Chương 2760 Ngũ Hành m Dương Ấn (1)
Sức mạnh Nguyên Linh hùng vĩ tỏa ra từ cơ thể Kim Chinh, vô số ánh kim quang đột nhiên xuất hiện từ trong hư không.
Chói mắt nhất chính là sợi kim bạch sắc quang mang trên trán Kim Chinh.
Khoảnh khắc sợi kim bạch sắc này xuất hiện, không hiểu sao chợt có một luồng sát khí nổi lên khắp thế giới, ngay cả Diệp Chân cũng có cảm giác như bị đao kiếm ập đến.
- Đây là…
Tử Linh trong Đạo Cung của Diệp Chân đột nhiên hét ầm lên:
- Đây là ám khí Tiên Thiên Canh Kim. Cầm nó xuống, ta cần nó!
- À mà, đúng rồi, ngươi cẩn thận một chút. Đây là ám khí Tiên Thiên Canh Kim, tuy chỉ có một sợi nhưng lại vô cùng sắc bén!
Sau cùng Tử Linh cũng không quên nhắc nhở Diệp Chân.
Cùng lúc đó, ở trên bầu trời, Huyền Hổ đang đối kháng với một Đạo Cảnh của Ma Tộc hình như có cảm giác gì đó nên nhìn về hướng này, huyết mạch của hắn rất mẫn cảm với loại ám khi Tiên Thiên Canh Kim này.
Diệp Chân ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nhắc nhở của Tử Linh.
Lúc này, Nguyên Linh của Diệp Chân nhìn chằm chằm vô số kim quang đang bay ra từ bốn phương tám hướng mà cảm thấy hết sức vui mừng.
Mặc dù Thiên địa pháp tắc Kim hệ đã được tích lũy trong Linh cung từ lâu nhưng lại rất lộn xộn, thế mà chỉ trong nháy mắt này đột nhiên như tìm tới sợi dây, sắp xếp như ý.
Một đòn này của Kim Chinh vi diệu ở chỗ nó giống như đặt quá trình giải quyết vấn đề chi tiết nhất trước mặt Diệp Chân, đặc biệt là dưới sự quan sát của tứ sắc Nguyên Linh của Diệp Chân.
Trong chớp mắt đã khiến cho Diệp Chân giống như một người bị táo bón lâu ngày đột nhiên thông suốt.
Lực lượng Kim hệ Thiên Địa Pháp Tắc tích lũy trong Linh Cung ở trong tíc tắc này đã ngưng tụ ra hai lực lượng Thiên Địa Pháp Tắc hoàn chỉnh.
Mà Kim hệ Linh cung của Diệp Chân dưới quán chú của hai lực lượng Thiên Đại Pháp Tắc cũng bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Từ Linh Cung bắt đầu suy biến đến Đạo Cung.
Nhất là dưới sự tích lũy của Diệp Chân, loại biến hóa này càng cực kỳ nhanh chóng.
Gần như ngay lập tức, tu vi Kim hệ của Diệp Chân đã đột phá đến Đạo Cảnh.
Trên bầu trời, ám khí Tiên Thiên Canh Kim hiếm khi được sử dụng vừa mới Kim Chinh thôi động cũng lập tức phản ứng.
Rõ ràng là lúc trước Diệp Chân đã bảo tồn thực lực, lấy hắn để luyện chiêu, nếu không, làm sao lại đột nhiên có lực lượng Kim hệ đúng lúc như thế.
Vừa nghĩ đến đây, Kim Chinh càng hận hơn.
Ám khí Tiên Thiên Canh Kim lăng lệ tràn ngập bạch quang lơ lửng trên đỉnh đầu Kim Chinh, chúng khiến cho toàn bộ hai phe địch ta đang ở trên chiến trường phải rùng mình một cái.
Mà lúc này, Diệp Chân vừa mới đột phá Đạo Cảnh bằng sức mạnh Kim hệ. Ngũ Hành m Dương - bảy tòa Đạo Cung cũng đồng thời run lên, lực lượng khí tức quanh thân lại bắt đầu thay đổi lần nữa.
- Tiên Thiên Canh Kim, giết!
Kim Chinh hét lên, ám khí Tiên Thiên Canh Kim ở trên đầu hắn đột nhiên phân ra thành hàng vạn đạo kim sắc quang hoa như tia chớp tan vào bốn phương tám hướng.
Khi ngàn vạn đạo kim sắc quang hoa này hơi nhạt dần ở khắp mọi nơi, chúng mang theo sát khí ngập trời rồi cùng nhau run lên, sau đó hướng về phía Diệp Chân!
Hàng vạn đạo hợp nhất với kim quang của ám khí Tiên Thiên Canh Kim, tất cả đều bóp nghẹt vị trí Diệp Chân đang ở.
Hơn nữa, dưới sự thôi động toàn lực của Kim Chinh, tốc độ càng nhanh đến mức cực điểm.
Bất cứ nơi nào nó đi qua đều bị bóp nghẹt, không khí dao động dữ dội như thể đang sôi trào.
Trong khoảnh khắc này, tất cả binh lính đang giao chiến trận cũng đều không dám nhìn về phía đang bị siết chặt, bởi vì sát khí ở vị trí đó đã tới cực hạn.
Đừng nói là nhìn chăm chú, chỉ nhìn một chút thôi Thần Hồn cũng sẽ bị chấn động.
Chỉ có Chương Dực Đức, Thanh Liêm và Đạo Cảnh trong quân đoàn thụ hộ Y Đông Thanh Thần Thụ là lo lắng cho sự an nguy của Diệp Chân. Bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào vị trí đang bị siết chặt kia.
Lúc này, mọi sự giải cứu cũng không kịp.
Nhưng ngay cả Đạo Cảnh, dưới sự kích thích của ám khí Tiên Thiên Canh Kim, hai mắt cũng không chịu được mà chảy ra nước mắt.
Trên bầu trời, Kim Chinh không thể không hừ lạnh một tiếng.
Bản thân hắn là hành quân đại tổng quản thứ hai mươi mốt, quyền cao chức trọng. Sau bao nhiêu năm tích lũy, nếu không hắn không cất giữ chút thủ đoạn trong đáy hòm thì làm sao có thể ngồi vững vàng cái ghế hành quân đại tổng quản?
Ám khí Tiên Thiên Canh Kim này chính là một trong những tuyệt chiêu ở dưới đáy hòm của hắn.
Cho dù có tồn tại Đạo Cảnh đỉnh phong, dưới sát chiêu này của hắn, nếu không chết cũng sẽ bị trọng thương. Huống chi Diệp Chân mới bước nửa chân vào Đạo Cảnh. Ừm, phải nói là vừa mới đột phá Đạo Cảnh.
Nghĩ tới việc Diệp Chân này lại dám coi hắn là đá mài dao, mượn cơ hội chiến đấu với hắn để đột phá, trong lòng Kim Chinh không khỏi sinh ra cảm giác mình bị sỉ nhục.
Lấy Kim Chinh làm đối tượng luyện công, đây không phải là muốn tìm chết sao?
Lúc này hắn phải một chiêu chém chết Diệp Chân thì mới thoải mái trong lòng.
Thu hồi thần niệm, sợi ám khí Tiên Thiên Canh Kim đột ngột bay trở lại cơ thể hắn.
Giờ đây Kim Chinh mới có cơ hội quan sát Thiết Giáp cận vệ quân của hắn, vừa nhìn một cái, hắn tức đến nỗi suýt lệch cả mũi.
Hơn hai phần ba trong số hai vạn thiết giáp cận vệ quân của hắn, bao gồm cả thống lĩnh Kim Liệt đã bị bắt sống. Còn hậu quân thì bị thương vong vô số kể, toàn bộ đã tan tác.
Tuy nhiên, mặc dù hậu quân của hắn đã bị đánh bại, ngay cả trung quân và tiền quân cũng chịu ảnh hưởng, nhưng nếu lúc này hắn chém chết Nguyên soái Trấn Hải quân Diệp Chân, đó chính thắng lợi lớn nhất.
Một khi chủ soái bỏ mình, quân tâm tất loạn, tinh thần sụp đổ, không cần tấn công Trấn Hải quân cũng sẽ tự tan.
Kim Chinh vô thức đưa mắt nhìn vào nơi mà hắn vừa sử dụng ám khí Tiên Thiên Canh Kim để bóp nát Diệp Chân, hắn muốn tìm ra đầu hoặc vật gì khác của Diệp Chân.
Chỉ cần tìm ra thứ gì đó có thể đại diện cho thân phận của Diệp Chân, đại quân dưới trướng của Diệp Chân sẽ kết thúc.
Thế nhưng, khoảnh khắc ánh mắt hắn nhìn tới, sắc mặt Kim Chinh đột ngột đại biến.
Ở nơi Diệp Chân bị trúng chiêu, vậy mà lại không còn một chút máu thịt nào.
Đừng nói là máu thịt, đến một vết máu nhỏ cũng không có.
Kim Chinh biết rất rõ sức mạnh của một chiêu kia, mặc dù hắn có thể trực tiếp làm thịt cao thủ đỉnh phong, nhưng sẽ không đến mức bóp chết thành hư vô.
Nói cách khác, Diệp Chân vẫn chưa chết.
Trong nháy mắt, sắc mặt Kim Chinh trở nên vô cùng khó coi.
Ngay sau đó, Kim Chinh vẫn chưa từ bỏ ý định đưa Nguyên thần về phía nơi Diệp Chân bị bao vậy trước đó, hắn muốn tìm kỹ một chút.
Mà cũng ngay lúc đó, vào thời khắc quan trọng, Diệp Chân đã trốn vào trong không gian Thận Long Châu, người ẩn náu trong không gian, mặt mũi tràn đầy vẻ sống sót sau tai nạn.
Mặc dù vừa rồi Diệp Chân đã đột phá, nhưng ám khí Tiên Thiên Canh Kin của Kim Chinh thực sự rất lợi hại.
Bây giờ bên ngoài cơ thể Diệp Chân chính là Long Hồn Giáp vô cùng cường đại, nó chỉ mới chống đỡ một ngàn đạo kim quang dung hợp với ám khí Tiên Thiên Canh Kim đã bắt đầu không chịu nổi, ở viền ngoài đang muốn vỡ nát, dẫn tới Hắc Thủy Đạo Cung trong Hắc Thủy Long Hồn của Diệp Chân ngẩng đầu rít lên.
Điều đó là Diệp Chân kinh sợ đến mức dù đang ở tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn trực tiếp trốn vào trong không gian Thận Long Châu giống như chạy chối chết.
Không chỉ Diệp Chân, giờ phút này, ngay cả Thận Long Nguyên Linh A Sửu cũng không ngừng toát mồ hôi lạnh.
- Diệp lão đại, sau này ngươi cần phải cẩn thận hơn chút, suýt chuýt nữa...