Chương 2801 Ngươi Muốn Như Thế Nào?
Diệp Chân cười lạnh liên tục.
- Một viên cốt phù có thể tăng thực lực lên trong ngắn ngủi mà thôi, nếu đột nhiên hành động, có lẽ còn có thể đột phá không gian phong tỏa, làm Tiên Thiên Linh Bảo của ta bị thương.
- Nhưng ngươi đã nói, cái này có thể có làm được gì nữa?
- Tiên Thiên Linh Bảo này của ta có thể thôi động thuận buồm xuôi gió, trong chớp mắt đã rút không gian phong tỏa về, ẩn giấu vào hư không.
- Chỉ sợ chưa đợi cốt phù bảo mệnh của ngươi phát huy hoàn toàn tác dụng, ngươi đã không tìm được nó nữa rồi.
- Về phần Ngũ thái tử không đến quấy rối lãnh địa của ta nữa?
- Hừ, cái này còn cần ngươi đảm bảo sao?
- Sau khi qua chiến dịch này, Phá Nguyệt ngươi còn dám tới nữa à?
Diệp Chân cười lạnh về phía Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt một cái.
Sau khi nghe xong mấy lời bác bỏ, Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền trực tiếp ngơ ngẩn.
Hắn đến cùng chỉ có khí phách thư sinh, vô số năm này đi học tập trí tuệ và mưu kế thậm chí còn từng lịch luyện trong Ma Thần cung, đều rất có vài phần ý tứ là lý luận suông, cũng chưa từng tiếp xúc một trận thực chiến quá mức tàn khốc như này bao giờ.
Nhất là âm thanh chết thảm của Ma Hoàng chiến khôi phía dưới, mỗi một âm thanh, đều rung động đến tận thần kinh của Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền.
Theo Diệp Chân, về phương diện mưu lược, thì khi so Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền với Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành mà nói, còn kém rất xa.
Đột nhiên, Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt từ lúc bị nhốt đến bây giờ vẫn mãi không thế mở miệng, thì giờ lại chợt phát ra một tiếng thở dài ung dung.
- Diệp Nguyên soái, Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu này, ngươi thật sự đã hoàn toàn thu phục, có thể sai sử chúng như cánh tay rồi?
- Thế nào, ngươi không tin?
Diệp Chân cười lạnh.
- Tin tưởng, ta đương nhiên tin tưởng!
Vẻ buồn bực trên mặt Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt nhanh chóng thêm tia ưu thương, kỳ thật sau khi phát hiện mình bị Tiên Thiên Linh Bảo phong tỏa không gian, hắn đã biết phong tỏa không gian này chính là Tiên Thiên Linh Bảo mà Diệp Chân cướp đi từ trong tay hắn, buồn bực trong lòng kia càng đừng đề cập đến.
Chỉ là, biết thì có thể thế nào?
Trừ buồn bực và căm hận, cũng chỉ có thể buồn bực và căm hận!
- Năm đó sau khi ta lấy được món bảo này, trước trước sau sau cố gắng hơn ngàn năm, khó khăn lắm mới có thể lấy thủ đoạn cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ mà luyện hóa, khó khăn lắm mới luyện hóa được gần nửa, miễn cưỡng có thể phát huy ra một ít uy năng, còn không cách nào đánh vào thần hồn lạc ấn, nhưng ngươi…
Còn lại, Ngũ thái tử Phá Nguyệt đã nói không nên lời.
Người so với người, quả là tức chết người.
Diệp Chân lúc này mới mấy năm, đã có thể hoàn toàn thu phục được món Tiên Thiên Linh Bảo này.
Một bên, Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền đột ngột trừng hai mắt lên so với nắm đấm còn lớn hơn:
- Điện hạ, ngươi nói cái Tiên Thiên Linh Bảo không gian trong tay của Diệp Chân là hắn cướp đi từ trong tay ngươi?
Nghe vậy, mặt lão của Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt càng thêm xấu hổ:
- Năm đó ta nhất thời chủ quan…
- Ngươi ngươi ngươi!
Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền thật sự đã sắp bị Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt làm cho tức giận đến mức thổ huyết, một mặt vô cùng đau đớn!
- Ngươi làm sao không nói sớm!
- Tin tức quan trọng như thế, vì sao lại không nói cho ta, một món Tiên Thiên Linh Bảo loại không gian, đây chính là chí bảo có thể quyết định thắng bại của một trận đại chiến đó!
- Ta…
Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt càng thêm xấu hổ:
- Một là ta đã dùng thủ đoạn bất chính mới có được vật bảo này! Thứ hai là quá trình và sự kiện vật bảo này mất đi, thực sự quá mức mất mặt, còn có hơi đặc thù, một khi truyền ra, sẽ dẫn lửa thiêu thân, cho nên…
Nghe vậy, Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền nhanh chóng ngẩn ngơ, chỉ do lúc này hắn không có chân, nếu có chân, nhất định sẽ hận không thể dậm chân mạnh xuống một cái.
Nghe hai người trò chuyện, Diệp Chân lại nở nụ cười:
- Vẫn là Thất Quyền Tiên Tri khéo hiểu lòng người, đã kéo dài chút thời gian này, ba vạn Huyết Khô Lâu quân đoàn ta đã giải quyết một phần ba bên Ma Hoàng chiến khôi rồi.
- Nghĩ đến đây, nhờ dùng Tiên Thiên Linh Bảo phong tỏa không gian này của ta mà quân đoàn ba vạn Huyết Khô Lâu cũng có thể gắt gao mà giam hai vị ở nơi đây.
Lời vừa nói, vẻ mặt Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền đột ngột biến đổi, càng thêm khó coi.
Này nếu cứ kéo lại kéo thêm thời gian, chỉ đối ngày càng có lợi cho Diệp Chân thôi.
Cứ tiếp tục thế, nếu hắn vẫn không vận dụng cái chí bảo bảo mệnh mà Tiên Tri Ma Sư Cửu Hi ban thưởng này, vậy sẽ không còn cơ hội vận dụng thật.
Trong lòng vừa nghĩ, trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ kiên quyết, ngay lúc Tiên Tri Ma Sư Thất Quyền định sẽ thôi động cái cốt phù màu vàng kia, lại bị Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt ngăn cản.
- Thất Quyền tiên tri chậm đã, có lẽ, chúng ta có thể thương lượng với vị Diệp Nguyên soái này một chút.
Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt nói.
- Này còn thảo luận thế nào nữa?
Thất Quyền hơi nghi hoặc một chút, Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt lại cười cười:
- Bởi vì trong tay ta có một đồ vật, vô cùng chắc chắn Diệp Nguyên soái sẽ cảm thấy hứng thú!
- Hửm?
Con mắt Diệp Chân đột ngột nhíu lại.
- Đồ vật để ta cảm thấy hứng thú? Phá Nguyệt điện hạ có phải quá đề cao thân phận của mình rồi không?
- Chỉ dựa vào một hai thứ đồ vật, đã muốn để ta thả ngươi còn sống mà rời đi, điều này có thể sao?
- Công trạng giết chết một vị ma Hoàng thái tử, đã đủ để Diệp Chân ta phong vương ở Đại Chu.
Diệp Chân nói.
- Đương nhiên, chiến công giết chết ta có lớn! Không nói đến ngươi có khả năng hoàn toàn giết ta nổi hay không, coi như nhờ lập xuống công huân chém giết Nguyên thái tử mà phong vương!
- Nhưng Vương tước này, ngươi cũng phải có mệnh hưởng thụ mới được, đừng đến lúc đó lại biến thành truy phong!
Phá Nguyệt cười lạnh.
Hai chữ 'Truy phong' này lập tức để vẻ mặt Diệp Chân phát lạnh, chợt nghĩ đến một loại khả năng nào đó rất không tốt.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt lại đột nhiên nói.
- Trong tay của ta, có nhu cầu cấp bách trước mắt nhất, cũng là đồ vật khó tìm được nhất của ngươi!
Nói thật, hai chữ 'Truy phong' này Diệp Chân vẫn có cảm xúc thậm chí là ý nghĩ rất sâu.
Thậm chí là vào hôm nay, trước khi bố trí mai phục, Diệp Chân đã nghĩ đến.
Trước mắt, Ma Tộc nổi danh nhất và có tư cách nhất tiếp nhận đại vị nhất cũng chỉ có ba người, Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật, Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt, Ma Hoàng Thất thái tử Tòng Vân.
Ba người này đều đã được Ma Thần cung thừa nhận, từng được Tiên Tri Ma Sư Cửu Hi ban phúc.
Vì dù như thế nào thì Ma Hoàng đời tiếp theo cũng chỉ có thể chọn ra từ trong ba người này.
Nếu Diệp Chân chém giết Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt, hậu quả đó còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với chém giết Tiên Tri Ma Sư Thất Hoành.
Cái chân chính gọi là tổn thương quốc thể chính là sỉ nhục trước nay chưa từng có Ma Tộc.
Đến lúc đó, không cần Ma Hoàng ban bố treo thưởng, tất cả Ma Tộc đều hiểu, chỉ phải chém giết Diệp Chân mới có thể rửa sạch sỉ nhục của Ma Tộc, sẽ lấy được công lớn.
Thậm chí Ma Hoàng Nhị thái tử Truy Nhật và Ma Hoàng Thất thái tử Tòng Vân cũng sẽ bất kể bất cứ giá nào đến đây chém giết Diệp Chân.
Sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Bất luận là ai chém giết Diệp Chân thì người đó đều có thể giành chiến thắng triệt để trong cuộc chiến đoạt vị lần này.
Không chỉ như thế, nếu Diệp Chân chém giết Ma Hoàng Ngũ thái tử Phá Nguyệt, vì ổn định lòng người, chỉ sợ Ma Thần cung cũng sẽ ra tay.
Ma Thần cung ra tay thì cũng không phải sẽ phái ra mấy Đạo Cảnh Đại Thần Sư thôi đâu.