← Quay lại trang sách

Chương 2755 Xuất Kích

Báo Đại tổng quản, bên phía Bình Nghi quân thành đã bắt đầu tập kết phạm vi lớn, hình như có dấu hiệu tấn công chúng ta.

Mặt đất đại trướng của Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Kim Chinh lắc lư một trận, thống lĩnh thiết giáp quân cận vệ Kim Liệt dưới trướng hắn đưa tới một phần cấp báo.

Xem hết phần cấp báo này Kim Chinh lại không gấp chút nào, ngược lại cười lạnh:

- Xem ra Diệp Chân này cũng không ngu ngốc, đã kịp phản ứng, biết ý đồ tác chiến chân thực của chúng ta.

Nghe vậy, Kim Liệt lại có chút lo lắng:

- Đại tổng quản, bọn hắn đã nhìn thấu ý đồ tác chiến của chúng ta, phải làm sao mới ổn? Theo thông báo, Ngũ thái tử điện hạ còn ít nhất mười ngày nữa mới có thể đến hải cương Bắc Hải!

- Ngu xuẩn!

Kim Chinh nghe vậy thì lập tức giận, trực tiếp cầm cấp báo trong tay đập tới trên đầu Kim Liệt:

- Dùng đầu ngươi suy nghĩ một chút. Trấn Hải quân chỉ có bốn năm mươi vạn người, không cách nào tác chiến đa tuyến, chỉ cần chúng ta có thể gắt gao kiềm chế Trấn Hải quân ở đây, như vậy Ngũ thái tử điện hạ có thể quét ngang toàn bộ Bắc Hải quận, trực tiếp chiếm lĩnh bến cảng Hải Nguyên, hải cảng phồn vinh nhất trước mắt của Đại Chu…

Ăn một trận mắng làm cho Kim Liệt có chút vụng về gãi lên đầu:

- Ha ha, cái đầu này của ta chính là không dùng tốt lắm, nhưng không phải có Đại tổng quản ngươi ở đây sao!

Trong lỗ mũi lạnh hừ một tiếng, ánh mắt Kim Chinh nhìn về phía Kim Liệt, hơi có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sở dĩ thiết giáp ma nhất tộc bọn hắn không cách nào tiến vào cao tầng thống trị của Ma Tộc, nguyên nhân quan trọng nhất chính là đầu não của đại đa số tộc nhân quá đơn giản, bình thường bị dùng làm công kích chủ lực.

Hắn là một dị số, chất tử trước mắt này là hắn gắng sức bồi dưỡng, mặc dù mạnh hơn đại bộ phận tộc nhân một chút, nhưng trong mắt hắn vẫn kém quá xa.

- Ngươi kia nói cho ta nghe một chút đi, nếu đại quân Đại Chu chủ động tiến công chúng ta, chúng ta phải làm gì?

Kim Chinh chủ động thử dò hỏi đứa cháu này của hắn.

- Nếu Đại quân Đại Chu chủ động tấn công, bọn hắn sẽ mất đi ưu thế thủ thành, chúng ta có thể phát huy ra ưu thế cận chiến, chúng ta có thể thừa cơ đánh tan thậm chí là tiêu diệt Đại quân Đại Chu.

Suy nghĩ mấy hơi, con mắt của Kim Liệt đột ngột sáng lên.

Trong lỗ mũi lần nữa phát ra hừ lạnh một tiếng, đáp án này của Kim Liệt chưa nói tới làm cho Kim Chinh hài lòng, nhưng cũng coi như miễn cưỡng.

- Truyền lệnh các quân, làm tốt chuẩn bị phòng ngự, phòng bị Đại quân Đại Chu công kích bao trùm từ xa, sau đó chờ mệnh lệnh của bản tổng quản, chọn thời cơ xuất kích.

Trong Bình Nghi quân thành, đại quân Bình Nghi quân thành đang chuẩn bị sau cùng trước khi xuất chinh.

Muốn quyết định sắp ra khỏi thành tác chiến với đại quân Ma Tộc, cao thấp giữa Trấn Hải quân của Diệp Chân và quân coi giữ Bình Nghi quân thành lập tức hiện ra.

Các binh sĩ Trấn Hải quân của Diệp Chân, từng người yên lặng sửa sang trang bị và quân giới của mình, không ngừng điều chỉnh trạng thái của mình, binh sĩ thu thập xong thậm chí còn trêu đùa đồng liêu, hình như cận chiến với Ma Tộc, căn bản cũng không phải là chuyện gì to tác.

Thế nhưng bầu không khí trong quân coi giữ Bình Nghi quân thành lại vạn phần kiềm chế, có chút binh sĩ chỉnh lý quân giới thân thể kéo căng thật chặt, tay đều đang run rẩy.

Diệp Chân mới vừa từ tầng trời thấp điều tra xong toàn bộ quân doanh, trực tiếp phân phó nói đối với Đại đô đốc Chu Triều:

- Một trận chiến này, bình nghi quân coi giữ dưới trướng ngươi, ta có thể cho phép bọn hắn đi sau lưng Trấn Hải quân, chờ đại quân Ma Tộc rối loạn mới xuất kích.

- Nhưng sau này sẽ không có cơ hội như vậy. Ngươi hiểu rõ chứ?

- Ta hiểu rõ!

Chu Triều nở nụ cười khổ.

- Trận chiến hôm nay, chính là cơ hội duy nhất giúp cho binh sĩ dưới trướng của ta nhanh chóng thuế biến.

- Không sai, hơn nữa, sau trận chiến này sẽ phân phát đại bộ phận chiến lợi phẩm xuống dưới, dùng để tăng lên thực lực binh sĩ. Tin tưởng ta, loạn thế sắp xảy ra, lực lượng dưới trướng ngươi mạnh mẽ mới là thứ ngươi chân chính cậy vào.

Nói đến đây, trong lòng Diệp Chân buồn bực không thôi.

Hắn đã gửi tấu chương lâu như vậy, nhưng bên phía Lạc Ấp vẫn không có tin tức gì.

Đã đến nước này, Diệp Chân ngay cả chuyện viện binh cũng không muốn nhắc đến.

Lạc Ấp căn bản không tin mình, nhắc đến viện bình cũng sẽ càng không có bất kỳ ý nghĩa.

Có lẽ, chỉ có đại quân Ma Hoàng Ngũ Thái Tử Phá Nguyệt bước lên quốc thổ Đại Chu, Lạc Ấp mới sẽ tin tưởng.

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Ngay khi Chu Triều lên tiếng trả lời, lỗ tai Diệp Chân đột nhiên khẽ động, trong lỗ tai đột nhiên truyền đến âm thanh của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh làm cho vẻ mặt của Diệp Chân hơi động một chút.

Lấy Thiên m Thần Thông của Đại Nhĩ Đóa, trong quân doanh đại quân Ma Tộc đối diện hò hét ầm ĩ gần như không bất kỳ bí mật.

Đến mức Ma Tộc Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Kim Chinh và thống lĩnh thiết giáp quân cận vệ Kim Liệt của hắn đối thoại, một chữ không thiếu truyền vào trong lỗ tai Diệp Chân, đương nhiên cũng bao gồm Kim Chinh định ra chiến lược tức định, cái này khiến trong lòng Diệp Chân nổi lên một ý nghĩ.

Kim Chinh định ra chiến lược ứng đối này, theo Diệp Chân, đại phương hướng là chính xác, không có bất cứ vấn đề gì.

Cho dù bất kỳ một quân đội nào của Đại Chu ra khỏi thành dã chiến với đại quân Ma Tộc, nhất là cận chiến với một đại quân thiết giáp ma chủ lực am hiểu phòng ngự của Ma Tộc, bất luận thắng bại đều sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ.

Thế nhưng, Kim Chinh gặp phải Diệp Chân!

Hơn nữa, là Diệp Chân đã không có quá nhiều trói buộc.

- Hôm nay tác chiến gặp thời chỉ huy, giao cho Hạ Kỳ tới làm!

Trên đầu thành, Diệp Chân ra lệnh, chỉ là lâm thời chỉ huy lại không giao cho Cổ Thiết Kỳ.

Đương nhiên, cũng không phải Diệp Chân từ bỏ bồi dưỡng Cổ Thiết Kỳ, mà Diệp Chân dự định đồng thời bồi dưỡng hai người có thể một mình gánh vác một phương.

Nếu nói một mình gánh vác một phương, sáu đại Quân Soái dưới trướng Diệp Chân, mỗi người đều có năng lực một mình gánh vác một phương.

Nhưng loại năng lực một mình gánh vác một phương này cũng không bao gồm chỉ huy chiến dịch cỡ lớn quan hệ toàn cục trước mắt.

Loại năng lực chỉ huy chiến dịch cỡ lớn này, không chỉ cần phải thiên phú, càng cần hơn chính là kinh nghiệm.

Chỉ cần bồi dưỡng được hai người này, Diệp Chân sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau khi Hạ Kỳ tiếp nhận quân lệnh của Diệp Chân, thân hình Diệp Chân nhoáng một cái biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Trấn Hải quân tăng thêm gần bảy mươi vạn đại quân nguyên trú quân trong Bình Nghi quân thành dày đặc tập kết, loại động tác quân sự này sẽ không giấu được đại quân Ma Tộc đối diện, nhưng Diệp Chân vẫn như cũ định thời gian phát động tiến công vào ban đêm là có nguyên nhân.

Lặng yên không một tiếng động, Diệp Chân thi triển Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn, không nói một tiếng lặn vào phía sau doanh trướng đại quân Ma Tộc.

Mặc dù doanh địa đại quân Ma Tộc đơn sơ, nhưng vẫn có Thần Sư và Đại Thần Sư Ma Thần cung theo quân thành lập các loại trận pháp cảnh giới và phòng ngự.

Những trận pháp cảnh giới và phòng ngự này cũng chỉ có một mục đích, chính là phòng ngừa có cao thủ tinh thông các loại độn pháp lẻn vào nội bộ doanh địa đại quân quấy rối.

Lúc đại chiến, không cần nhiều, chỉ cần ba năm trăm cao thủ đánh lén ở hậu phương đại quân là có thể tạo thành lực phá hoại và hiệu quả cực kỳ kinh người, từ đó ảnh hưởng đến chiến cuộc.

Về điểm này, lúc giao chiến với quân đội Ma Tộc đã có giáo huấn bằng xương bằng máu.

Cho nên, ở phương diện này, nhóm Đại Thần Sư Ma Thần cung đã nhận huấn luyện đặc biệt, làm vô cùng cẩn thận, trận pháp phòng ngự và cảnh giới lại nhiều hơn một tầng, còn có Thần Sư trực luân phiên và thần niệm của Đại Thần Sư một vòng lại một vòng tuần tra, có thể nói là đã làm đến cực hạn.