← Quay lại trang sách

Chương 2771 Thủy Quân Cấp Báo

Nhưng Tĩnh Hải Đại Thánh cũng nói, hắn đã đổ bộ lên các địa điểm phụ cận trên lộ tuyến, bố trí xuống đại lượng dòng chính Thủy Tộc, chỉ cần đại quân Ma Tộc xuất hiện, tuyệt đối có thể phát hiện ngay đầu tiên. Mặt khác, nếu Tứ Hải Long Đình tham chiến, như vậy mấy cái Đại Thủy phủ của bọn họ, nhất định sẽ tiếp nhận mệnh lệnh của Bích Lân Long Vương, triệu tập Thủy Quân đồng thời chiến đấu hoặc hiệp phòng.

Ngưu Nhị nói.

Diệp Chân gật đầu, đây là điểm duy nhất trước mắt khiến hắn yên lòng.

Chỉ là, một khi Long Tộc mệnh lệnh cho toàn bộ Bắc Hải Thủy Tộc dưới trướng tham chiến, hậu quả có thể xuất hiện vẫn như cũ làm cho Diệp Chân không lạnh mà run.

Cho nên, hắn đang vô cùng nóng vội, sốt ruột dẫn quân quay lại Bắc Hải.

Đột nhiên, Phong Cửu Mạch từ trên trời giáng xuống, nhanh chân tiến vào Soái Trướng của Diệp Chân.

- Đại Soái, tình báo mới nhất của Trường Lăng thành đã thăm dò được.

- Nói!

- Đại tổng quản phương hành quân thứ hai mươi mốt Kim Chinh trọng thương, nhưng hắn vẫn như cũ băng bó vết thương một lần nữa thu nạp tàn quân.

- Trước mắt, phàm là tàn quân Ma Tộc có thể sống chạy trốn tới Trường Lăng thành, đã bị hắn thu sạch như trước đây.

- Có bao nhiêu, thực lực như thế nào?

Diệp Chân vội vàng hỏi, đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.

- Hắn thu được số lượng binh lực, kém hơn rất nhiều so với Đại Soái dự đoán. Trước mắt Kim Chinh thu được chỉ có khoảng chừng mười bảy vạn binh lính vào dưới trướng.

- Mà trong mười bảy vạn binh lính ấy thực lực rất bình thường, chưa đến một phần ba là tinh nhuệ dưới trướng trước đây của Kim Chinh. Quan trọng nhất là, trong mười bảy vạn binh linh mới tập hợp lại có hơn bảy thành tướng lĩnh đều bị thuộc hạ chỉ huy các huynh đệ ám sát.

- Không có tướng lĩnh chỉ huy, Ma Tộc lại không giống như là Đại Chu chúng ta có chỉ huy thống nhất, phần lớn đều dựa vào tướng lĩnh tộc mình, bây giờ lực lượng dưới trướng Kim Chinh đang cực kỳ hỗn loạn. Kim Chinh đã bắt đầu tự mình ra tay huấn luyện những binh lính kia.

Phong Cửu Mạch nói.

- Tự mình?

Diệp Chân cường điệu hỏi hai chữ kia.

- Vâng, từ khi toàn quân bắt đầu đại bại, thuộc hạ đã mang theo Tuần Thiên Thần Tướng chủ yếu muốn liệp sát Ma Tộc tướng lĩnh, bởi vì hỗn loạn lại càng dễ đắc thủ, mới có tình huống hôm nay. Chuyện ấy dẫn đến rất thiếu tướng lĩnh dưới trướng Kim Chinh, nhất là tướng lĩnh có thể huấn luyện càng ít đến đáng thương, bất đắc dĩ, hắn là Đại tổng quản đành phải tự thân xuất mã một lần nữa chỉnh đốn toàn quân.

Nghe vậy, đôi mắt của Diệp Chân hơi híp.

- Vậy các ngươi có khả năng tìm được cơ hội liệp sát một bộ phận tướng lĩnh hay không? Thậm chí là gây ra hỗn loạn? Hoặc để bản soái tự mình xuất thủ một lần?

Diệp Chân nói như vậy là muốn giải quyết triệt để tai hoạ ngầm Kim Chinh kia.

Dù sao Kim Chinh vẫn còn có hung danh, nếu không thể giải quyết hoàn toàn, chỉ sợ thời khắc mấu chốt sẽ sẽ trở thành một đao đâm vào phía sau Diệp Chân.

Phong Cửu Mạch lắc đầu, biểu cảm không thể nào.

- Lần này Kim Chinh bị đại bại, cực kỳ cẩn thận, mà sau đó, hắn đã đẩy toàn bộ trách nhiệm đại quân bị tấn công lên trên thân Đại thần sư Ma Thần Cung tuần tra dưới lòng đất và trên bầu trời và trận pháp phòng ngự.

- Những Đại thần Sư còn sót lại kia, từng người đều bị Kim Chinh dạy dỗ như con thỏ, ngày đêm không ngừng dùng thần niệm tuần tra trong ngoài toàn bộ Trường Lăng thành.

- Với lại Đại thần Sư còn sót lại cũng không giống như trước kia chỉ lưu một hai người tuần tra, lần này đã chia thành hai tổ thay thế tuần tra, bọn hắn sợ xuất hiện sự kiện đánh lén lần nữa, Kim Chinh sẽ chém giết bọn hắn để tế cờ!

Nghe vậy, đôi mắt của Diệp Chân đang hơi híp:

- Còn sót lại bao nhiêu Đại thần sư?

Bây giờ, tu vi của Diệp Chân đã đột phá, cũng coi là kẻ tài cao gan cũng lớn, rất muốn một lần đánh cược nguy hiểm.

- Đại Soái, trước đạt được tình báo trong đại quân của Kim Chinh, có năm mươi vị Đạo Cảnh Ma Thần Cung theo quân, trong hàng tướng lĩnh có mười một người đã đạt đến cấp độ Đạo Cảnh.

Trước kia chiến đấu, chém giết mười ba người tại chỗ, một người bắt làm tù binh, bốn người bị trọng thương, về sau truy sát trong chiến đấu, lại lần lượt chém giết bốn người, trọng thương ba người, trước mắt số lượng Đạo Cảnh dưới trướng Kim Chinh, khả năng khoảng ba mươi sáu người đến bốn mươi ba người. Nhiều Đạo Cảnh như vậy nhìn chằm chằm, dù là thuộc hạ cũng không dám hành động lỗ mãng, về phần Đại Soái...

Đám người Ngưu Nhị đối với thực lực và cực hạn của Diệp Chân lại không nắm rõ.

Diệp Chân lại lắc đầu:

- Nhiều Đạo Cảnh như vậy đồng thời nhìn chằm chằm, dù ta có thể chui vào đi nữa, cũng thành không làm được đại sự gì, một khi không tốt, nói không chừng sẽ còn lâm vào thế bị vây khốn.

Nói đến đây, giọng của Diệp Chân thay đổi:

- Nhưng, tình hình lại tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của ta! Chỉ có mười bảy vạn đại quân, tinh nhuệ có hơi ít, tướng lĩnh lại thiếu, cho dù được trải qua huấn luyện khẩn cấp, Kim Chinh cũng rất khó đạt được thành tựu lớn gì, duy nhất có thể lo, cũng chỉ dựa vào hơn ba mươi tên Đạo Cảnh kia, bọn hắn chính là một cỗ sức mạnh không thể coi nhẹ.

Theo chiến quả thống kê, chém giết sáu mươi ba vạn đại quân Ma Tộc, đến theo sau hai ngày truy sát lại lần lượt chém giết hai mươi mấy vạn đại quân Ma Tộc, cho nên Diệp Chân suy đoán, Kim Chinh thu lấy số lượng tàn quân có thể sẽ cao đến hơn ba mươi vạn.

Nếu hơn ba mươi vạn đại quân Ma Tộc, như vậy sẽ rất đau đầu.

Thế nhưng chỉ có mười bảy vạn nhân mã, như thế lại có ý nghĩa khác, Kim Chinh lưu lại một bộ phận thủ vệ tới tay Trường Lăng thành và đường tiếp tế, có thể vận dụng đại quân tuyệt đối sẽ không vượt qua mười vạn người, uy hiếp như vậy thật nhỏ đi rất nhiều.

Về phần trong lúc chạy trốn, hơn hai mươi vạn đại quân Ma Tộc bất ngờ biến mất, dĩ nhiên không phải là biến mất.

Mà chính là những nhóm quân đội Lãnh chúa lâm thời được triệu tập đến dưới trướng Kim Chinh, thừa dịp chiến bại, trực tiếp mang theo quân đội về nhà.

Đương nhiên, bọn họ không phải lui ra chiến đấu, mà chính là nhìn thấy đi theo Kim Chinh đã không cầm được chỗ tốt nào, ngược lại mang theo quân đội dưới quyền đi tìm chỗ tốt khác tốt hơn.

Đối với điểm đó, Kim Chinh cũng không có cách nào, Lãnh chúa có quyền tự do ấy.

- Đã như vậy, lập tức giao lại phòng ngự cho Chu Triều, Trấn Hải quân chuẩn bị nhổ trại quay lại Bắc Hải quận, chuẩn bị ứng đối đại quân Ma Hoàng Ngũ Thái tử vượt biển mà đến, đồng thời có khả năng xuất hiện đại quân Thủy Tộc.

Diệp Chân lập tức đưa ra quyết định.

- Đại Soái, nếu thật có Thủy Tộc tham chiến, chỉ dựa vào bốn mươi vạn binh lính của Trấn Hải quân có thể không ngăn được, không bằng Đại Soái hướng Lạc Ấp xin cầu viện?

Đại Đô Đốc Bình Nghi Quân Thành Chu Triều đưa ra một cái đề nghị rất đúng lúc.

Chu Triều không đề cập tới chuyện ấy còn tốt, nhấc lên chuyện đó, Diệp Chân đã đau đầu.

Ban đầu, nói có thể có Thủy Tộc tham chiến còn có thể tìm đến một bộ phận viện quân, nhưng bây giờ, Diệp Chân chỉ sợ không thể nào mở miệng được, chỉ có Thủy Tộc xâm lấn quy mô thật lớn, mới có thể mở miệng.

Không còn cách nào, bây giờ triều đình Lạc Ấp đã loạn thành một bầy, Diệp Chân có thể nói là con nhộng đầu tiên (người tạo ra bầu không khí tồi tệ).

Hắn cũng không ngờ tới, Đại thủ tế Bách Tương lại cương nghị mãnh liệt như thế, dùng Liệt Hỏa quyền trượng tại chỗ đánh vua bất tỉnh, lại đánh kẻ nịnh thần.

Nói thật, hành động ấy của Đại thủ tế Bách Tương, hả giận có hả giận, nghe xác thực làm cho lòng người vô cùng thoải mái.

Nhất là một năm qua, hành vi của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long thật có điểm giống hôn quân.

Nhưng vấn đề là, tin tức Bắc Hải đại thắng báo lên tình cờ đã biến thành đánh mặt.

Đã ngược đánh vào thể diện của Thánh Thiên Tử Đại Chu, còn là loại đánh vang dội đến chảy máu kia.