- Diệp Nguyên Soái nói đùa, chỉ có một phần thánh chỉ này, ở đâu ra mật chỉ.

Nhưng âm thầm, trong lòng Chu Triều lại kinh hô lên, Diệp Chân sao có thể biết được chuyện hắn có mật chỉ.

Hắn đúng là đồng thời nhận được hai phần thánh chỉ, một phần là thánh chỉ thụ phong Đại Đô Đốc, một phần là mật chỉ tìm thời cơ xử lí Diệp Chân theo quân pháp.

Nội dung mật chỉ rất đơn giản, chính là nói Diệp Chân có ý đồ không tốt, yêu cầu Bình Nghi quân thành Đại Đô Đốc Chu Triều tuỳ cơ ứng biến, chọn thời cơ chém giết Diệp Chân, bắt Nguyên Linh của hắn lại.

Chỉ chuyện này, Chu Triều đã sớm thương lượng với tâm phúc quân pháp quan của hắn hồi lâu, trong quân đội, vận dụng quân pháp thì không thể thích hợp hơn.

Vừa rồi, quân pháp quan của hắn cố ý thừa cơ cho Diệp Chân tội danh tự tiện xông vào quân nghị đường, nhưng bị Chu Triều ngăn lại.

Nguyên nhân ngăn lại cũng rất đơn giản, trước mắt hơn trăm vạn đại quân Ma Tộc đang ở ngoài quân, Chu Triều rất rõ ràng, dựa vào bản thân mình sẽ rất khó chiến thắng đại quân Ma Tộc.

Nhưng Diệp Chân và Trấn Hải quân của hắn lại có thể, nhất là một trận chiến trước đó, Trấn Hải quân đã biểu hiện thực lực ra ngoài.

Chu Triều mới lâm thời khởi ý, nghĩ trước lợi dụng Trấn Hải quân đánh tan đại quân Ma Tộc, sau đó mới chọn thời cơ thu thập Diệp Chân.

Nhưng Chu Triều lại không nghĩ rằng, Diệp Chân lại nói thẳng như thế, nhắc đến chuyện mật chỉ, trong chớp mắt đã làm cho Chu Triều có một loại cảm giác nguy cơ vô hình.

Nghe Chu Triều qua loa, con mắt của Diệp Chân đột ngột híp lại, nổi lên hung quang.

- Chu Đại Đô Đốc, cho ngươi thêm một cơ hội, lấy mật chỉ ra, chúng ta còn có cơ hội hợp tác.

- Diệp Nguyên Soái nói đùa, nào có mật chỉ gì!

Lần này, Chu Triều kiên quyết từ chối.

- Diệp Nguyên Soái, bây giờ ngươi vẫn là nên thương nghị với bản Đại Đô Đốc chuyện Trấn Hải quân phòng ngự và công việc tác chiến tiếp theo đi.

Chu Triều trực tiếp mang lên danh hiệu, hiển nhiên, đây là đang cảnh cáo Diệp Chân.

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Diệp Chân bỗng nhiên đứng dậy:

- A Nguyên, phong tỏa hư không!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, làm cho Chu Triều ý thức được không thích hợp, lăng lệ quát to:

- Người đâu!

Thế nhưng, còn không đợi âm thanh của Chu Triều truyền ra, hư không ba động đột ngột dâng lên, toàn bộ Nghị Sự Điện lại không hiểu bị hư không ba động bao phủ, âm thanh của Chu Triều vang vọng trong Nghị Sự Điện, nhưng lại không truyền ra chút nào.

Ánh mắt của Chu Triều nhìn về phía hai hộ vệ Đạo Cảnh sau lưng, nhưng vẻ mặt của hai hộ vệ Đạo Cảnh lúc này lại trở nên vô cùng hoảng sợ.

- Chuyện này…

- Đây là khí tức của Tiên Thiên Linh Bảo, mà còn là loại không gian?

Hai tên Đạo Cảnh kinh ngạc vạn phần, âm thanh vang lên.

- Hừ, coi như biết hàng!

Diệp Chân cười lạnh một tiếng.

- Làm gì, Chu Đại Đô Đốc, là ngươi ngoan ngoãn nghe lời phối hợp, hay là để ta tự mình động thủ?