← Quay lại trang sách

Chương 2817 Quốc Tặc Gian Nịnh

Cái gọi là Bách Tương tự cảm thấy tinh lực không tốt gì đó, thật ra chỉ là một cách nói thể diện mà thôi, đây cũng là quy tắc chính trị từ xưa tới nay của triều đình Đại Chu, lưu lại vài phần mặt mũi cho nhau.

Nếu như nói thẳng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hạ lệnh mệnh các Thủ Tế Tổ thần điện đề cử ra tân Đại Thủ Tế, cái này không những không hợp lý, hơn nữa tướng ăn cũng quá khó coi.

Còn một chuyện, theo quy củ của Đại Chu, Tổ thần điện là tương đối độc lập với hoàng quyền, hoàng đế không có quy củ bãi miễn hoặc bổ nhiệm Tổ thần điện Đại Thủ Tế.

Nhưng Tổ thần điện Đại Thủ Tế hội nghị lại có quyền lực này.

Như vậy Nhân Tôn Hoàng Cơ Long dựa vào hoàng quyền tới ảnh hưởng Đại Thủ Tế hội nghị, có thể đi đường vòng đạt tới mục đích.

Vì ngoài mặt muốn cho thấy Đại Thủ Tế Tổ thần điện không phải do hoàng đế hắn bày mưu tính kế muốn thay đổi Đại Thủ Tế, hoàng đế còn lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như rất quan tâm đương nhiệm Đại Thủ Tế Bách Tương.

Cũng vào thời khắc này, ánh mắt của Diệp Chân đều ngưng tụ ở trên người Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.

Bởi vì kế tiếp chính là trình tự mấu chốt.

Theo Đại Chu luật, làm hoàng đế là không thể nhúng tay người được chọn Tổ thần điện Đại Thủ Tế.

Nói cách khác, Tổ thần điện hội nghị quyết định ra người được chọn Đại Thủ Tế, một khi Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tiếp nhận, đại biểu tán thành, cũng chỉ có thể máy móc hành sử một chút quyền hạn ngự bút phê chuẩn.

Nhưng trong lúc này, còn có một cơ hội thay đổi.

Giống như khi tân hoàng Đại Chu kế vị, sau khi quần thần ba thỉnh, tân hoàng ba cự thì mới có thể vào chỗ.

Như vậy đối với trọng thần vinh hưu hoặc thoái vị, Đại Chu hoàng đế cũng có thói quen giữ lại, dẹp an tâm cho lão thần.

Thậm chí đối với cử chỉ giữ đạo hiếu của trọng thần nào đó, hoàng đế cũng có thể hạ lệnh đoạt tình, khiến cho thủ giáo ba năm biến thành thủ hiếu ba tháng.

Lúc này đây, nếu như hoàng đế theo lệ cũ giữ lại Đại Thủ Tế Bách Tương, vậy thì có thể thừa cơ hạ chỉ lệnh Đại Thủ Tế Bách Tương lại khổ cực mấy năm, có thể tạm thời gác lại chuyện thay đổi Đại Thủ Tế này.

Đây là cơ hội duy nhất mà Nhân Tôn Hoàng Cơ Long có thể làm ra thay đổi trong phạm vi trình tự trên triều đình.

Nếu như lướt qua trình tự này, vậy thì đại biểu cho.......

Nhưng mà khi Diệp Chân nhìn thấy Nhân Tôn Hoàng Cơ Long không có bất kỳ biểu thị gì, tùy ý Ngư Triêu n tiếp nhận tấu chương, trái tim hắn càng ngày càng lạnh.

Một loại hàn ý không biết tên lan tỏa khắp người Diệp Chân.

Ngư Triêu n đang đưa tấu chương lên dường như cũng cảm nhận được cảm xúc biến hóa của Diệp Chân, thần sắc có chút phát khổ.

Thời gian kế tiếp, Diệp Chân quả thật không cách nào diễn tả được cảm xúc của mình.

Đó là một loại đau lòng không cách nào hình dung được, cơ hồ là hoàn toàn tâm tro ý lạnh.

Mới hôm qua, cho dù là Diệp Chân hay là Đại Thủ Tế Bách Tương, cả hai còn muốn suy xét mặt mũi cho Nhân Tôn Hoàng Cơ Long, cho hắn tìm lối thoát.

Diệp Chân thậm chí đã sớm bí mật đưa hai phần ngọc giản vào hoàng cung, chính là cho thấy thái độ của mình, lưu lại mặt mũi cho hoàng đế.

Thật không nghĩ đến, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long vẫn là nhất ý cô hành!

Tại chỗ ngự bút phê chuẩn, đóng dấu Trấn Quốc Càn Khôn tỷ ấn, lại truyền chỉ muốn chọn ngày tốt huyết tế tổ thần, bẩm báo chuyện này cho Đại Chu tổ thần.

Toàn bộ đều khiến Diệp Chân chỉ có một cảm giác —— Tất cả khổ tâm, tất cả cố gắng, tất cả chờ mong của hắn thật sự uổng phí ở trên người Nhân Tôn Hoàng Cơ Long.

- Hôn quân!

Không hiểu sao, trong lòng Diệp Chân đột nhiên xuất hiện hai chữ này, cử chỉ hiện tại của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long chẳng khác gì một tên hôn quân.

Sau khi thông qua chuyện này, trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long tràn đầy thoải mái, ác khí khi bị trượng đánh tại Đại Triều Hội một tháng trước cuối cùng cũng được giải tỏa.

Mặc cho Bách Tương ngươi có địa vị cao thượng, bình thường không người có thể khinh động, nhưng mà không phải vẫn bị Nhân Tôn Hoàng Cơ Long hắn bắt lấy sao.

Ánh mắt tràn đầy bá khí của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long nhìn thoáng qua mấy ngàn thần trong Càn Khôn điện, giống như tuyên cáo, lại như là cảnh cáo —— Nhìn đi, đây chính là kết quả khi đối nghịch với trẫm!

Chờ ánh mắt trở lại dưới thềm ngự tọa, rơi xuống trên người Diệp Chân xếp ở hàng đầu, trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đột nhiên chột dạ, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu Ngư Triêu n.

Ngư Triêu n hiểu ý, vội nói:

- Bãi triều!

Thậm chí ngay cả câu ‘Có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều’ cũng bớt đi.

Quần thần trong Càn Khôn điện bị đột ngột bãi triều làm cho có chút choáng váng, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long đã đứng dậy định rời khỏi Càn Khôn điện.

Nhưng mà Diệp Chân đã sớm bước ra khỏi hàng:

- Bệ hạ chậm đã, thần Bắc Hải đô đốc có việc khởi bẩm!

Vừa dứt lời, bước chân của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long càng nhanh, như là muốn lập tức rời khỏi Càn Khôn điện, nhưng làm sao Diệp Chân có thể để cho hắn được như ý, tiếng hô thứ hai xen lẫn lôi ý vang lên.

- Bệ hạ chậm đã, thần Bắc Hải đô đốc Diệp Chân, có quân tình quan trọng muốn khởi bẩm!

Tiếng hô như sấm khiến cả điện quần thần đều chấn động, thừa tướng Văn Cương đang ngủ gà ngủ gật cũng bị giật mình tỉnh giấc, bỗng nhiên mở mắt:

- Đây là.......

Lần này Nhân Tôn Hoàng Cơ Long không cách nào giả vờ như không nghe thấy gì, nếu như hắn cứ thế mà rời đi, có trời mới biết sử quan sẽ viết như thế nào.

Đế tâm thua thiệt? Bị đô đốc Diệp Chân sợ quá chạy mất?

Đó chính là chuyện để tiếng xấu muôn đời.

Bất đắc dĩ, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long chậm rãi ngồi trở lại ngự tọa:

- Úc, vừa rồi trẫm có chút mệt mỏi, không biết Diệp khanh có chuyện gì muốn bẩm báo?

Vừa hỏi, Nhân Tôn Hoàng Cơ Long vừa dùng ánh mắt vô cùng uy nghiêm cảnh cáo Diệp Chân, ý tứ không thể rõ ràng hơn được nữa, chính là tiểu tử ngươi đừng kiếm chuyện gây sự.

Diệp Chân lại thản nhiên đón nhận ánh mắt của Nhân Tôn Hoàng Cơ Long:

- Bệ hạ, hôm nay thần Diệp Chân có bản, muốn vạch tội một vị trọng thần!

- Vạch tội một vị trọng thần?

Nhân Tôn Hoàng Cơ Long có chút ngoài ý muốn, cả điện quần thần cũng rất là ngoài ý muốn, trong lòng Nhân Tôn Hoàng Cơ Long cũng buông lỏng, chỉ cần không ảnh hưởng tới hắn là được.

- Không biết Diệp khanh muốn vạch tội vị trọng thần nào?

- Bệ hạ để thần chậm rãi kể lại.

Nói xong, Diệp Chân cũng không có lập tức kể chuyện, mà là trước tiên thi lễ về phía thừa tướng Văn Cương.

- Diệp Chân cả gan thỉnh giáo một câu với thừa tướng đại nhân, người ngồi không ăn bám, chậm trễ quốc sự, khi chiến sự nổi lên bốn phía thì đè nặng quân công không báo không thưởng, rét lạnh trái tim các tướng sĩ đổ máu ở phía trước, có phải là quốc tặc gian nịnh hay không?

Diệp Chân hỏi.

Thừa tướng Văn Cương ngẫm nghĩ mấy hơi mới chậm rãi trả lời:

- Nếu thật có chuyện này, như vậy đám người này chính là quốc tặc gian nịnh!

- Cảm ơn thừa tướng!

Diệp Chân lại thi lễ lần nữa, sau đó trực tiếp chỉ đầu mâu về phía Quân Bộ Thượng thư Ban Lệ:

- Ban Thượng thư, xem ra cử chỉ dưới đánh nịnh thần của Đại Thủ Tế trên Càn Khôn điện hơn một tháng trước thật đúng là không sai!

Đám người cả kinh, Ban Lệ tức đến sùi bọt mép, Diệp Chân lại bái phục tại dưới thềm:

- Bệ hạ, Trấn Hải quân ta tại Bình Nghi Quân thành huyết chiến hơn trăm vạn đại quân Ma tộc mấy ngày trời, chém giết mười ba Ma tộc Đạo Cảnh, chém giết Ma tộc đại quân còn lại chỉ còn lại sáu mươi ba vạn.

- Đại Chu ta cực nặng quân công, nhưng mà quân công chiến báo đã đăng lên gần một tháng, Quân Bộ lại đè nặng không trợ cấp, không thưởng, không phong. Không những khiến cho các tướng sĩ huyết chiến ở đằng trước thất vọng đau khổ, càng là ở ngay lúc chiến sự căng thẳng nổi lên bốn phía, thứ quốc tặc gian nịnh như thế quả thực là muốn tiêu diệt căn cơ Đại Chu ta.

Thần Diệp Chân đặc thỉnh bệ hạ xử trí quốc tặc gian nịnh Ban Lệ ngồi không ăn bám, chậm trễ quốc sự, hủy căn cơ Đại Chu ta!

Diệp Chân vừa dứt lời, cả điện đều kinh hãi!